Tương Ngữ [ĐM]

Chương 7.2: Ở trong mây - 7


2 tuần

trướctiếp

Kiều Vũ Tụng do dự không biết mình nên làm gì, có nên nhận người quen không? Nhưng nếu Tống Vũ Tiều vẫn không nhớ, chẳng phải càng thêm xấu hổ sao?

Tuy nhiên, việc tiếp viên bắt chuyện với hành khách trên máy bay là không phù hợp.

Hai mươi phút sau khi máy bay cất cánh, phục vụ hành khách chuẩn bị bắt đầu.

Kiều Vũ Tụng nhìn thấy Lưu Hân Mai đang cầm tờ ghi chú định đi ra ngoài để xác nhận đơn với hành khách, và nói, "Tôi sẽ đi xác nhận với cậu ấy, cô làm việc của cô đi."

Nghe vậy, Lưu Hân Mai giật mình kinh ngạc và nói: "Ồ, vậy cũng tốt."

Trước khi Lưu Hân Mai đưa cho anh tờ giấy Post-it, anh đã rời đi.

Tống Vũ Tiều đang đọc sách thì Kiều Vũ Tụng bước đến gần, nhưng không thu hút được sự chú ý của cậu, vì vậy anh chỉ có thể nói, "Xin chào, thưa ngài."

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều ngẩng đầu lên.

Đối diện với đôi mắt bình tĩnh này, Kiều Vũ Tụng vô cùng sửng sốt. Anh cười và hỏi: "Xin lỗi, ngài gọi một phần cơm trứng chay?"

Tống Vũ Tiều thờ ơ gật đầu, đáp: "Ừm."

"Được rồi, tôi sẽ mang nó cho ngài sau." Kiều Vũ Tụng cúi đầu.

Tống Vũ Tiều nói lời cảm ơn trong khi nhìn xuống cuốn sách một lần nữa.


Cậu vẫn không nhận ra anh, có lẽ cậu đã quên anh rồi.

Kiều Vũ Tụng muốn tìm một số lý do để giải thích tất cả những điều này, tỷ như Tống Vũ Tiều thích nhìn mọi người bằng ánh mắt này từ khi còn nhỏ, nhưng điều đó chẳng ích gì. Nó sẽ chỉ khiến anh tiếp tục nghĩ rằng Tống Vũ Tiều đã từng nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó anh tiếp tục hoài nghi liệu quá khứ có phải là thật hay không.

Cho dù là thật, nếu thời gian quá dài, nó sẽ trở thành sai.

"Anh Kiều, anh không sao chứ?" Lưu Hân Mai nói với vẻ quan tâm khi cô đặt món nướng lên xe, "Anh đổ mồ hôi rất nhiều."

"Tôi không sao, chỉ là hơi nóng." Kiều Vũ Tụng nói, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt và cổ. Anh không xịt nước hoa hồng, ngay sau đó chiếc khăn tay bị dính một ít kem trang điểm đã tan chảy.

Lúc trước xem cuộc phỏng vấn trên TV, Kiều Vũ Tụng còn tưởng rằng tính cách Tống Vũ Tiều đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn bộ dạng lãnh đạm vừa rồi của cậu ấy, không khác gì khi còn nhỏ. Kiều Vũ Tụng thực sự không biết nên vui hay buồn. Cuối cùng Kiều Vũ Tụng cũng vui mùng, vì Tống Vũ Tiều chỉ thay đổi diện mạo, tính cách vẫn như cũ.

"Ồ! Tên người này ngược lại với tên của Tiểu Kiều." Tiếp viên trưởng nhận bữa ăn chay có trứng và sữa đã được làm nóng, nhìn vào tờ giấy nhắn trên đó, và ngạc nhiên nói.

Lưu Hân Mai nghe xong lại gật đầu lia lịa, hưng phấn nói: "Đúng rồi. Tháng trước đi qua sân bay ở thành phố Tây, cũng có một hành khách tên này. Có lẽ là cùng một người? Tên này không phổ biến. Và tôi nhớ rằng anh ấy đã đặt trứng chay."

Tiếp viên trưởng cười nói: "cô gặp rồi chẳng phải sẽ biết? Còn nhớ sao?"

"Lần trước anh ấy bị lỡ chuyến bay, tôi chưa gặp anh ấy bao giờ." Sau khi Lưu Hân Mai giải thích, cô ấy hỏi Kiều Vũ Tụng, "Anh Kiều, tôi có gửi nó qua không?"

Đây vốn là điều cô nên làm, cô hỏi câu này vì Kiều Vũ Tụng thay mặt cô ấy xác nhận đơn hàng vừa rồi. Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng gật đầu và nói: "Ừ. Cô đi đi."

Không lâu sau, Lưu Hân Mai, người đã giao bữa ăn trên máy bay, quay lại với vẻ mặt phấn khích và thì thầm "Thật đẹp trai nha, 26C."

Một tiếp viên hàng không khác không thể nhịn được cười, trêu ghẹo nói, "Thật hay không? Đẹp hơn anh Kiều?"

"Không quan trọng, đó chỉ là sự yêu thích của tôi." Lưu Hân Mai nói, vội vàng liếc nhìn Kiều Vũ Tụng lè lưỡi tinh nghịch.

Dù trái tim có nặng ngàn cân thì công việc vẫn phải tiếp tục, chưa kể việc này còn trên trời rơi xuống, không ai có thể thoát ra được vì tuyệt vọng. Kiều Vũ Tụng và các đồng nghiệp của mình đẩy xe nước ra ngoài, đi ngang qua bên cạnh Tống Vũ Tiều, anh không có cúi đầu, càng không quay đầu lại.

Cả nước uống và thức ăn đều được phát từ trước ra sau. Kiều Vũ Tụng đi phía trước, một khi bắt đầu ngược về sau, liền biến thành vị trí đối diện mặt hành khách.

Mặc dù toàn bộ khoang hạng phổ thông vẫn được tách ra, Kiều Vũ Tụng vẫn không thể không nhìn Tống Vũ Tiều khi anh quay lại.

Tống Vũ Tiều vẫn đang đọc sách và không ăn bữa chay trứng sữa được giao cho cậu trước đó.

Kiều Vũ Tụng cố gắng hết sức để tập trung vào công việc của mình, không để những hành khách khác cảm thấy bị sao nhãng. Anh lịch sự hỏi hành khách họ muốn đồ uống gì, đem giấy ăn cùng đồ uống đưa đến trong tay bọn họ.

Dịch vụ cabin có trật tự và ngày càng có ít đồ đạc trên xe đồ ăn và xe nước uống, đang tiến gần đến phía sau cabin.

Xe thức ăn do Lưu Hân Mai phụ trách cùng những người khác di chuyển đến hàng thứ 26. Trước tiên Kiều Vũ Tụng phân phát đồ uống cho hành khách hai bên.

Vị đồng nghiệp hợp tác cùng Lưu Hân Mai đang nhìn Tống Vũ Tiều ở phía sau, nháy mắt với Lưu Hân Mai như nhận xét rõ ràng về diện mạo của Tống Vũ Tiều. Đôi mắt cô như muốn nói: Đâu có đẹp trai được như cô nói?

Kiều Vũ Tụng không khỏi nhìn về phía Tống Vũ Tiều, tự hỏi liệu cậu có thấy ai đó đang bình luận về mình không, nhưng không ngờ Tống Vũ Tiều đã nhìn anh rồi.

Khi bắt gặp ánh mắt của Tống Vũ Tiều, tim Kiều Vũ Tụng đột ngột nhảy lên, anh hoảng sợ tránh ánh mắt, quay đầu hỏi hành khách bên cạnh muốn uống gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp