“Nên về chứ." Lâm Bảo Gia rất đồng tình gật đầu: "Hai đứa cũng cưới nhau được một năm rồi, một năm không về là không được." Tống Miên Tư đỏ mặt, cô vội vàng chuyển chủ đề: "Bí thư, chúng ta đừng đứng ngoài này nữa vào trong nói chuyện đi.”
“Được, được." Lâm Bảo Gia cười gật đầu. Lâm Hạ Thành đi phía sau, kéo cánh tay Tống Miên Tư. Tống Miên Tư liếc anh, nhỏ giọng hỏi: "Làm gì?”
"Em có nhớ anh không?”
Lâm Hạ Thành khẽ hỏi, giọng anh khàn khàn đầy từ tính, như lông vũ phót qua tai. Một thân quân phục tôn lên đáng người cao ráo, săn chắc của anh, đường nét khuôn mặt sắc sảo và gọn gàng, đôi mắt đen láy đang chớp cũng không chớp nhìn Tống Miên Tư.
“Ai rảnh mà nhớ anh." Tống Miên Tư miệng nói trái với lòng: "Hơn nữa, anh đâu phải người yêu em, em nhớ anh làm gì?”
"Thế thì Hạ Thành ca ca ở trong quân đội có giúp em tìm được đối tượng thích hợp không?”
Lâm Hạ Thành nhướng mày, yết hầu thượng hạ cổn động, anh thấu đến bên tai Tống Miên Tư: "Hạ Thành ca ca thật sự tìm được cho em một đối tượng rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT