“Thịnh Vân Trạch, cậu có còn là người không vậy?!” Bị hắn lôi kéo đi, Đoạn Di bất mãn rống lên.

Thứ hai đầu tuần, sau khi kết thúc buổi chào cờ, hai người họ đã diễn kịch chia tay suốt một tuần liền. Đến chiều thứ sáu tan học, Thịnh Vân Trạch liền lựa chọn quên béng chuyện “chia tay”, lôi Đoạn Di từ trong lớp ra ngoài để thực hiện cái mà hắn gọi là “hẹn hò đơn phương”.

Đoạn Di vẫn còn đang kêu gào: “Chúng ta đã over rồi! Chia tay rồi! Tình yêu chớm nở của chúng ta đã chết từ cái đêm cậu không nhắc nhở tớ là bệ cửa sổ có thầy Hà rồi! Khuyên cậu tốt nhất là đừng dây dưa với tớ nữa, nếu không tớ sẽ kiện cậu lên tòa án đấy! Cậu có tin hay không thì tùy, nếu ép tớ phải báo cáo cậu yêu sớm, dồn tớ đến đường cùng thì chúng ta cùng chết!”.

“Ồ.”

Thịnh Vân Trạch chỉ đáp lại một câu phũ phàng, thành công khiến Đoạn Di câm nín.

Đoạn Di tự mình đứng dậy, phủi phủi ba lô rồi chủ động ôm lấy cánh tay Thịnh Vân Trạch: “Tớ đói.”

Thịnh Vân Trạch cảm thấy cái tư thế này của cậu thật là õng ẹo, chẳng biết học được từ đâu.

“Không phải cậu đòi chia tay à?”

Đoạn Di tựa vào người hắn như không xương: “Tạm thời quay lại vậy. Cho cậu thời gian thử việc, đợi qua đợt thực tập này rồi nghe hiệu lệnh của tớ mà lên chức.”

“Này, thành thạo ghê nhỉ?” Thịnh Vân Trạch mỉa mai: “Chắc không ít lần sắp xếp người ta lên chức rồi?”

Vừa nghe, Đoạn Di liền cảm thấy không ổn, vội vàng nghiêm túc nói: “Sắp Tết rồi, nhắc mấy chuyện này làm gì.”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp: “Còn mười một ngày nữa mới đến Tết.”

Đoạn Di: “Còn năm ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, tớ thấy lúc này chúng ta nên ở nhà treo đầu lên xà tự học đi.”

Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ: “Treo xà nhà nào? Xà nhà hai tầng có thể treo cậu đến mức đầu đầu thai chuyển kiếp luôn ấy.”

Đoạn Di: “…”

Cậu kéo ba lô của mình, đứng thẳng người dậy, không ôm cánh tay Thịnh Vân Trạch nữa.

Thịnh Vân Trạch lại cảm thấy hơi khó chịu: Vừa rồi còn ôm ngon lành, nói hai câu liền không ôm nữa, sao lại trẻ con thế nhỉ?

Đoạn Di lên tiếng: “Tôi nhớ hình như in77 mới khai trương quán mới, hay là chúng ta đến đó xem thử?”

Thịnh Vân Trạch: “Không đi, đi đó làm gì?”.

Đoạn Di: “Không phải chúng ta đang hẹn hò à, bạn trai à, nhiệt tình lên nào!”

Vừa nói, Đoạn Di vừa kéo Thịnh Vân Trạch đi về phía trước.

Tư thế của hai người kỳ thực trông khá thú vị, Thịnh Vân Trạch cố tình cự nự, người hơi ngả về sau, bước đi có phần hờ hững.

Ngược lại, Đoạn Di rất tích cực, một tay kéo tay Thịnh Vân Trạch, vừa đi vừa hào hứng muốn dẫn hắn đi tìm cửa hàng mới mở kia.

Trông họ hệt như bất kỳ cặp đôi nào trong trung tâm thương mại, chỉ khác là Thịnh Vân Trạch có phần điển trai hơn mà thôi.

Mỗi dịp cuối tuần, khu in77 lại tập trung rất đông các hot boy, hot girl đến chụp ảnh.

Nơi này quả thật là “thiên đường trai xinh gái đẹp”, cách năm bước là gặp một người đẹp, cách mười bước là gặp một mỹ nam, trong đó không thiếu những Omega xinh đẹp có ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Vân Trạch, tò mò đánh giá.

Lần đầu tiên đi chơi với Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch đã cố gắng ăn mặc chải chuốt, hận không thể dát cả núi tiền lên người.

Bây giờ đi chơi với Đoạn Di, hắn không còn khoa trương như lúc trước nữa. Thế nhưng, từ trưa, Thịnh Vân Trạch đã lén mặc bộ đồ mà mình cho là đẹp nhất bên trong bộ đồng phục. Chiều vừa tan học, cởi đồng phục ra, hắn đã có được vẻ ngoài trông như thể không hề chải chuốt gì.

Đúng là cao thủ “mặt mộc” kiểu “trở về với tự nhiên” chuyên “hạ gục” các chàng trai thẳng.

Chưa kịp đến cửa tiệm, đã có hai ba Omega, cả nam lẫn nữ đến xin số liên lạc của Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch đều từ chối thẳng thừng với đủ lý do như “không có điện thoại”, “đang đi học”, “có việc gì thì viết thư”, “tôi có bạn trai rồi”, vân vân và mây mây.

Đoạn Di có chút ghen tị, tuy biết khuôn mặt của Thịnh Vân Trạch rất được ưa chuộng, nhưng cậu vẫn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Bạn trai của mình là một anh chàng đẹp trai cao một mét tám sáu, lại còn đẹp trai hơn cả minh tinh, bảo sao Đoạn Di muốn khiêm tốn cũng không được.

Nhất là khi ánh mắt ghen tị của các cô gái và Omega xung quanh đều đổ dồn vào cậu, khiến Đoạn Di như muốn phổng mũi.

Trong lòng cậu cũng dâng lên một chút cảm giác tự hào và hư vinh thầm kín: Cậu ấy tốt như vậy mà còn bằng lòng ở bên mình, chứng tỏ sức hút của bản thân còn cao hơn.

Đoạn Di nhớ, về sau Thịnh Vân Trạch kết hôn rồi mà đào hoa vẫn rực rỡ. Đi làm cũng có thể thu hút ong bướm, từ sếp Omega đến đồng nghiệp nữ, thậm chí có người còn tìm đến tận nơi, yêu cầu Đoạn Di ly hôn với Thịnh Vân Trạch – Nực cười, hai người họ đã kết hôn từ hồi đại học, là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào “từ đồng phục đến váy cưới” chính hiệu đấy nhé.

Chuyện quái gở cậu đã thấy nhiều rồi, lòng tự nhiên cũng điềm tĩnh hơn.

Đoạn Di thì điềm tĩnh, Thịnh Vân Trạch thì không.

“Sao cậu không ghen?” Hắn véo má cậu.

“Cậu cũng đâu có đồng ý họ, tớ ghen làm gì?” Đoạn Di thành thật nói.

Ánh mắt Thịnh Vân Trạch lóe lên tia nguy hiểm: “Cậu đang ám chỉ tớ ngoại tình?”

Đoạn Di âm thầm oán thầm: “Cậu đừng có suốt ngày nghĩ mấy cái chuyện vớ vẩn trong đầu được không…”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, ngang qua một cửa hàng bán đồ trẻ em.

Kỳ lạ là, Thịnh Vân Trạch chẳng nói chẳng rằng, cứ thế im lặng lướt qua cửa hàng bán đồ trẻ em.

Chưa hết, con phố này dường như được quy hoạch theo từng khu vực.

Từ lúc mới sinh ra cho đến lúc đi học, tất tần tật mọi thứ dành cho trẻ con đều được bày bán ở đây. Đi qua cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh là một cửa hàng bán quần áo trẻ em.

Cuối cùng Đoạn Di không nhịn được nữa, dừng bước, hỏi Thịnh Vân Trạch: “Sao cậu cứ nhìn vào trong đó mãi thế?”.

Thịnh Vân Trạch chối đây đẩy: “Là cậu nhìn trước.”

Đoạn Di: “Tớ chỉ nhìn qua loa thôi.”

“Ờ.” Thịnh Vân Trạch ấp úng: “Vậy… Tớ cũng nhìn qua loa thôi.”

Thế là hai người cứ đứng im ở cửa, không chịu rời đi.

Một lúc sau, Đoạn Di nhịn không được lên tiếng: “Hay là, chúng ta ‘tình cờ’ đi vào xem thử?”

Thịnh Vân Trạch: “…”

“… Ừm, cũng được.”

Và rồi hai người “tình cờ” bước vào trong.

Đoạn Di không biết Thịnh Vân Trạch có chấp niệm gì với cửa hàng đồ trẻ em nữa. Hắn chẳng có em trai em gái gì – không tính Thịnh Vân Khê, con bé lớn rồi.

Lại càng không có con cái gì – ở thế giới song song thì có, ở đây thì không.

Hai người đều chỉ là học sinh cấp ba, lúc này bước vào cửa hàng đồ trẻ em, quả nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý.

Chị nhân viên bán hàng cũng hơi ngại ngùng khi mở lời: “Cái này… Hai em muốn mua…”

Đoạn Di đành phải nói dối: “À, chúng em chỉ xem qua thôi ạ.”

Nói xong, cậu lập tức quay người, cầm lên một chiếc áo khoác nhỏ màu đen trắng rất ngầu. Nhìn giá cũng khá cao, một miếng vải nhỏ như vậy mà đã gần bốn trăm tệ rồi.

Đoạn Di sờ thử, Thịnh Vân Trạch tò mò hỏi cậu: “Cảm giác thế nào?”

Hắn cũng chưa bao giờ thấy quần áo trẻ con.

Chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ Đoạn Di lại có thể nói ra một số cảm nhận: “Chất liệu không được tốt lắm, trẻ con mặc sẽ bị ngứa.”

Nghĩ ngợi một lúc, cậu bổ sung: “Hơn nữa lại không có mũ.”

Thịnh Minh thích mặc áo có mũ, nó cảm thấy đội mũ lên trông rất ngầu.

Mặc dù Đoạn Di đã nhiều lần dò hỏi nhưng thằng bé nhát gan, nhất quyết không chịu nói lý do.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi mỉm cười.

“Tớ thích quần áo có mũ.” Đoạn Di treo bộ quần áo trẻ con về chỗ cũ.

Cười xong, cậu lại cảm thấy hơi buồn.

“Thôi không xem nữa, dù sao mua về cũng vô dụng.”

Thịnh Vân Trạch đứng bên cạnh, rõ ràng nhìn thấy sự thay đổi trong nét mặt của Đoạn Di.

Tại sao cậu ấy lại buồn?

Là nhớ tới chuyện gì sao?

“Sao lại vô dụng?”. Thịnh Vân Trạch không nói hai lời liền lấy lại bộ quần áo: “Để dành sau này mặc.”

Mặt Đoạn Di bỗng chốc đỏ bừng, ấp úng: “Chưa… chưa từng nghĩ đến…”

Thịnh Vân Trạch thay cậu quyết luôn: “Vậy thì quyết định vậy nhé. Tớ lấy cái này, để dành sau này cho con trai chúng ta mặc.” Rồi hắn còn bổ sung một cách rất “thẳng nam” và bá đạo: Sinh con cho tớ.”

Mặt Đoạn Di đỏ bừng: “=口=!”

Này hoa khôi của trường, xin cậu hãy chú ý một chút đến nơi công cộng chứ!

Không biết lại nghĩ đến điều gì, thân thể Thịnh Vân Trạch khựng lại một cách mất tự nhiên. Hắn quay sang nói với chị nhân viên: “Lấy cho tôi hai cái giống nhau.”

Chị nhân viên liếc nhìn Thịnh Vân Trạch, không ngờ cậu trai trẻ như vậy đã làm bố rồi. Chị cảm thán một tiếng, rồi nói: “Nhà mình có hai bé à?”.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp: “Vâng, sinh đôi.”

Đoạn Di như bị sét đánh trúng, lắp bắp hỏi: “Cái… Cái gì mà sinh đôi cơ?”.

Trong lòng cậu gào thét: Cái quái gì vậy? Sao hắn ta biết là sinh đôi?!

Rồi lại nghĩ: Hình như đầu năm học mình có nhắc đến Thịnh Minh và Thịnh Tịch trước mặt hắn ta một lần?!

Lại nghĩ: Không thể nào! Chỉ nhắc đến một lần duy nhất thôi mà! Trí nhớ của hắn ta tốt như vậy sao? Nhớ rõ ràng như vậy?!

Suy nghĩ một khi đã lan man thì Đoạn Di không thể nào kiềm chế được nữa.

Chẳng lẽ hắn ta nhớ chuyện mình từng kể về thế giới song song?

Chuyện hoang tưởng như vậy, chắc chắn sẽ không có ai tin đâu…

Như nhận ra sự bất thường của cậu, Thịnh Vân Trạch kịp thời lên tiếng giải thích: “Tớ và em gái là sinh đôi, đời sau rất có thể cũng sẽ sinh đôi.”

Đoạn Di lơ đãng đáp: “Ờ ờ…”

Thấy Đoạn Di có vẻ không tập trung, Thịnh Vân Trạch gọi: “Cậu đang lảng tránh tớ đấy à?”

Đoạn Di bừng tỉnh: “Đâu có! Lảng tránh gì chứ! Không có… Đúng đúng, sinh đôi… Vừa nãy nói gì nhỉ, à, tớ sinh tớ sinh, tớ sinh cho cậu…”

Thịnh Vân Trạch nghiêng đầu, rồi lại quay sang, nói với cậu: “Cậu có thể đừng có câu dẫn tớ giữa chốn đông người như vậy được không?”.

Đoạn Di: “…”

Cậu từ từ tiêu hóa những lời Thịnh Vân Trạch vừa nói, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là có liên quan đến di truyền học, đúng là học sinh giỏi có khác.

Đi ra khỏi cửa hàng, Đoạn Di vẫn còn đang nghiên cứu hai bộ quần áo: “Bây giờ kiểu dáng này đang thịnh hành, lỡ đến lúc con trai cậu chào đời thì nó đã lỗi thời rồi thì sao?”.

Đoạn Di là kiểu người ngã một lần nhưng không khôn ra chút nào, vừa nói xong đã vô tình để lộ sơ hở: “Thịnh Tịch chắc chắn là đứa đầu tiên không chịu mặc, thằng  bé đỏng đảnh lắm, muốn nó mặc quần áo lỗi thời chẳng khác nào leo lên trời.”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên hỏi: “Vậy còn anh trai nó thì sao?”.

Đoạn Di hoàn toàn không nhận ra mình đã “sập bẫy”: “Nó cũng sẽ không mặc đâu, quần áo thì phải mới chứ, chẳng lẽ còn muốn mặc quần áo ‘năm 82’ à?”

Thịnh Vân Trạch phản bác: “Thời trang là một vòng tuần hoàn.”

Đoạn Di tấm tắc khen ngợi: “Thôi đi, để dành câu đấy nói với con trai cậu, nếu có một đứa chịu ngoan ngoãn mặc vào, tớ sẽ đổi sang họ của cậu.”

“Ờ.”

Hắn lại hỏi một câu: “Mấy tuổi rồi?”.

Đoạn Di: “Sinh ngày 25 tháng 12, hết năm nay là năm tuổi…”

Cậu bỗng khựng lại.

Thịnh Vân Trạch dò hỏi: “Sao thế?”.

Đoạn Di lỡ mất đà, hai đầu gối như nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Thịnh Vân Trạch nhanh tay nhanh mắt đỡ cậu. Lúc này Đoạn Di mới giật mình nhận ra, cậu không còn ký ức nào về Thịnh Minh và Thịnh Tịch sau khi chúng lớn lên.

Không đúng.

Không nên như thế.

Ký ức của Đoạn Di giống như những mảnh vỡ vụn, hỗn loạn trong đầu óc, càng ngày càng không nhớ rõ những gì đã xảy ra trong thế giới song song đó.

Rõ ràng cậu nhớ rõ ràng mình đã sống ở đó hơn mười năm, tại sao ký ức của cậu lại đột ngột dừng lại ở thời điểm Thịnh Minh và Thịnh Tịch mới năm tuổi?

Cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể nào nhớ nổi một chút nào về những gì xảy ra sau đó.

Thịnh Vân Trạch lo lắng hỏi: “Cậu khó chịu ở đâu à?”.

“… Không…” Trên trán Đoạn Di lấm tấm mồ hôi: “Tớ bị hạ đường huyết.”

Thịnh Vân Trạch cau mày, để Đoạn Di ở chỗ cũ đợi, sau đó tự mình đi mua một ly cacao sữa nóng.

Lúc uống cacao sữa nóng, Đoạn Di thích dùng hai tay bưng ly, uống xong một ly, sắc mặt cậu đã khá hơn, không còn tái nhợt như lúc nãy nữa.

Thịnh Vân Trạch có linh cảm chuyện không đơn giản như hạ đường huyết, nhưng khi hỏi Đoạn Di, chắc chắn cậu sẽ không tiết lộ gì đâu.

Đến lúc ăn trưa xong, Đoạn Di đã tràn đầy năng lượng trở lại.

Cậu có một ưu điểm, đó là gặp chuyện khó hiểu thì sẽ không nghĩ đến nữa. Gặp chuyện không biết làm thì sẽ không làm.

Có thể gọi là bậc thầy “bàn lùi”.

Cuộc sống của Đoạn Di cũng vì tính cách dễ thích nghi này mà trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Bữa trưa được ăn tại nhà hàng mới theo sự đề cử nhiệt tình của Đoạn Di.

Sau khi ăn xong, cách đó không xa, một cửa hàng mới khai trương đang thu hút rất nhiều bạn trẻ bằng những trò chơi sôi động. Vừa bước ra khỏi quán, Đoạn Di liền bị chặn lại. Ban đầu, cậu tưởng là quét mã QR để kết bạn WeChat, không ngờ lại là hỏi cậu có muốn tham gia một hoạt động hay không.

Hiện tại, Đoạn Di đích thị là rảnh rỗi sinh nông nổi, thế là cậu liền kéo Thịnh Vân Trạch đi sang cửa hàng bên cạnh.

Nhìn thấy hai người là một cặp, cô nhân viên bán hàng liền nhiệt tình giới thiệu cho họ một món đồ thời thượng: Hộp thời gian.

Thịnh Vân Trạch buột miệng chê bai: “Chẳng thấy thời thượng gì cả.”

Đoạn Di vội vàng che miệng hắn lại, cười xòa với cô nhân viên: “Cậu ấy nói chuyện vốn thẳng tính như vậy đấy ạ, chị đừng để bụng.”

Hộp thời gian, đúng như tên gọi, là nơi cất giữ những món đồ mà bạn cảm thấy quan trọng vào bên trong, mười năm hoặc hai mươi năm sau sẽ lấy ra.

Ban đầu, hộp thời gian được chôn dưới đất, sau đó do chôn dưới đất không đủ an toàn, cũng không đủ sạch sẽ, lỡ gặp phải biến động địa chất hay động đất gì đó, chẳng phải là đồ đạc bên trong sẽ mất hết sao.

Vì vậy, chuỗi ngành dịch vụ chuyên giữ gìn hộp thời gian ra đời – tất nhiên họ không chỉ làm mỗi việc này.

Trong xã hội hiện đại, khi mà nhu cầu vật chất đã được thỏa mãn thì những người trẻ tuổi lại khao khát một số nghi thức trong cuộc sống.

Hộp thời gian ra đời nhằm nắm bắt tâm lý tò mò, hoài cổ và thích nghi thức của giới trẻ. Trong những năm gần đây, nó đã trở nên vô cùng phổ biến ở Trung Quốc.

Đặc biệt là trong giới học sinh cấp ba, nó hot đến mức “cháy hàng”.

“Tớ nghe Hách San San nói, cậu ấy và Tưởng Vọng Thư cũng đã từng đến đây chơi trò này.” Đoạn Di vừa nói vừa xoa xoa cằm.

Thịnh Vân Trạch buột miệng hỏi: “Họ đã bỏ gì vào?”.

Đoạn Di không nói nên lời: “Hách San San nhét bài tập vật lý lớp 12 mà tuần trước cô nàng chưa làm xong vào, dự định sẽ truyền lại cho con gái tương lai của mình, hy vọng con gái có thể kế thừa ‘nghiệp’ của mình, giải được bài toán vật lý mà năm xưa mẹ nó đã ‘bó tay’.”

“Còn về phần Tưởng Vọng Thư…” Đoạn Di: “Thì khỏi phải nói, cậu ta bỏ gì vào cũng không có gì lạ, cậu ta nhét không khí của trường Nhị Trung bây giờ vào, dự định mười năm sau sẽ nghiên cứu mức độ ô nhiễm không khí.”

Thịnh Vân Trạch: “…”

Đoạn Di cầm bút lên: “Cậu định bỏ gì vào thế?”.

Thịnh Vân Trạch thuận tay ném hai bộ quần áo trẻ em vừa mua vào hộp thời gian: “Thì bỏ cái này vào.”

Đoạn Di cặm cụi viết, Thịnh Vân Trạch nghiêng đầu: “Cậu đang viết gì vậy?”

Đoạn Di lấy tay che lại, không cho hắn xem: “Bây giờ cậu không được xem, tớ viết cho cậu của tương lai, đợi mười năm nữa cậu hãy xem!”

Thịnh Vân Trạch nhõng nhẽo: “Không được, bây giờ tớ muốn xem!”. Nói xong liền định giật lấy: “Nhỡ đâu cậu viết toàn những lời mắng nhiếc tớ thì sao? Chẳng lẽ tớ phải đợi mười năm để bị cậu mắng một trận à?”.

Đoạn Di: “=口=!”

“Làm gì có chuyện đó!”.

Vì không cướp được, Thịnh Vân Trạch liền tương kế tựu kế cũng cầm lấy một cây bút bắt đầu viết.

Lần này đến lượt Đoạn Di muốn xem hắn viết gì.

Thịnh Vân Trạch vênh váo: “Không cho cậu xem đâu.”

Đoạn Di: “… Trẻ con!”.

Qua một lúc, cậu nhịn không được, lại giật giật ống tay áo Thịnh Vân Trạch: “Thì cho tớ xem một chút thôi mà.”

Thịnh Vân Trạch: “Đem của cậu ra đổi.”

Đoạn Di lại ỉu xìu. Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Cậu viết gì có lỗi với tớ à, chỉ liếc nhìn một cái cũng không được?”.

Thấy biểu cảm thất vọng của đối phương quá rõ ràng, Thịnh Vân Trạch đành nhường bước, rộng lượng đưa tờ giấy của mình cho Đoạn Di xem.

Đoạn Di chỉ liếc mắt một cái đã kinh ngạc.

Trên tờ giấy không phải những lời yêu đương ngọt ngào, mà là hai định luật.

Thịnh Vân Trạch có vẻ hơi đắc ý: “Đoạn Tiểu Trư, cậu có biết đây là gì không?”.

Đoạn Di thầm nghĩ: “Tất nhiên là tớ biết rồi, chẳng phải đây là ba định luật cơ bản về thiên văn học mà cậu tự mình đưa ra sao, sau này còn được đưa vào sách giáo khoa vật lý trung học cơ sở và trung học phổ thông, trang 15, dòng 20 nữa chứ.”

Thời đại này, ngoài Thịnh Vân Trạch ra, còn ai có thể làm được đến mức độ này nữa?

Thế nhưng Thịnh Vân Trạch bây giờ mới chỉ có mười bảy tuổi, hơn nữa ba định luật trên tay hắn cũng chỉ có hai, chắc chắn là điều còn lại chưa được hình thành trong thời gian học cấp 3.

Huống hồ, Đoạn Di đã từng thấy phiên bản hoàn chỉnh rồi, hai điều mà Thịnh Vân Trạch đang nắm giữ bây giờ vẫn chưa đủ hoàn thiện, chỉ có lý thuyết, chưa có thực hành, thậm chí còn có một số suy luận sai lầm.

Nhưng Đoạn Di biết, không cần đến mười năm, có lẽ chỉ vài năm nữa thôi, cái tên Thịnh Vân Trạch sẽ được tất cả mọi người ngước nhìn.

“Hình như cậu còn thiếu một điều nữa thì phải?”. Đoạn Di khéo léo nhắc nhở.

Thịnh Vân Trạch hơi bất ngờ, sau đó sắc mặt trở lại bình thường: “Ừ, tớ vẫn chưa nghĩ ra.”

Ánh mắt Đoạn Di sáng rực, đầy vẻ sùng bái: “Thực ra thì bây giờ cậu có thể nghĩ ra được đến mức này đã rất là giỏi rồi!”.

Có lẽ là do cảm giác sùng bái của cậu quá mãnh liệt, khiến Thịnh Vân Trạch vừa lòng vừa có chút ngại ngùng. Hắn nói: “Cũng chưa chắc đã đúng.”

Đoạn Di gật đầu lia lịa: “Nhất định là cậu không sai đâu!”

Thịnh Vân Trạch nhìn cậu bằng ánh mắt “- -“, mặt hơi đỏ: “Nịnh nọt tớ cũng không có tiền đâu.”

Đoạn Di: “Tớ nói thật lòng mà, cậu giỏi thật đấy.”

Thịnh Vân Trạch nhìn chằm chằm Đoạn Di.

Hai mắt Đoạn Di sáng rực như có ánh sao lấp lánh, hệt như một chú cún con.

Hỏi thử xem, trên thế giới này, có người đàn ông nào lại không thích bị người trong lòng ngưỡng mộ một cách mù quáng chứ? Thịnh Vân Trạch mười bảy tuổi, lòng hư vinh như được thỏa mãn đến tột độ.

Hắn buông lời: “Bây giờ tớ có thể viết ra điều thứ ba.”

Đoạn Di: “Woa…”

Cậu suýt nữa thì buột miệng nói “Chồng ơi ngầu bá cháy!”.

May mà kịp thời phanh lại.

Thịnh Vân Trạch tập trung tinh thần, cầm bút viết lên tờ giấy.

Đoạn Di ngồi bên cạnh nhìn hắn.

Phương Vân đã từng nói với cậu, nếu bạn cảm thấy một chàng trai rất đẹp trai, rất ngầu, rất thu hút, điều đó có nghĩa là bạn vẫn còn cứu được.

Nhưng nếu bạn cảm thấy một chàng trai rất đáng yêu, thì bạn xong đời rồi.

Điều đó chứng tỏ rằng bạn đã nảy sinh một loại bao dung và tình mẹ đối với anh ta. Một khi anh ta trở nên đáng yêu trong mắt bạn, thì dù anh ta có làm gì đi chăng nữa cũng không thể chạm đến giới hạn cuối cùng của bạn. Anh ta làm gì bạn cũng cảm thấy có thể chấp nhận được.

Bây giờ Đoạn Di cảm thấy Thịnh Vân Trạch rất đáng yêu.

Cho dù hắn không còn lạnh lùng nữa thì cũng rất đáng yêu.

Thỉnh thoảng làm sai bài tập, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lật đáp án ra xem cũng rất đáng yêu.

Không thích ăn cà rốt và cần tây cũng đáng yêu.

Mê mẩn cung hoàng đạo mà các cô gái tuổi teen yêu thích cũng đáng yêu.

Bây giờ giống như học sinh tiểu học, khoe khoang với cậu về định luật thiên văn học mà bản thân nghiên cứu cũng đáng yêu.

Mỗi ngày đều cố gắng giả vờ cool ngầu cho dù “lật xe” cũng đáng yêu.

Thậm chí “lật xe” rồi vẫn đáng yêu.

Ánh mắt của Đoạn Di quá mức nóng bỏng, Thịnh Vân Trạch quay đầu lại, lên tiếng cảnh cáo: “Nhìn tớ chằm chằm như vậy làm gì hả? Không được phép “mê trai” đấy nhé.”

Đoạn Di lắc đầu: “Không có ‘mê trai’.”

“Cũng không cho phép không ‘mê trai’.”

Đoạn Di bất ngờ “tung chiêu”: “Tớ thật sự không có “mê trai”, tớ chỉ muốn nhìn cậu thôi, bởi vì tớ rất thích cậu.”

Cây bút trên tay Thịnh Vân Trạch khựng lại. Đoạn Di gục đầu xuống bàn, kiểu tóc mà cậu đã mất công tạo nếp trước khi ra khỏi nhà đã bị gió tây bắc cấp 6, cấp 7 thổi tung.

Giọng cậu rất chân thành, rất thẳng thắn, đáng yêu một cách rất tự nhiên: “Tớ cũng không biết tại sao mình lại thích cậu như vậy, tớ cảm giác ngày mai tớ sẽ càng thích cậu hơn hôm nay.”

Dái tai Thịnh Vân Trạch đỏ ửng, lí nhí đáp: “Ờ…”

Hắn không biết phải nói gì để đáp lại Đoạn Di, nhịp tim đập quá nhanh khiến tai hắn ù đi, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Cuối cùng, Thịnh Vân Trạch đành nói: “Vậy thì cậu cứ tiếp tục thích tớ như vậy đi.”

Đoạn Di gật đầu: “Ừm.”

Nghĩ ngợi một lát, cậu lại nói bằng giọng điệu ngầu lòi: “Tớ cũng sẽ luôn thích cậu.”

Dường như cảm thấy hai chữ “thích” là chưa đủ để diễn tả, chàng trai mười bảy tuổi liền hứa hẹn: “Tớ sẽ luôn yêu cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play