Tương Ngữ [ĐM]

Chương 2.2: Ở trong mây-2


2 tuần

trướctiếp

Kiều Vũ Tụng ngồi ở vị trí cất cánh và hạ cánh, hít thở sâu vài lần.

"Tiểu Kiều, anh không sao chứ?" Kỷ Vi Ny quan tâm nói.

Kiều Vũ Tụng mở mắt ra, lắc đầu nói: "Không sao, tôi chỉ hơi mệt."

Kỷ Vi Ny nhìn đồng hồ, thở dài nói: "Sắp đến giờ rồi."

"Trở về khách sạn, tẩy trang, tắm rửa, sao muộn thế này ..." Lưu Hân Mai đã mấy lần không bay qua đây, vẻ mặt bực bội.

Kỷ Vi Ny mỉm cười an ủi "Con nhỏ, bay nhiều rồi sẽ quen".

Kiều Vũ Tụng không nghĩ rằng những lời như vậy có thể an ủi người ta một chút nào.

Sau khi được chuyển đến chi nhánh Cẩm Dung, quay về Tích Tân lại không thể sống trong căn hộ chỉ qua một đêm.

Nếu chuyến bay không bị hoãn, ý định ban đầu của Kiều Vũ Tụng là qua đêm với bạn cùng phòng, nhưng bị hoãn hai tiếng đồng hồ đã buộc anh phải đổi ý đến khách sạn Bắc Hàng cùng với các tiếp viên khác.

Dù cho ở trên xe ngáp liên tục, nhưng khi Kiều Vũ Tụng về đến phòng khách sạn, anh lại hoàn toàn không thể ngủ được.

Thay vì đi tắm ngay, anh lại mở TV xem tin tức mấy ngày trước, tìm hình ảnh vừa thấy trên màn hình điện thoại di động.

Ngày đó đài truyền hình phát sóng trực tiếp mười mấy tiếng đồng hồ, muốn tìm một cảnh trong đó, nói dễ hơn làm?

Ngón tay Kiều Vũ Tụng ấn remote từ xa đã đau, anh vẫn không tìm ra.

Ngay khi anh quyết định từ bỏ và chọn cách tìm kiếm bằng điện thoại di động của mình, bên trong màn hình TV xuất hiện tin tức phỏng vấn, người bị phỏng vấn, chính là Tống Vũ Tiều.

Kiều Vũ Tụng ngơ ngác nhìn người trong TV - một giây lúc Tống Vũ Tiều kia mở miệng - bưng kín miệng mình.

Anh bị ù tai không thể giải thích được, dẫn đến Tống Vũ Tiều nói cái gì, anh nghe không rõ, chỉ có thể nhìn phụ đề trên màn ảnh.

Tống Vũ Tiều mặc áo blouse trắng phòng thí nghiệm, đeo một cặp kính không gọng rất bình thường trên sống mũi, bình thản ung dung, hào hoa phong nhã.


Hậu kỳ ở bên cạnh lập danh sách giới thiệu danh tính, thiết kế trưởng của một dự án và một bộ phận nào đó, Tống Vũ Tiều, 27 tuổi.

Hai mươi bảy tuổi ... Ký ức của Kiều Vũ Tụng về anh là mười ba năm trước.

Năm anh gặp Tống Vũ Tiều, Tống Vũ Tiều mới mười bốn tuổi.

Lúc đó Tống Vũ Tiều đã đeo kính cận, tuy cao hơn các bạn học nhưng đường nét trên khuôn mặt chưa nảy nở hết. Cố tình khuôn mặt hơi mập của cậu ấy luôn toát lên vẻ điềm đạm và tinh tế khó ai sánh bằng. Phong thái và giọng điệu rất nhẹ nhàng, giống như mây mùa hè.

Nhưng mà, Tống Vũ Tiều trên TV bây giờ quá xa lạ.

Phong thái của cậu ấy vẫn già dặn hơn một chút so với tuổi thật, nhưng giữa lời nói, đôi mắt, lông mày bộc lộ sự tự tin và hào sảng. Ánh mắt sáng ngời và cương nghị, lời nói không hề kiêu căng. Trả lời câu hỏi của phóng viên giống như đang giải thích. Khóe miệng thỉnh thoảng lại nhếch lên thành một nụ cười như có như không.

Kiều Vũ Tụng thấy rất kỳ lạ, tại sao Tống Vũ Tiều đã thay đổi rất nhiều so với khi còn nhỏ, vậy mà ngay lập tức anh vẫn nhận ra?

Anh quay lại nhìn vào chiếc gương trang điểm trong phòng.

Sau khi bay 4 chuyến trong một ngày và không ngủ lúc 4 giờ sáng, gương mặt của Kiều Vũ Tụng vô hồn, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu như gấu trúc.

Nếu Tống Vũ Tiều gặp lại anh, liệu cậu ấy có còn nhận ra anh không?

Ước chừng sẽ không nhận ra anh, dù sao Tống Vũ Tiều trước đây cũng không để ý tới anh.

Kiều Vũ Tụng ngã trên giường, bịt mắt, một lúc lâu sau vẫn không ngủ được.

Anh quay lại, vẫn nhìn vào đoạn ghi hình TV bấm nút tạm dừng.

Hình ảnh dừng vào thời điểm Tống Vũ Tiều nháy mắt mỉm cười, Kiều Vũ Tụng nhìn nụ cười này, trong lòng đau nhói.

Kiều Vũ Tụng không xác định có phải vì anh đã quên hay không, anh luôn cảm thấy hai lần chia tay trước chưa bao giờ tổn thương nhiều như vậy.

Nếu đúng như vậy thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Dù sao, không chiếm được mới không thể quên được.

Kiều Vũ Tụng thở dài và bật điện thoại lên để kiểm tra lịch bay tiếp theo.

Gần đây không có lịch bay nào đến Thành phố Tây, theo lời những người đó, Tống Vũ Tiều vừa bị lỡ chuyến bay, nên đã sớm rời Thành phố Tây rồi.

Rời Thành phố Tây... đi đâu? Nghĩ đến câu trả lời, trái tim Kiều Vũ Tụng loạn nhịp.

Tất nhiên, tất nhiên, tất nhiên là về Tích Tân.

Không cần biết Tống Vũ Tiều trở về Trung Quốc lúc nào, Kiều Vũ Tụng nghĩ, ít nhất trong năm qua, bọn họ đều ở Tích Tân.

Hóa ra họ đã sống trong cùng một thành phố, trong một thời gian dài ...

Mà vậy thì thế nào đây? Tích Tân lớn như vậy, nếu không phải cố ý, người ta dễ dàng gặp nhau như vậy sao? Và bây giờ, anh chuyển đến Cẩm Dung, bọn họ không có khả năng gặp lại nhau.

Kiều Vũ Tụng lau gương mặt mệt mỏi, tắt đèn nhưng vẫn để sáng TV.

Anh phải nhanh chóng đi ngủ, buổi trưa vừa thức dậy đã phải bay chuyến sau.

Không biết có phải ngẫu nhiên hay không mà ngày trước Kiều Vũ Tụng đã mơ thấy Tống Vũ Tiều.

Trong mơ, Tống Vũ Tiều vẫn giống như khi còn học trung học.

Giống như mọi lần, hình ảnh của Tống Vũ Tiều không nhất thiết phải rõ ràng, nhưng Kiều Vũ Tụng luôn biết rằng đó là cậu.

Bây giờ, Kiều Vũ Tụng biết rằng anh đã mơ sai giấc mơ trong suốt những năm qua.

Tống Vũ Tiều không biết bắt đầu từ khi nào, sớm không phải là dáng dấp kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp