Có lẽ lời cầu nguyện của Thịnh Vân Trạch đã có tác dụng. Ngày thứ ba Đoạn Di chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, các dấu hiệu sinh tồn đã ổn định trở lại.

Bác sĩ vô cùng kinh ngạc, bốn năm người vây quanh cậu trầm trồ kinh ngạc.

“Chưa từng thấy trường hợp nào như vậy.”

Suy cho cùng, tất cả bọn họ đều kết luận rằng cậu sẽ không thể qua khỏi đêm qua.

Kết quả là cậu không những vượt qua được, mà hiện tại dường như cũng không xuất hiện biến chứng nào.

Chỉ là mặc dù dấu hiệu sinh tồn ổn định, nhưng sự ổn định ấy lại đáng sợ đến kỳ lạ.

Cả người Đoạn Di chìm trong vô thức, giống như một người mãi mãi không thể gọi dậy, nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, dựa vào dịch truyền để duy trì dinh dưỡng cơ bản cho cơ thể.

Một tuần sau, cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, điều này mới khiến bệnh viện coi trọng. Hàng ngày các bác sĩ đều kiểm tra toàn diện cơ thể cho cậu, ngoại trừ chấn thương tim phổi, gần như không có vấn đề gì khác.

Thế là, các bác sĩ của bệnh viện đều xoay quanh Đoạn Di, sáng mở hội nghị lớn, chiều mở hội nghị nhỏ, ba ngày hai bữa lại chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt, thiết bị đắt tiền mỗi ngày tiêu tốn khoảng sáu con số Nhân dân tệ, hơn nữa tình trạng này còn không biết kéo dài bao lâu.

Thịnh Tịch nằm bò ở trên cửa sổ, trái tim bùm bùm nhảy loạn nhìn bà ngoại của Đoạn Di: “Bà ngoại, tại sao chúng ta không thể vào trong ạ?”

Mẹ của Đoạn Di vẻ mặt tiều tụy, xoa đầu Thịnh Tịch: “Nhanh thôi, không cần vội nữa.”

Thịnh Tịch hỏi: “Vậy tại sao mẹ vẫn chưa mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh lại ạ?”

Mẹ của Đoạn Di ngồi xổm xuống: “Ngoan nào, nghe lời bà ngoại, chúng ta về nhà trước nhé? Đợi tối nay hai đứa ngủ một giấc, sáng mai mẹ con sẽ tỉnh lại.”

Hốc mắt Thịnh Tịch đảo quanh nước mắt, lần này tuy không gào khóc thảm thiết, nhưng lại ngoan ngoãn lau sạch nước mắt, gật đầu nói: “Vậy con và anh trai về nhà đợi mẹ ạ.”

Mẹ của Đoạn Di lấy chiếc đồng hồ quả quýt vốn cậu định tặng cho hai anh em vào ngày sinh nhật, đặt vào tay Thịnh Tịch: “Chờ khi kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”

Chiếc đồng hồ đã bị vỡ một nửa, nếu Thịnh Tịch mở ra xem, sẽ thấy kim đồng hồ bên trong căn bản là không hề di chuyển.

Cậu bé ngoan ngoãn nắm chặt chiếc đồng hồ, được Thịnh Minh dắt tay, cùng lên xe về nhà.

Một chiếc Bugatti màu đen lướt qua bọn họ.

Xe dừng dưới tòa nhà khu nội trú, Thịnh Vân Trạch cùng xuống xe với một người đàn ông khó đoán tuổi tác, trên tay người đàn ông kia xách theo một chiếc máy tính kỳ quái.

Thịnh Vân Khê sau khi bọn họ xuống xe thì bám sát theo sau, cùng đi tới khu nội trú.

Cánh cửa khép hờ, bên trong ba người im lặng, mỗi người nhìn về một hướng.

“Em không rõ, nhưng ý tưởng của anh thật sự quá mạo hiểm.” Thịnh Vân Khê như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ: “Anh à, đây không phải chuyện đùa, não bộ con người có khoảng 860 tỷ tế bào thần kinh, sự liên kết giữa chúng nhiều vô số kể, cho dù là máy tính cũng không có cách nào vẽ ra từng tế bào thần kinh một, anh đừng nói là mô phỏng hoạt động của chúng. Có lẽ anh có thể làm được, nhưng anh có thể đảm bảo không xảy ra bất kỳ sai sót nào sao?”

Thịnh Vân Trạch không nói gì.

Thịnh Vân Khê tiếp tục giải thích: “Em biết anh rất đau khổ, nhưng nếu thật sự muốn áp dụng phương pháp này, em hi vọng anh có thể suy nghĩ thêm một thời gian.”

Người đàn ông xách máy tính tên là Patrick, là đàn anh cùng trường với cô, hai người cùng nghiên cứu về kỹ thuật di truyền. Giáo sư Warren – người hướng dẫn của họ, là bậc thầy vật lý nổi tiếng, từng gặp mặt Thịnh Vân Trạch một lần. Khi đó Thịnh Vân Trạch đến nước ngoài du học, giáo sư Warren từng hy vọng anh có thể ở lại, trở thành trợ lý cho mình.

Chỉ là Thịnh Vân Trạch đã không ở lại, người cuối cùng ở bên cạnh giáo sư Warren chính là em gái anh, Thịnh Vân Khê.

“Chúng tôi gọi lý thuyết này là chủ nghĩa siêu nhân loại, cho rằng khoa học có thể cung cấp cho con người một phương thức khác, giúp con người vượt qua hình thái cơ thể hiện tại, thực hiện những giấc mơ không thể hoàn thành trong thực tế.”

Tiếng phổ thông của Patrick tuy không phải là tốt, nhưng cũng không đến nỗi nào.

Giọng điệu kỳ quặc nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cũng không ai để tâm đến việc giọng điệu của anh ta có kỳ quái hay không.

“Thịnh, tôi nghĩ không cần phải cân nhắc nữa, tôi nắm chắc có thể làm được. Tôi và giáo sư Warren đã có thể trừu tượng hóa các chi tiết ở cấp độ phân tử thành tính số học và tính logic, có thể mô phỏng hoàn hảo tư duy của con người.”

Thịnh Vân Khê phản bác anh ta: “Anh chỉ mới thử nghiệm trên khỉ…”

Patrick cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch: “Không thử thì làm sao biết được? Thịnh, tôi tin tưởng trình độ và kỹ thuật của cậu, cho đến hiện tại vẫn chưa có ai thiết kế não bộ, nếu cậu thành công, đó sẽ là bước tiến quan trọng nhất trong lịch sử loài người!”

Thịnh Vân Khê che mặt: “Đây căn bản là chuyện không thể nào, não bộ của con người không ngừng tiến hóa, làm sao anh có thể thiết kế nó được…”

Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Nếu chỉ trích xuất một phần ký ức để thiết kế thì sao?”

Thịnh Vân Khê sửng sốt.

Lúc này trong đầu Thịnh Vân Khê đã rối như tơ vò, không biết nên nói đàn anh của mình điên rồ hay nói anh trai của mình phát điên.

Ba người ở trong căn phòng nhỏ thảo luận cả một buổi chiều, cuối cùng Thịnh Vân Trạch vẫn khăng khăng làm theo ý mình, quyết định thực hiện hành động mạo hiểm này.

Sau khi Patrick trở về khách sạn, Thịnh Vân Khê túm lấy tay anh trai mình, nhìn anh: “Anh à, anh suy nghĩ kỹ đi, nếu như do thao tác của anh xảy ra sai sót, dẫn đến tư duy của Đoạn Di không thể nào mô phỏng được, kết cục đang chờ cậu ấy sẽ là gì… Anh rõ hơn em.”

Thịnh Vân Trạch đã lâu rồi không lên tiếng, giọng nói bình tĩnh như mặt nước chết: “Em cho rằng anh còn lựa chọn khác sao?”

Thịnh Vân Khê nhắm mắt: “Ít nhất… Cầu xin anh, đừng làm vậy.”

Thịnh Vân Trạch nhìn cô bằng ánh mắt nhàn nhạt, Thịnh Vân Khê mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo vài phần cầu xin: “Anh có nghĩ đến bố mẹ không? Anh có nghĩ đến con trai của anh không?”

Thịnh Vân Trạch nhẹ nhàng rút tay ra: “Anh không thể nghĩ nhiều như vậy.”

Hai khuôn mặt giống nhau đến cực điểm, im lặng nhìn nhau trong bệnh viện tĩnh lặng.

Cuối cùng, Thịnh Vân Khê đành buông tay, thất bại thảm hại.

Thịnh Vân Trạch quay về phòng bệnh, Đoạn Di đã được chuyển đến bệnh viện tư nhân dưới trướng nhà hắn.

Bệnh viện nằm trong khu thắng cảnh giữa lòng thành phố nhộn nhịp, phía sau là núi, yên tĩnh không nghe thấy tiếng còi xe ồn ào bên ngoài.

Kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài là mặt trời đỏ rực sắp lặn, nhuộm một tầng ánh sáng màu đỏ vào phòng bệnh, dần dần nhuộm lên khuôn mặt Đoạn Di một tầng sắc đỏ, khiến cậu trông như đang ngủ.

Ngủ một cách khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.

Thịnh Vân Trạch giúp cậu chỉnh lại mái tóc, hắn muốn sờ lên mặt Đoạn Di, kết quả chỉ có thể chạm vào chiếc máy thở lạnh lẽo.

Đầu ngón tay khẽ run rẩy, Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên cảm thấy mình có chút mệt mỏi.

Lần đầu tiên hắn biết được, hóa ra con người khi đau lòng đến tột độ sẽ giống như xác chết di động, dường như không còn cảm giác gì, ngay cả khóc cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ khi mỗi giây mỗi khắc nhớ đến cậu, mới đau đớn như thể nghẹt thở.

Nhưng làm sao có thể không nhớ đến cậu?

Giống như bị lăng trì, hắn càng muốn trốn tránh thì những chuyện liên quan đến Đoạn Di càng tràn vào trong tâm trí hắn nhiều hơn.

Cậu chiếm một phần lớn như vậy trong sinh mệnh của hắn, rốt cuộc phải làm sao mới có thể không nhớ đến cậu đây?

Thịnh Vân Trạch nhắm mắt lại, gục đầu bên giường Đoạn Di, được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp, nắm lấy tay Đoạn Di nhưng lại khẽ run rẩy.

Đúng như Thịnh Vân Khê đã nói, bộ não của con người không ngừng tiến hóa, không thể nào bị thiết kế.

Có lẽ trong tương lai con người sẽ phát hiện ra bí mật của gen, có thể thiết kế ra bộ não, nhưng ít nhất là với điều kiện khoa học hiện có, con người không thể làm được điều đó.

Thịnh Vân Trạch đành phải lựa chọn thứ yếu, dự định chỉ thiết kế một đoạn ký ức tồn tại trong não của Đoạn Di. Mặc dù đã lùi một bước, nhưng đây vẫn là hành vi cực kỳ nguy hiểm.

Tư duy của Đoạn Di đang chìm trong giấc ngủ, nếu có thể sử dụng máy tính để mô phỏng thành công tư duy của cậu, vậy chỉ có thể coi là bước đầu thành công.

Con người trong tiềm thức sẽ bị bộ não lừa dối.

Giống như thế giới quan mà hắn kiên định, tiềm thức của Đoạn Di rất có thể cho rằng bản thân đang sống trong một thế giới thực, nếu như cưỡng ép đánh thức, rất có thể não của cậu sẽ sụp đổ.

Cho dù Thịnh Vân Trạch có thể sao chép thành công tư duy của mình vào ký ức của Đoạn Di một cách hoàn hảo, không chút sai sót nào, thì hắn cũng cần phải đối mặt với một vấn đề nan giải hơn: Hắn phải tìm cách đánh thức Đoạn Di một cách lặng lẽ.

Giống như đánh thức một người đang ngủ, khi tỉnh lại sẽ như một giấc mộng.

Thịnh Vân Trạch rất mệt mỏi, rất đau khổ, hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng nề.

Trong lúc mơ hồ, hắn nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. Thịnh Vân Trạch cảm thấy giọng nói này rất xa lạ, hắn có chút không muốn đáp lại.

Nhưng tiếng gọi từ nhẹ nhàng ban đầu, dần dần trở nên kiên định, càng thêm gần gũi, khiến Thịnh Vân Trạch vô cớ cảm thấy một tia quen thuộc.

Hắn vừa mới gục đầu bên giường Đoạn Di không lâu, liền mở mắt ra.

Cảnh tượng nhìn thấy không phải là bức tường trắng xóa, âm thanh nghe thấy cũng không phải là tiếng “bíp bíp” của máy móc.

Tầm mắt Thịnh Vân Trạch từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng, nhìn thấy bác sĩ Hà có chút lo lắng nhìn mình.

“Cậu sao rồi?”

Thịnh Vân Trạch ngồi thẳng dậy, tiện tay lau mặt, toàn bộ đều là vệt nước mắt chưa khô.

Liệu pháp thôi miên của bác sĩ Hà đã kết thúc.

Hắn đã tỉnh lại từ trong ký ức.

“Uống chút nước đi, đáng lẽ nên cho cậu xem thêm một đoạn nữa, nhưng mà trạng thái của cậu không ổn lắm, tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đành phải đánh thức cậu trước.” Bác sĩ Hà rót cho hắn một ly nước nóng, dò hỏi: “Giáo sư?”

Thịnh Vân Trạch đứng dậy, khí chất trên người đã âm thầm thay đổi.

Nếu không phải người quen thân, bình thường sẽ không nhận ra được, cảm giác đó giống như… chàng trai mười bảy tuổi bỗng chốc trưởng thành sau một đêm, mang theo sức hấp dẫn thần bí và trưởng thành hơn.

Thịnh Vân Trạch không uống nước nóng, nhìn chằm chằm bác sĩ: “Sau đó thì sao?”

Bác sĩ Hà thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Giọng điệu này, xem ra là nhớ lại hết rồi.

Bác sĩ Hà chậm rãi mở miệng: “Sau đó hai người thử một lần, đã mô phỏng thành công tư duy của Đoạn Di, chỉ là lúc mô phỏng tư duy của cậu thì xảy ra chút vấn đề.”

Thịnh Vân Trạch bình tĩnh nói: “Là vì lúc đó tôi đang tỉnh táo.”

Bác sĩ Hà gật đầu, dùng vẻ mặt “Quả nhiên là cậu” nói: “Đúng vậy, Đoạn Di vì đang ngủ say, cho nên hoạt động tư duy không cao, tương đối dễ dàng mô phỏng. Nhưng tư duy của cậu thì không được, thứ nhất, cậu có bộ não thông minh hơn người, chúng ta thường nói là thiên tài ấy —– đúng không, tế bào thần kinh sẽ nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, muốn mô phỏng tư duy của cậu, khó khăn chẳng khác nào lên trời.”

Thịnh Vân Trạch tiếp lời anh ta: “Cho nên chỉ có thể mô phỏng tôi hồi cấp ba?”

Bác sĩ Hà: “Đoán đúng rồi.”

Thịnh Vân Trạch cảm thấy mình đoán trúng phóc rồi, bác sĩ Hà xác nhận lại cho anh: “Nhưng mà lúc đó muốn mô phỏng cậu của hồi cấp ba cũng rất khó khăn, cô Thịnh Vân Khê đã tìm đến tôi, hy vọng tôi thôi miên cho cậu, điều chỉnh trạng thái hay nói cách khác là ký ức của cậu về thời cấp ba. Nhân tiện nói một câu, kỳ thực tư duy của cậu lúc học cấp ba cũng không dễ mô phỏng đâu, ý kiến của tôi là dứt khoát mô phỏng tư duy lúc cậu học tiểu học cho rồi, nhưng mà suy xét đến việc một cậu nhóc tiểu học như cậu thực sự quá khó đánh thức Đoạn Di, hơn nữa hai người lúc đó cũng chẳng quen biết nhau.”

Bác sĩ Hà tiếp tục nói: “Phương pháp của chúng tôi là giữ lại một phần nhỏ tư duy của cậu, sau đó thôi miên phần còn lại về thời cấp ba… Nhưng mà lúc mô phỏng vẫn xảy ra chút sơ xuất, ký ức của cậu bị quấy nhiễu, cho nên cái gì cũng không nhớ rõ. Đương nhiên cũng không sao cả, làm việc cậu thường sẽ chừa lại đường lui, hẳn là còn một bộ phận nhỏ tư duy can thiệp vào tư duy của Đoạn Di, nếu như cậu ấy trước đó có làm gì kỳ quái, thì hẳn là kiệt tác của cậu rồi.”

Nói xong, dùng ánh mắt gian manh nhìn Thịnh Vân Trạch: “Cậu lo lắng sức hút của mình không khuất phục được vợ nhỏ à?”

Thịnh Vân Trạch không rảnh rỗi nói nhảm với anh ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ tôi thế nào?”

Bác sĩ Hà: “Ở bệnh viện, đang ngủ, yên tâm, Thịnh Vân Khê trông nom cậu, cam đoan cơ thể cậu không thiếu dinh dưỡng, tỉnh lại lập tức có thể dùng, mạnh mẽ như rồng như hổ.”

Ánh mắt Thịnh Vân Trạch lạnh lẽo: “Ai cho anh đưa Thịnh Minh với Thịnh Tịch vào trong?”

Bác sĩ Hà vội vàng xua tay: “Ấy không phải tôi, kỹ thuật này về sau đã tương đối hoàn thiện, cho nên vị đàn anh nhà khoa học điên rồ kia của Thịnh Vân Khê có bàn bạc với tôi một chút —– đương nhiên, chủ yếu là do hai cậu con trai của cậu khóc quá mức thương tâm, cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ hai đứa nhỏ khóc đến mù mắt mất. Yên tâm, nếu không nắm chắc, tôi cũng sẽ không mạo hiểm đâu, bọn nhỏ bây giờ rất khỏe, đã được cô Cố đón về nhà rồi.”

Nghe nói Thịnh Minh với Thịnh Tịch đang ở nhà mẹ của Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ Hà: “Chỉ là hai đứa nhỏ còn quá nhỏ, cơ thể không thể tiến vào trạng thái ngủ say trong thời gian dài, nếu không sẽ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển.”

Anh ta nhắc nhở Thịnh Vân Trạch: “Không chỉ có con trai cậu, mà cậu với Đoạn Di cũng vậy, thời gian dài như vậy, cơ thể hai người sẽ không chịu đựng nổi.”

Bên trong căn phòng nhỏ, hai người đều im lặng.

Bác sĩ Hà ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng, mở miệng nói: “Cậu biết mà, làm thế nào để đánh thức Đoạn Di. Trực tiếp nói cho cậu ấy biết là không thể nào được, đại não cậu ấy sẽ phủ nhận bản thân, sau đó sẽ tạo thành hỗn loạn tư duy, đừng nói là cậu ấy, e là ngay cả cậu cũng không ra ngoài được, chúng ta sẽ bị cậu ấy giết chết trong tiềm thức.”

Thịnh Vân Trạch nhìn về phía cửa sổ.

Bác sĩ Hà thở dài: “Tốt nhất là để cho cậu ấy tự từ bỏ ý thức trong thế giới này.”

Nếu như một người đang mơ, cách để tự đánh thức bản thân từ trong mơ chính là tự làm mình bị thương.

Một người đang ngủ say trong tiềm thức của chính mình, thì phải làm thế nào mới có thể tự đánh thức bản thân từ trong thế giới ý thức đây?

Nếu như từ bỏ ý thức của bản thân trong thế giới này, thì có ý nghĩa gì?

Đoạn Di hoặc là tự sát, hoặc là phải có kích thích thật lớn từ thế giới bên ngoài, để cho cậu trực tiếp ý thức được thế giới này là giả.

Bác sĩ Hà cố nặn ra nụ cười gượng gạo: “Tôi cảm thấy bảo cậu ấy tự sát thì hơi khó, hơn nữa cậu cũng sẽ không đồng ý.”

Anh ta suy nghĩ một chút, mới mở miệng: “Chi bằng cậu thử kích thích cậu ấy từ thế giới bên ngoài, xem có biện pháp gì có thể khiến cậu ấy thoát khỏi thế giới ý thức này, ví dụ như… cậu đột nhiên biến mất chẳng hạn, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy sẽ không cách nào tiếp nhận hiện thực này, từ đó sinh ra một chút nghi ngờ đối với thế giới này… À, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cụ thể thế nào còn phải xem cậu, nhưng mà tôi cảm thấy đây cũng là một biện pháp tốt, dài dòng không bằng dứt khoát, cậu không thể để Đoạn Di cứ ngủ mãi như vậy được, bây giờ cậu đã khôi phục ký ức rồi, bước cuối cùng này cậu nhất định phải đi.”

Thịnh Vân Trạch xách balo trên giường lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

Bác sĩ Hà ở phía sau vẫy tay tạm biệt: “Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, thì hoan nghênh đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Ra khỏi bệnh viện, trời đã tối đen.

Cổng trường Nhị Trung có hai hàng đèn đường, sáng rực một đường, kéo dài đến quảng trường trước trường.

Đi thẳng về phía trước, chính là lớp học của bọn họ.

Bước chân Thịnh Vân Trạch nhẹ nhàng như giẫm lên bông, hắn nghe thấy hình như có tiếng ồn ào từ tầng bốn vọng xuống, truyền đến tai hắn từ nơi rất xa.

Hắn nhớ không lầm, ngày đầu tiên khai giảng, thầy Hà đã dẫn theo một đoàn giáo viên ban giáo vụ đến nghiêm khắc truy quét học sinh yêu sớm.

Từ tầng một kiểm tra lên đến tầng bốn, kiểm tra cả điện thoại di động, trong chiếc túi nilon màu đen đựng mấy chục cái iPhone.

Tầng bốn có tổng cộng năm lớp: Lớp 1, 2, 3, 7 và lớp 11.

Thầy Hà tịch thu được một chiếc điện thoại trong tay một nữ sinh lớp 10 trên tầng ba, trùng hợp là lúc đó cô bé kia đang nhắn tin cho bạn trai, thầy Hà lập tức túm được một cặp.

Bạn trai cô bé là nam sinh lớp 11/3, thành tích học tập cũng được, thầy Hà có chút ấn tượng với cậu ta, không ngờ học sinh ngoan ngoãn ngày thường vậy mà vào thời khắc quan trọng thế này lại đi yêu đương —– thầy Hà cũng không phải là nhất định phải chia rẽ uyên ương, chỉ là học kỳ cuối năm lớp 12 rồi còn yêu đương, đây không phải là hủy hoại cả đời đứa nhỏ sao.

Có lẽ bây giờ bọn nhỏ không hiểu được nỗi khổ tâm của thầy Hà, thậm chí lúc tốt nghiệp còn tháo hơi xe đạp của ông, nhân lúc ông đang tắm lén lấy quần lót của ông treo lên cây.

Nhưng đợi đến khi chúng thi đậu vào trường đại học tốt, được hưởng nền giáo dục tốt, sau này tìm được công việc tốt, có lẽ sẽ quay đầu lại nhớ về vị giáo viên chủ nhiệm dạy môn Giáo dục công dân “mình dây”, giọng nói sang sảng, thích trừng mắt mắng người kia.

Đến lúc đó, nói không chừng sẽ có chút cảm kích.

Thầy Hà cũng chẳng mong được cảm kích gì, ông làm giáo viên đã vô cùng tận tâm tận lực rồi, đấu trí đấu dũng với từng đợt học sinh, cũng vui vẻ lắm.

—– Đương nhiên lúc quần lót bị treo trên cây vẫn là rất tức giận.

Vì thế, vừa lên lầu, thầy Hà gào một tiếng gọi nam sinh lớp 11/3 kia ra ngoài, tịch thu điện thoại của cậu ta.

Không biết nam sinh ngoan ngoãn này bị trúng tà gì, có lẽ là vì bị nhiều người vây xem, trong lòng cảm thấy xấu hổ, vậy mà lại cãi lại thầy Hà ngay tại chỗ, nhất quyết không chịu giao nộp điện thoại, ồn ào cả một góc tầng bốn.

Thầy Hà thấy cậu ta cứng đầu cứng cổ, bèn bảo người xuống dưới dẫn bạn gái của cậu ta lên, xem cậu ta còn thừa nhận bản thân yêu sớm hay không.

Kết quả cái chủ ý này lại gây ra hậu quả khó lường. Nữ sinh kia lên lầu vừa nhìn thấy bạn trai vì giữ điện thoại mà phủ nhận việc yêu đương với mình, cảm giác như tình cảm bị phản bội, thế là từ một học sinh ngoan ngoãn cãi nhau với giáo viên, biến thành đôi tình nhân cãi nhau ỏm tỏi.

Cảm xúc bộc phát, giáo viên cũng không ngăn được, thầy Hà giận tím mặt, gầm lên: “Hai đứa bây có còn xem đây là trường học không!! Có còn ra dáng học sinh hay không!!”

Đoạn Di bị tiếng gào thét của thầy Hà đánh thức, lờ đờ lê cái ghế ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt.

Kết quả lại nhìn thấy người ta cãi nhau, không hiểu sao lại liên tưởng đến chính mình, đồng cảm sâu sắc, trong lòng không khỏi buồn bã.

Cả buổi chiều Thịnh Vân Trạch đều không thèm để ý đến cậu.

Được rồi, tuy rằng là do cậu không thèm để ý đến hắn trước, nhưng hắn cũng đâu cần phải phớt lờ cậu như thế chứ…

Lúc đầu, Đoạn Di có chút tức giận, sau đó ngồi trên ghế tự kiểm điểm bản thân thật lâu.

Trước tiên là oán trách: Tớ đã nói là tớ có thể nuôi nấng hai đứa nhỏ rồi mà, sao cậu lại đưa con trai của tớ đi?

Sau đó, một người nhỏ khác trong lòng nói: Rõ ràng là không phải do Thịnh Vân Trạch đưa đi mà, hai đứa nhỏ vốn dĩ không thuộc về thế giới này, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi thôi.

Đúng rồi! Đoạn Di cũng nghĩ như vậy, vậy thì cậu còn trách Thịnh Vân Trạch làm gì?!

Lại có một người nhỏ khác trong lòng cậu nói: Đúng vậy, cậu còn trách Thịnh Vân Trạch làm gì! Cậu bị sao vậy!

—– Cậu mới bị sao vậy!

Cuối cùng Đoạn Di cũng tổng kết ra được kết luận này, sau đó nhanh chóng thừa nhận sai lầm của bản thân, nhắn tin cho Thịnh Vân Trạch cầu xin làm hòa.

Chỉ là tin nhắn như đá chìm đáy biển, Đoạn Di có chút bối rối.

Không phải hắn thật sự giận rồi chứ?

Cậu cứ thế nhìn điện thoại cả buổi chiều, cho đến buổi tối thầy Hà đến thu điện thoại, Đoạn Di mới giấu điện thoại vào trong ngăn kéo.

Nghe thấy bên ngoài có chuyện bèn chạy ra xem náo nhiệt.

Không ngờ lại chạm vào cảnh ngộ của chính mình, càng thêm buồn bực.

Cậu nằm bò trên cửa sổ trông đáng yêu vô cùng, lọn tóc xoăn theo gió lay động.

—– Thịnh Vân Trạch nhìn thấy chính là một Đoạn Di tràn đầy sức sống như vậy.

Cậu nhíu mày chu môi, trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên mười bảy tuổi rõ ràng viết ba chữ to “Tớ không vui”.

Khuôn mặt bụ bẫm trắng nõn khỏe mạnh, ẩn hiện chút hồng hào, đè lên cánh tay, nếp mỡ bị ép thành một đống, vì vừa mới ngủ dậy, bên má phải bị mặt bàn in hằn một mảng đỏ ửng.

Mái tóc cũng rối tung, trên người mặc bộ đồng phục của Thịnh Vân Trạch, đối với Đoạn Di mà nói có phần rộng thùng thình, ống tay áo che khuất hơn nửa bàn tay cậu.

Khoảnh khắc này, Thịnh Vân Trạch cảm giác như đã trải qua mười năm dài đằng đẵng.

Khuôn mặt trắng bệch trên giường bệnh và mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, trong nháy mắt đã bị tiếng chuông tan học và thiếu niên tràn đầy sức sống trước mắt thay thế.

Hành lang nhốn nháo, những học sinh hiếu kỳ đều thò đầu ra khỏi cửa sổ lớp xem náo nhiệt, từng hàng đầu người lắc lư, ríu rít đủ các loại âm thanh.

Hình như Đoạn Di đã nhìn thấy hắn, trên mặt mang theo áy náy và chút ngượng ngùng, cậu ngồi thẳng người, ánh mắt có chút lảng tránh, sau khi dời đi lại nhanh chóng quay lại, giống như là đang gọi tên hắn.

Thịnh Vân Trạch cảm thấy mình cái gì cũng không nghe thấy, cơ thể đã tự động đi về phía Đoạn Di.

Giọng nói giáo huấn học sinh của chủ nhiệm Hà lướt qua bên tai hắn: “Em nhìn lại thành tích hiện tại của mình đi, em cho rằng em thi rất tốt sao? Tôi nói cho em biết, cho dù hiện tại em thi tốt, em năm lớp 12 rồi mà còn yêu đương, thành tích của em cũng chỉ có nước tụt dốc không phanh! Em mới đứng thứ hạng bao nhiêu mà đã tự mãn rồi, em đã có đủ tư cách để yêu đương chưa! Hay là cả Thanh Hoa Bắc Đại đều muốn em?”

Thầy Hà liếc mắt thấy Thịnh Vân Trạch thần sắc hoảng hốt lướt qua bên cạnh, lập tức quay đầu giáo dục học sinh: “Em nhìn Thịnh Vân Trạch kìa! Người ta thi đứng đầu toàn khối kìa! Người ta có yêu đương không! Hả? Sao em không học hỏi…”

Ba chữ “Thịnh Vân Trạch” phía sau còn chưa nói ra khỏi miệng.

Bởi vì Thịnh Vân Trạch đã đi đến trước mặt Đoạn Di, cách một khung cửa sổ đang mở, trực tiếp ôm lấy eo Đoạn Di, gắt gao siết cậu vào lòng.

Giây tiếp theo, Đoạn Di bỗng nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Thịnh Vân Trạch, bả vai nhanh chóng cảm nhận được một mảng ẩm ướt, giống như là đang khóc.

Đoạn Di: “=口=!”

Giây phút này, Đoạn Di hoảng sợ đến mức luống cuống tay chân, kinh hãi đến mức hồn phi phách tán, còn tưởng rằng mình chiến tranh lạnh với Thịnh Vân Trạch khiến hắn khóc.

Đoạn Di còn chưa kịp giải thích, Thịnh Vân Trạch đã làm một động tác nằm ngoài dự đoán của cậu, hắn nâng mặt cậu lên, trực tiếp hôn xuống.

Cậu nhìn thấy trên mặt Thịnh Vân Trạch còn vương vệt nước mắt rõ ràng, lúc hắn hôn mình, Đoạn Di nếm được hương vị nước mắt của đối phương.

Giống như người chết đuối vớ được cọc, hay kẻ lữ hành lạc lối trong sa mạc mênh mông bất chợt nhìn thấy ốc đảo, khổ sở đến mức trái tim cậu cũng vô cớ run rẩy theo.

Hành lang đầu tiên là yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Ngay sau đó, tiếng hét chói tai và tiếng hò reo cổ vũ vang lên như sóng thần ập đến, lật tung cả tầng bốn.

“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô!!!”

“Woa woa woa woa —- Quá đỉnh!!!”

“Đệt!! Quá đỉnh!! Quá đỉnh!!!”

Xen lẫn trong đó còn có tiếng vỗ tay và huýt sáo xem náo nhiệt.

Thầy Hà chỉ tay về phía Thịnh Vân Trạch, bàn tay run run không ngừng: …

Nam sinh ngoan ngoãn kia chớp mắt, vô tội hỏi: “Thầy Hà, em có cần học tập Thịnh Vân Trạch cho tốt không ạ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Hà: Thuốc hạ huyết áp đâu, mau lên, tôi bị cao huyết áp rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play