Những ngày này, sau khi cửa hàng quần áo của họ làm ăn phát đạt, không ít người đỏ mắt, thậm chí có người học theo họ đến Dương Thành lấy hàng, mặc dù chỉ là làm ăn nhỏ lẻ nhưng tương lai chắc chắn sẽ trở thành mối đe dọa đối với họ.
Tống Miên Tư không định làm chuyện mất mặt như độc quyền kinh doanh nhưng cũng không thể không làm gì, ngồi chờ người khác làm ăn phát đạt, rồi mình ôm đầu chịu trận, Tôn Yến Nữu đã rèn luyện được con mắt nhìn người và kỹ thuật kinh doanh, cô ấy có thể làm là trang trí cửa hàng thật độc đáo, như vậy mới có sức cạnh tranh hơn. Đang lên kế hoạch cho cửa hàng, Tống Miên Tư nghe thấy giọng Triệu Tiểu Yến từ bên ngoài truyền đến: "Xưởng trưởng Tống.”
“Vào đi, cửa không đóng." Tống Miên Tư nói. Triệu Tiểu Yến đẩy cánh cửa đang khép hờ, cô ấy không đến một mình mà còn cùng mẹ đến.
"Dì Quế Hoa, Tiểu Yến." Tống Miên Tư đứng dậy, vừa định mở miệng thì dì Quế Hoa đã quỳ phịch xuống trước mặt Tống Miên Tư, dọa Tống Miên Tư giật mình, vội vàng đưa tay ra đỡ bà: "Dì, dì làm gì vậy, dì làm thế này là làm giảm tuổi thọ của cháu đấy.”
“Xưởng trưởng Tống, dì thật lòng quỳ trước mặt cháu, nếu không phải cháu thay Tiểu Yến nhà chúng ta ra mặt thì Tiểu Yến nhà dì sợ rằng phải chịu thiệt thòi rồi."
Dì Quế Hoa mắt đỏ hoe, vừa nói vừa lau nước mắt. Con nhà nông khổ lắm, không có lối thoát, hoặc là làm nông, hoặc là đi học, bây giờ may nhờ Tống Miên Tư mở xưởng còn cung cấp thêm một con đường khác, nếu không thì sợ rằng rất nhiều đứa trẻ trong đội của họ cả đời này đều phải đi theo con đường cũ của thế hệ trước.
Trước đây, mặc dù dì Quế Hoa an ủi Tiểu Yến rằng nếu không đỗ đại học thì có thể đi thi công nhân nhưng cũng chưa chắc đã đỗ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT