Đường Điềm cười cười, "Cháu có nghe quỷ mai môi nói, là vì người chưa lập gia đình đã chết sẽ không xuống được phần mộ của tổ tiên?"
Bác Trương trừng lớn đôi mắt, "Việc này khẩn cấp như vậy là vì trong nhà xảy ra vài chuyện lạ!"
Rõ ràng là đèn trong sân của đại thiếu gia đều đã tắt nhưng lại có người nhìn thấy thư phòng sáng đèn; vào hôm bảy ngày đầu, cả nhà đều từ bên ngoài trở về, ban đêm có người gõ cửa phòng lão gia, gõ rất nhiều lần, dọa người cả đêm không dám ngủ.
"... Nào biết được hôm sau ra ngoài nhìn thấy gạo trắng được rải trên cửa, còn có dấu chân kéo dài từ quan tài đến đấy! Cháu nói có phải là có quỷ không!"
Bác Trương nói sinh động như thật, trong kinh sợ còn pha lẫn hưng phấn.
Đường Điềm hiểu ra, "Cho nên là vì xảy ra những việc lạ thế này mà lão gia bị dọa sợ, mới thúc giục vội vàng cho con trai mình đi kết minh hôn."
Bác Trương vỗ tay một cái, "Đúng vậy, chính là như vậy."
Bà lão rất nhanh mồm nhanh miệng, Đường Điềm nghe cũng rất thích thú, "Nhưng cháu nghe người ta nói, quỷ hồn nếu không thể vãng sinh (chết) thì nhất định là có chấp niệm nào đó chưa hoàn. Ngoại trừ chưa kết hôn thì đại thiếu gia còn có nguyên nhân nào khác không?"
Đường Điềm đã từng thấy ảnh của Trần Húc, còn có cái xác chết trôi trong ác mộng. Cả người đều ngập trong trận gió lạnh, trực giác nói cho cô biết là đối phương cố ý tìm tới mình, không phải là vì loại chuyện kết minh hôn quỷ quái này đấy chứ.
Lời nói khách sáo thử thăm dò dường như lại đúng ý của bác Trương, mắt bà lão chợt lóe lên tia sáng rồi lặng lẽ xích lại gần, thần thần bí bí đè thấp giọng nói, "Người ta đều bảo là đại thiếu gia say rượu lái xe, nhưng ta từng nghe quản gia Trần nói rằng đại thiếu gia rất ít khi uống rượu, dù có uống thì cũng tuyệt đối không tự mình lái xe. Một người như vậy sao lại say rượu rồi còn trùng hợp phóng xe xuống sông chứ? Thật ra cũng có tin đồn là đại thiếu gia bị người ta hại chết. Nhưng mà," hai tay đan lại, bà lão bĩu môi, "Cha của người ta còn chẳng truy tìm nguyên nhân thì người ngoài còn nói được gì chứ."
Đường Điềm suy nghĩ, "Tại sao lại có tin đồn là đại thiếu gia bị hại chết vậy, anh ấy có đắc tội với người nào sao."
Bác Trương một mực phủ nhận, liên tục xua tay, "Sao có thể chứ. Đại thiếu gia của Trần gia lớn lên ở đây từ nhỏ, tính tình cực kỳ tốt, không giống với đám trẻ nhà có tiền chút nào. Trần gia có hai người con xấp xỉ tuổi nhau, cháu nghĩ thử đi, nhà không có tiền còn có thể làm ầm lên vì một mảnh đất, huống chi Trần gia còn là một gia đình giàu có."
Cuộc nói chuyện này, từng phút từng giây đều trong tối ngoài sáng nói chuyện của đại thiếu gia là có vấn đề.
Bác Trương bưng khay đựng đầy chén đũa lên, trước khi đi còn không yên tâm mà quay đầu lại dặn dò, "Cô gái, cháu đừng nói chuyện này với người ngoài. Lão Trần không cho người ta nói lén đâu."
"Bác yên tâm." Đường Điềm nhìn đối phương rời đi, nếu những lời vừa rồi của bác Trương là do một người đã ở Trần gia từ lâu nói thì tuyệt đối không thể. Mà một bà lão mới được tuyển dụng tạm thời, mồm mép lại khó chịu, lải nhải tán gẫu với cô thì có vẻ lại hợp tình hợp lý.
Nếu quản gia Trần thật sự quy củ nghiêm ngặt không cho người ta nói thì sẽ không cố ý phái bà lão kia tới đưa cơm.
"Thật là lục đục với nhau." Mới bước vào đại viện mà ông lão đã bày ra thứ gọi là gừng càng già càng cay rồi.
Dùng quỷ để thử cô có lòng dạ khó lường hay không, dùng nghi vấn tử vong của đại thiếu gia để cảnh cáo cô những gia đình giàu có thường là vũng nước rất sâu, muốn vào được thì phải tự ước lượng sức mình.
Đối phó với một người sắp chết như cô, có thể nói là cực kỳ cảnh giác.
"Thật đáng tiếc, mọi người đều đang lãng phí thời gian."
Đường Điềm lắc đầu đứng dậy, ánh mắt lơ đãng thoáng lướt qua cửa, trên mặt đất có mấy vệt nước, một đường kéo dài từ ngạch cửa đến bên cạnh bàn.
Suy nghĩ đầu tiên là đế giày của bác Trương bị dính nước, nhưng ngay sau đó lại phát hiện có chỗ không đúng -
Hai ngày nay trời không mưa, trong sân lại luôn khô ráo, dù đế giày bị ướt từ ngoài viện đi tới cũng không đến mức để lại một vệt nước như vậy!
Hơn nữa vũng nước kia to tầm một bàn tay, tựa như vừa rồi trong lúc nói chuyện có người đã xông vào, có tiến lại không có ra, hiện tại còn ở trong phòng, dừng ngay bên cạnh cô!
Làn gió lạnh của đêm hè thổi vù qua ngoài phòng, khoảng sân rộng lớn như vậy chỉ có một mình Đường Điềm, an tĩnh đến nỗi có thể nghe được nhịp tim dồn dập của mình.
Cô không dám ở lại chỗ này một mình liền nhanh chóng rời khỏi thư phòng thì lại nhìn thấy vệt nước từ lu nước to kéo dài đến bên ngoài thư phòng.
Một cái lu đựng đầy nước có thể chứa đủ một người trưởng thành, trên mặt nước là lá sen xanh biếc, Đường Điềm vội vàng nhìn thoáng qua, dưới nước đen như mực nhìn không rõ lắm.
Cho đến khi trở lại phòng ngồi ở trên giường, trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Bác Trương nói không sai, căn nhà này thật sự có quỷ.
Cô bật tất cả đèn trong phòng, ôm chăn nằm trên giường. Gặp quỷ trong mộng là một chuyện, nhưng trong hiện thực thật sự gặp phải cảnh tượng quỷ dị này, chỉ một thoáng thôi mà tam quan đã vỡ nát, cô kinh sợ lại hoảng loạn.
"Không sao, đừng sợ, nhất định là Trần Húc... Mình cũng sắp chết rồi, sợ cái gì chứ."
An ủi chính mình hồi lâu, cô nỗ lực căng mắt không cho mình ngủ, cuối cùng vẫn chịu không được sự mệt nhọc đã mang theo dọc đường đi, sự mệt mỏi trào lên, cô bất tri bất giác hãm sâu vào cảnh trong mơ.
Trên giường trải một tấm đệm thật dày, chăn là loại chăn bông mỏng, Đường Điềm vốn tưởng mùa hè đắp chăn sẽ nóng, cũng không biết có phải lão trạch đặc biệt thông gió nên mới mát mẻ hay không, dù không có quạt điều hòa thì ban đêm vẫn rất mát.
Thân thể gầy yếu nên cô càng sợ lạnh hơn người bình thường, lúc này tấm chăn mềm mại đắp trên người có độ dày vừa lúc thích hợp, cô gái nép mình trên giường, tấm rèm đỏ thẫm bằng gấm lại càng làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Ngọn đèn sợi đốt trên đỉnh đầu đột nhiên chập chờn như bị mất điện, sau đó thì tắt ngúm.
Trong lúc ngủ mơ Đường Điềm giật mình tỉnh dậy.
Cô mở to đôi mắt nằm ở trên giường, vẫn ở trong phòng, căn phòng lạnh như hầm chứa đá, từng đợt khí lạnh ập tới, mọi thứ trong phòng xám xịt mơ hồ.
Cô muốn di chuyển nhưng lại phát hiện mình mất kiểm soát như tình huống gặp phải trên xe lửa. Không chỉ có vậy, thân thể tựa như con rối gỗ bị giật dây, cô cứng đờ ngồi dậy rồi xuống giường, con tim của Đường Điềm như nổi trống, cô gian nan chuyển động tròng mắt, mắt thấy mũi chân chạm đất, một đường hướng ra ngoài.
Mũi chân cọ xát mặt đất phát ra tiếng động rất nhỏ, lúc đi ngang qua ngạch cửa cao, cô thậm chí còn không có nhấc chân, như một cái vỏ rỗng trực tiếp "bay" qua đó.
Tình hình này còn đáng sợ hơn trên xe lửa, lòng cô quay cuồng kêu thét, cứu mạng... Cứu mạng!
Nhưng mà kêu không ra tiếng, cổ họng tựa như bị người ta bóp chặt, không có âm thanh gì có thể phát ra được.
Cô cứ như vậy cho đến khi tiến vào gian thư phòng đã vào vừa nãy, lúc đi vào khóe mắt cô thoáng ngó đến chiếc ghế mình từng ngồi đọc sách, có một bóng đen đang ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ, tay đặt trên tay vịn, tựa như đang nhìn về hướng cô.
Không khí xung quanh tràn ngập một màu xám xịt và yên lặng, cô không thấy rõ dáng vẻ của đối phương, thân thể không chịu khống chế mà chuyển hướng đến kệ sách, chậm rãi dừng lại trước một trong những kệ sách, Đường Điềm cắn chặt khớp hàm đang run lập cập, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người - hoặc một thứ gì đó không phải người ở phía sau.
Ánh mắt của đối phương âm lãnh như mang theo gai, có vài phần quen thuộc đáng chết.
Ngay sau đó, cô trơ mắt nhìn tay phải của mình bị lôi kéo, cứng đờ chậm rãi nâng lên, dần dần cử động, đầu ngón tay giữa dừng ở quyển thứ hai bên phải trong hàng thứ năm.
Cũng không biết quyển sách bị ai rút ra, nó không ở cùng một mặt phẳng với những quyển khác.
Đường Điềm nhớ rõ mình rất tôn trọng thói quen của nguyên chủ, lúc cất quyển thi tập còn cố ý xếp rất chỉnh tề.
Mà quyển sách này cũng không phải là thi tập, chỗ lẽ ra phải có tên sách tác giả nhà xuất bản lại không viết gì, bìa sách quả thực như bị bao phủ một màu đen.
Lúc nãy Đường Điềm chọn sách, trên kệ có quá nhiều, cô liếc mắt qua hoàn toàn không chú ý đến quyển này.
"Đây là sách gì vậy?"
Đường Điềm phân tâm, đúng lúc này lực khống chế bỗng nhiên biến mất, bàn chân rơi xuống đất, thân thể lấy lại tự do, cô vẫn duy trì tư thế nâng tay lên, theo bản năng hướng về phía trước, hai ngón tay dừng ở quyển sách bìa đen, đang chuẩn bị rơi ra ngoài -
Sống lưng bỗng dưng áp vào một khối băng cứng rắn, cả người đông lạnh rùng mình, một cánh tay lướt qua những sợi tóc đang buông xuống trên vai cô rồi nắm lấy bàn tay đang vươn lên.
Trái tim Đường Điềm như mắc kẹt ở cổ họng, bàn tay kia to rộng, năm ngón tay thon dài hữu lực, áp vào mu bàn tay cô lạnh như băng, mạch máu hiện rõ trên làn da tái nhợt trắng bệch phiếm một màu xanh lạnh bất thường ẩn ẩn biến thành màu đen.
Đây là tay của người chết!
Đường Điềm lập tức nhận ra, khi còn nằm viện, cô vô tình nhìn thấy một bệnh nhân qua đời, tay của người kia cũng có màu như vậy.
Chết tiệt! Sắc mặt lập tức trắng bệch, cô muốn rút ra như cầm phải củ khoai lang phỏng tay nhưng bàn tay kia lại nắm chặt không buông, ngón tay đặt vào khe hở giữa các ngón tay của cô gần như là mười ngón đan vào nhau, từ sau lưng lại chặn đi đường lui của cô, bàn tay giữ chặt ấy lại bất động, thật sự làm Đường Điềm không biết đối phương là muốn để cô lấy quyển sách hay là không cho lấy.
Giằng co vài giây, nghĩ đến những việc đã xảy ra, Đường Điềm bắt đầu tức giận, "Vị đại cưa này, rốt cuộc là anh muốn tôi làm gì, có thể cho một câu chắc chắn không?"