"Chị không buồn, chị mừng cho bà ấy." Tôn Yến Nữu nói: "Lúc bà cụ ra đi không đau đón, điêu này còn hơn tất cả mọi thứ.”
“Có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi." Tống Miên Tư nhẹ nhàng vỗ nhẹ mu bàn tay Tôn Yến Nữu: "Nếu chị cần em giúp đỡ gì, cứ nói.”
“Cảm ơn em, Miên Tư." Tôn Yến Nữu lau nước mắt, nói: "Em đã giúp chị rất nhiều rồi, nếu không có em, chị cũng không có tiền để chữa bệnh cho mẹ chồng. Trước khi mất, mẹ chồng chị vẫn còn nhắc đến ân tình của em." Trong lòng Tống Miên Tư càng thêm chua xót. Cô hỏi: "Vậy tiếp theo chị có đự định gì không?”
Nghe vậy, Diệp Nhị Cấu bên cạnh ho một tiếng: "Miên Tư à, sang năm chúng tôi thực sự có một dự định." Tống Miên Tư nghi hoặc nhìn Tôn Yến Nữu, mặt Tôn Yến Nữu đỏ lên, cô ấy nói với Diệp Nhị Cấu: "Anh nói bậy bạ gì vậy.”
“Ê, em không được chối đâu, trước khi mất, mẹ chồng em đã nói muốn anh chăm sóc em thật tốt, em không thể để anh trở thành kẻ bất trung bất nghĩa được." Diệp Nhị Cấu tỏ vẻ nghiêm trang.
Tống Miên Tư đã hiểu, cô mỉm cười nhìn Tôn Yến Nữu: "Hai người định làm chuyện tốt rồi à?”
"Ừ." Tôn Yến Nữu mơ hồ đáp một tiếng: "Trước khi mất, bà cụ đã nói chuyện của tụi chị, chị nghĩ tuổi của hai người cộng lại đã hơn sáu mươi rồi, nếu đã có thể nhìn trúng nhau thì đừng nên chậm trễ nữa, chỉ không biết sang năm em có thời gian không. Bọn chị muốn mời em đến dự đám cưới. Dù sao thì nếu không có em, chị và Diệp Nhị Cẩu cũng không thể quen nhau."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play