Đường Điềm chen vào, “Ông nói thử xem?”
Lúc này mọi người mới kinh ngạc nhận ra sự tồn tại của cô, không hẹn mà cùng nhìn cô một cái.
Dọc đường đi, cô rất an tĩnh, khuôn mặt tái nhợt lộ ra bệnh trạng suy yếu, cảm giác tồn tại đơn bạc như hồn ma lang thang.
Vương Lão Ngũ nói, “Vịnh người chết, một năm phải có hai ba trăm thi thể trôi xuống từ thượng nguồn, cô thử tính đi, có phải là cứ cách hai ba hôm lại có một hai cái không? Trôi xuống tập trung ở vịnh người chết nhiều như vậy, chúng tôi nhìn thấy cái mới thì đi vớt lên xem thử trên người có thông tin hay không, có điện thoại hoặc là chứng minh thư gì đấy, chúng tôi trực tiếp liên hệ với gia đình của người đó. Nhận được điện thoại tám chín phần mười số người đều sẽ đến đây đưa thi thể về. Nhưng cũng có người đã bị cuốn trôi đi những thứ có thể chứng minh thân phận, cơ thể cũng sưng vù không thể xem được, loại thi thể vô danh này không cần phải xen vào, cứ để nó thả trôi theo dòng nước. Cũ không đi thì mới chẳng tới, cũ sẽ bị mới đẩy ra khỏi con vịnh này rồi chảy về đập chứa nước ở dưới hạ lưu. Cho nên tôi thúc giục các người mau nhanh lên, nếu không vài buổi tối nữa nó sẽ trôi đến đập chứa nước, vậy thì không có cách nào vớt lên được nữa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT