Tương Ngữ [ĐM]

Chương 12: Bão số 7-4


2 tuần

trướctiếp

 
Đối mặt với những khách hàng xuất hiện lúc này, người quản lý quán bar đang lau ly tách thờ ơ chào: "Xin chào ..."

Khuôn mặt Tống Vũ Tiều tái đi vì mưa, sắc mặt cũng khó coi, tức giận rũ bỏ mái tóc đang chảy nước của mình, khi nhìn về phía Kiều Vũ Tụng, cậu vẫn còn đang thở gấp.

Kiều Vũ Tụng ngồi thất thần, sau khi nhìn Tống Vũ Tiều, anh rất nhanh phản ứng lại.

Nhanh chóng đứng dậy và đi về phía Tống Vũ Tiều, có quá nhiều lời dồn nén trong cổ họng nhưng đều bị chặn lại.

"Em làm thế nào mà đến đây?" Kiều Vũ Tụng cuối cùng hỏi.

"Đi taxi." Tống Vũ Tiều lấy khăn tay từ trong túi ra, nhưng thấy nó ướt sũng, cậu lại nhét vào túi, lấy tay lau nước mưa trên mặt.

Kiều Vũ Tụng vội vàng nói: "Nếu không thì lên phòng của anh trên lầu đi? Xem có quần áo khô có thể thay không. Ít nhất, sấy khô tóc được không?"

Tống Vũ Tiều chính là có ý đó, gật gật đầu.

Kiều Vũ Tụng vội vàng tìm quản lý thanh toán hóa đơn, sau đó bước nhanh ra ngoài, mở cửa chờ Tống Vũ Tiều.

Sau khi đi ra ngoài, cậu trực tiếp đi về hướng thang máy mà không có sự hướng dẫn của Kiều Vũ Tụng.

Kiều Vũ Tụng trong lòng kinh ngạc, lập tức đuổi theo.

Tống Vũ Tiều dầm mưa cả con đường, ngay cả tiếp tân ở sảnh cũng rất ngạc nhiên.

"Thưa ngài!" Nhân viên lễ tân ngăn Tống Vũ Tiều, ngượng ngùng cười, "Ô của ngài có thể để trên giá ô, chúng tôi có thể bảo quản cho ngài."

Tống Vũ Tiều im lặng, xoay người đi về phía bên kia hành lang, cất ô rồi quay lại thang máy.

Kiều Vũ Tụng thấy hành động của cậu nhanh chóng và dứt khoát, bước đi không chỉ mang theo mưa mà còn có gió, trong lòng không khỏi bất an.

Bị ướt như vậy, ai mà có tâm trạng tốt đâu? Khi cả hai vào thang máy, Kiều Vũ Tụng lập tức quẹt thẻ phòng.

Trong thang máy yên tĩnh lạ thường, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước mưa chảy trên thảm.

Kiều Vũ Tụng nín thở, anh có thể nghe thấy tiếng thở của Tống Vũ Tiều. Kia rất nhẹ, cũng rất khắc chế.

"Có lạnh không?" Kiều Vũ Tụng quan tâm hỏi.

"Vẫn tốt." Tóc ướt quá, một lúc sau trên mặt Tống Vũ Tiều lại dính nước mưa, phải lấy tay lau hai lần. Không ngờ, vừa buông tay xuống, không khỏi hắt xì một cái.

Kiều Vũ Tụng giật mình, không khỏi thì thào xin lỗi, "Lẽ ra phải nói với em sớm hơn, đừng đến đây." Nói xong, anh cẩn thận nhìn Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều đầu tiên là không nói gì, khoảng khắc lạnh nhạt nói: "Không sao, hiện tại đừng kêu em đi." Cậu dừng một chút " lúc này tuyệt đối không có cách nào bắt taxi."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng bật cười, một lúc sau, anh lẩm bẩm "Còn đùa nữa..."

Để Tống Vũ Tiều thay quần áo khô càng sớm càng tốt, sau khi ra khỏi thang máy, Kiều Vũ Tụng bước nhanh.

Phòng của anh gần lối vào thang máy, anh nhanh chóng mở cửa phòng đưa Tống Vũ Tiều vào.

"Anh sẽ tìm quần áo cho em." Kiều Vũ Tụng nói, đóng cửa bước vào.

Điều hòa trong phòng rất mạnh, Tống Vũ Tiều đã ướt đẫm, vừa vào đã không khỏi rùng mình. Nhưng Kiều Vũ Tụng không nhìn thấy, anh chỉ lo tìm quần áo.

Tống Vũ Tiều nhìn quanh phòng trong khi anh đang bận rộn. Có vẻ đãi ngộ của Bắc Hàng đối với tiếp viên hàng không không tồi, họ có thể ở phòng đôi hạng thương gia khi qua đêm ở những nơi khác. Trước khi Kiều Vũ Tụng quay lại, Tống Vũ Tiều đã thu hồi ánh mắt tò mò của mình.

"Thật xin lỗi." Kiều Vũ Tụng cầm trên tay một chiếc áo choàng tắm mềm mại màu trắng có in logo khách sạn, "Ngoài bộ đồng phục, anh chỉ mang theo một bộ quần áo, đã mặc rồi. Áo choàng tắm sạch sẽ, em tạm đổi đi."

Tống Vũ Tiều gật đầu, cầm áo choàng tắm cúi đầu cởi giày.

Cậu không muốn mang thêm nước vào phòng, Kiều Vũ Tụng nhìn cậu, vội vã đem áo choàng tắm cầm lại trên tay, đợi cậu cởi tất.

"Được rồi." Tống Vũ Tiều cầm áo choàng tắm, đi vào trong, đặt điện thoại di động, hộ chiếu và ví tiền lên bàn TV.

Kiều Vũ Tụng nói: "Phòng tắm ở đây."

"Cảm ơn." Theo lời chỉ dẫn của Kiều Vũ Tụng, cậu bước vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Cho dù Tống Vũ Tiều đã cởi giày và tất mới đi vào, nhưng cả người cậu giống như được vớt lên từ dưới nước, không thể không để lại bất kỳ giọt nước nào.

Kiều Vũ Tụng ngồi dựa vào bàn TV, nhìn dấu chân của Tống Vũ Tiều trên mặt đất.

Không khí trong phòng rất lạnh, dấu chân đã sớm nhạt đi. Cho dù vậy, Kiều Vũ Tụng vẫn có thể nhớ Tống Vũ Tiều đã đi chân trần trên đó. Nghĩ đến hình dáng khung xương trên mu bàn chân, ngón chân hơi ửng hồng và làn da tái nhợt, tim Kiều Vũ Tụng loạn nhịp.

Tiếng máy sấy tóc phát ra từ phòng tắm.

Kiều Vũ Tụng ước tính rằng cậu sẽ không nhanh ra ngoài.

Nghĩ như thế, Kiều Vũ Tụng đã làm một việc vô cùng ngu ngốc.

Anh bước đến chỗ dấu chân ướt nhẹp, cởi giày, gót chân trùng khớp với gót chân in trên dấu chân, chậm rãi giẫm xuống.

Chiều dài như nhau, Tống Vũ Tiều và anh đi cùng cỡ giày.

Đúng lúc này, Tống Vũ Tiều mở cửa phòng tắm.

Kiều Vũ Tụng sửng sốt, sẽ quá muộn để mang giày vào ngay lập tức, vì vậy anh vội vàng ném chiếc giày còn lại.

Tống Vũ Tiều đang đứng trong phòng tắm, không thể hiểu được hành động lớn đột ngột của Kiều Vũ Tụng, không khỏi ngạc nhiên.

"Em đã thay xong?" Kiều Vũ Tụng cười cười, che đậy sự ngớ ngẩn của mình.

Mặc dù quần áo đã ướt, Tống Vũ Tiều vẫn gấp gọn gàng, hỏi: "Ừm. Ở khách sạn có giặt ủi không? Bây giờ còn giặt được không?"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp