"Có nói gì không?”
Tống Miên Tư nghỉ hoặc hỏi. Lâm Đường lắc đầu, nói: "Không nói, chỉ nói là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?”
Tống Miên Tư hồ đồ, lúc này có chuyện tốt gì chứ? Chiều hôm sau, hai người họ đi huyện bán đồ về, cũng vừa kịp giờ họp. Sân phơi thóc thường ngày vắng tanh giờ chật ních người, Tống Miên Tư đi qua, mọi người đều chào hỏi cô, chỉ có nhà Trần Mai Hương và Liễu Hồng Hoa là mặt mày căm phẫn.
Trần Mai Hương hạ giọng, nhỏ giọng nói với An Liễu Chỉ bên cạnh: "Con xem cô ta đắc ý kìa, không biết còn tưởng cô ta vẫn là Tống xưởng trưởng chứ?”
'Đúng vậy." An Liễu Chỉ gật đầu đồng tình, cô ta nhìn Tống Miên Tư bằng ánh mắt ghen tị nhưng như nhớ ra chuyện gì vui, lại nở nụ cười: "Mẹ, sau này chúng ta không cần phải ghen tị với cô ta nữa, là cô ta phải chen tị với nhà chúng ta. Chợ đó con đã nhờ em rể xin cho một gian rồi, đợi tháng sau chợ xây xong, nhà chúng ta không còn phải lo tiền nữa.”
“Con đúng là có bản lĩnh." Trần Mai Hương hiếm khi lộ ra vẻ khen ngợi với An Liễu Chỉ. Thời gian gần đây, chuyện hộ cá thể kiếm tiền không còn là bí mật mà ít người biết nữa, cơ bản mọi người đều biết, làm hộ cá thể kiếm được nhiều tiền hơn làm ruộng, thậm chí còn kiếm được nhiều tiền hơn cả công nhân. Chuyện này còn có công của xưởng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT