Dưới sân khấu mọi người biết là có trò hay để coi, ồn ào bàn luận sôi nổi.
An Hựu Dư đứng ở trên sân khấu, có chút ít không biết làm sao, “Làm sao thế?”
Phùng Mộng Kiểu hít sâu một hơi, tiến lên, đưa hoa cho An Hựu Dư, An Hựu Dư nhận hoa, dưới sân khấu lại vang lên những tiếng kinh hô.
Nhiễm Tích núp ở phía sau khán đài nhìn lén, mọi người ai cũng kích động, nhưng không ai chú ý đến ánh mắt của Tô Y Y có chút ít ảm đạm.
Phùng Mộng Kiểu: “An Hựu Dư, từ nhỏ đến lớn em chưa từng tỏ tình ai. Em biết là bé trai tỏ tình sẽ tặng hoa hồng cho bé gái, nên em cảm thấy dù có ngược lại thì cũng không khác gì lắm. Mọi người đều nói nam theo đuổi nữ thì khó khăn như vượt qua ngọn núi, nữ theo đuổi thì dễ như kim đâm vào tấm vải, nếu như anh không thể vượt qua ngọn núi, vậy hãy để em vén tấm vải ấy lên nhé?”
Dưới sân khấu mọi người ồn ào, “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
An Hựu Dư liên tục cười, cuối cùng nói: “Đừng để cho mọi người dưới sân khấu được xem trò hay nữa, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play