Còn Lâm Hạ Công, trước đây khi cậu rời khỏi nhà hàng quốc doanh, có người còn nói Lâm Hạ Công, hồ đồ nhưng mấy năm sau, Lâm Hạ Công tự mở một nhà hàng, kinh doanh đang bùng nổ đắc ngận, còn tốt hơn cả nhà hàng quốc doanh, mua xe mua cửa hàng, ai còn dám nói cậu hồ đồ. Ngay cả Lâm Đường nhỏ tuổi nhất cũng là người có tiền đồ, thi đỗ vào trường điện ảnh nào đó ở Bắc Kinh, nghe nói sau này sẽ làm diễn viên. Tuyệt thật, cả nhà bốn người này đều có năng lực. 
"Anh, chị dâu." Lâm Hạ Công đến ga tàu không lâu thì nhìn thấy hai bóng người quen thuộc bước xuống tàu, cậu sáng mắt lên, vội chạy tới. Đang là mùa hè, Tống Miên Tư mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây, chất liệu của chiếc váy này là lụa, được cắt may rất vừa vặn, tôn lên vòng eo thon thả.
Màu xanh lá cây là màu rất kén người mặc, người bình thường mặc vào, nếu không át được thì sẽ có vẻ hơi quê mùa. Nhưng cô da trắng, khí chất tốt, mặc vào chỉ mang lại cho người ta cảm giác tươi mới. Vừa nãy trên tàu hỏa, không ít người lén nhìn Tống Miên Tư, nếu không phải Lâm Hạ Thành nắm tay cô, ước chừng đã có người muốn tiến lên bắt chuyện rồi.
"Hạ Công." Tống Miên Tư cười với Lâm Hạ Công: "Sao em lại đến đây?”
"Em đến đón mọi người đây, chị dâu, em giúp chị xách hành lý nhé." Lâm Hạ Công chủ động tiến lên lấy hành lý của Tống Miên Tư.
Sau khi lấy hành lý, cậu thấy có mấy người xuống sau Tống Miên Tư, trong đó có hai người trông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, Lâm Hạ Công nhớ đến Lâm Hạ Thành từng nói chị dâu mình đã tìm được cha mẹ ruột, vội nở nụ cười: "Hai người là bố mẹ chị dâu cháu phải không?”
"Đúng vậy." Hứa Kiến Văn đỡ Trần Mộng Khiết một cái, cười nói: "Cậu chính là Hạ Công phải không, trông cậu thanh niên này thật nhanh nhẹn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play