Thịnh Vân Trạch không vì cậu đã trở thành bạn trai mà từ bỏ bản năng độc miệng.
Vừa nhìn thấy Đoạn Di, hắn buông lời mỉa mai sắc bén như hình với bóng: “Tớ đợi cậu một tiếng hai mươi bốn phút ba mươi mốt phẩy năm sáu bảy giây đấy, đây là cái cậu gọi là “không nỡ xa tớ” và “nhớ tớ” à?”
Đoạn Di: = O =!
“Này, sao cậu lại chính xác đến tận sau dấu phẩy thế, đồng hồ gì xịn vậy?” Lúc Đoạn Di ra khỏi nhà, mẹ cậu quàng cho cậu một chiếc khăn, che mất nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại cái mũi và đôi mắt.
Chiếc khăn len tối màu càng làm nổi bật làn da trắng của cậu.
Thịnh Vân Trạch nhìn mà ngứa ngáy tay chân, liền đưa tay móc khăn len của cậu, kéo ra nhìn vào bên trong.
Làn da trắng nõn, trên xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, Thịnh Vân Trạch như phát hiện ra vùng đất mới, nhìn thêm vài lần rồi ghi nhớ trong lòng.
Hành động này nếu đổi lại là người khác làm thì rõ ràng là quấy rối tình dục.
Nếu Đoạn Di là con gái, thì hành động của Thịnh Vân Trạch chẳng khác nào tự ý kéo áo lót của con gái nhà người ta ra xem ngực.
Thế mà Thịnh Vân Trạch lại làm một cách thản nhiên, như thể chỉ đang mở túi nilon ra xem Đoạn Di mua gì, xem xong thì bỏ lại chỗ cũ.
Đoạn Di luôn cảm thấy Thịnh Vân Trạch giống như… Lâm Đại Ngọc phiên bản mèo.
Hay càu nhàu, nói năng chua ngoa đanh đá, mồm mép lanh lợi, lại còn rất tò mò – đặc biệt là tò mò về những việc liên quan đến cậu.
Quan trọng nhất là, độc miệng và hay hờn dỗi.
Làm việc thì cứ như mèo ấy – con mèo nhà cậu có bát nước riêng mà không thèm uống, cứ thích thò chân vào cốc nước của cậu quậy phá, quậy xong rồi cậu cũng chẳng hiểu nó muốn gì.
Thịnh Vân Trạch chính là như vậy.
Hắn kéo cổ áo của cậu, Đoạn Di cũng chẳng hiểu hắn đột nhiên nổi hứng gì, tâm tư thật khó đoán.
Hơn nữa, hắn còn là một chú mèo hơi “trung nhị”, không dễ dỗ dành.
“Cậu làm gì đấy?” Đoạn Di hỏi.
Gió lạnh luồn vào trong áo, Đoạn Di rùng mình một cái, nhưng cũng không ngăn cản Thịnh Vân Trạch.
Cậu luôn dung túng cho những hành động trẻ con vô lý của Thịnh Vân Trạch, bản thân Thịnh Vân Trạch cũng nhận ra điều này, cho nên hắn càng được đà lấn tới.
“Xem thử.” Thịnh Vân Trạch đáp một cách hùng hồn: “Cậu mặc như cục bông gòn ấy.”
Đoạn Di cũng tự thấy mình mặc hơi nhiều.
Sáng nay, cậu không muốn mặc quần lót lông, bị mẹ bắt gặp, thế là cậu thanh niên mười bảy tuổi bị mẹ ấn xuống giường lột quần, mất mặt chết đi được.
Cậu đành phải mặc quần lót lông, rồi lại mặc thêm một chiếc quần jean.
Chân Đoạn Di rất nhỏ, nhưng bắp đùi lại nhiều thịt, lúc bị giữ chặt, hai chân khép lại chỉ còn một khe hở nhỏ xíu, rất chật, mà cũng rất mềm.
Bị nói thế, cậu ngại ngùng giải thích: “Sao tớ lại là cục bông được.”
Rồi phản bác: “Là mẹ tớ bắt tớ mặc đấy, chứ tớ không định mặc nhiều thế đâu.”
“Ờ, thế là cậu béo lên rồi à?”
“Mẹ kiếp!” Đoạn Di suýt nữa nhảy dựng lên: “Béo cái gì, dạo này tớ nhịn ăn đấy, biết chưa hả!”
Cậu vội vàng sờ lên mặt mình, rồi lại sờ bụng.
Bụng phẳng lì, may quá, chưa béo.
Thịnh Vân Trạch đã ngang nhiên thò tay lạnh ngắt vào trong áo cậu.
Sờ thấy áo len lông cừu mẹ cậu nhét trong quần, sờ rất thích tay, Thịnh Vân Trạch lại cười ngặt nghẽo, chọc cho Đoạn Di xấu hổ muốn độn thổ.
Thịnh Vân Trạch nhanh chóng vén áo len lông cừu cùng lớp áo thun bên trong của Đoạn Di lên, bàn tay lạnh buốt áp lên eo thon của cậu.
Đoạn Di hít vào một ngụm khí lạnh: “Tay cậu lạnh quá.”
“Cậu hâm nóng cho tớ.”
Đoạn Di cạn lời: “Cậu coi tớ là lò vi sóng à.”
Cậu gỡ tay Thịnh Vân Trạch ra.
Lúc này, Thịnh Vân Trạch đang đứng phía sau cậu, hai tay ôm lấy eo cậu, ghì chặt đến mức Đoạn Di không ngẩng đầu lên nổi: “Đừng đè lên người tớ nữa, nặng chết đi được.”
“Không thích.”
Đoạn Di vùng vẫy tay chân, phát hiện không thoát khỏi Thịnh Vân Trạch, liền bắt đầu buông xuôi, lê bước chân nặng nề như đeo theo một cục nợ to tướng.
“Thịnh, Vân, Trạch, cậu, là, đồ, đáng, ghét!” Đoạn Di nghiến răng nghiến lợi: “Cậu biết hình tượng của cậu sụp đổ hoàn toàn rồi không!”
Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: “Cậu thấy bây giờ chúng ta giống gì không?”
“Nếu cậu nói ra câu “Trư Bát Giới cõng vợ” thì hôm nay chúng ta chia tay.”
Thịnh Vân Trạch do dự một chút, rồi im lặng.
Đoạn Di kinh ngạc: “Mẹ kiếp, cậu còn nhân tính không, thế mà định nói thật à? Được, bây giờ tớ đi nhảy sông đây, cùng chết chung đi!”
Thịnh Vân Trạch đứng thẳng dậy, Đoạn Di cảm thấy áp lực bỗng chốc biến mất.
Bạn trai cậu ghé sát mặt vào má cậu, khẽ ngửi: “Cậu thơm quá.”
“Kem dưỡng da trẻ em Thanh Oa, muốn mua đồ đôi không? Trong cặp tớ có đấy.”
Thịnh Vân Trạch không chút báo trước véo má cậu: “Cho cậu cơ hội làm lại lần nữa, bạn trai nói câu này, cậu phải ngại ngùng chui vào lòng bạn trai.”
“Cậu diễn lố rồi đấy.”Chuyện là sáng nay lúc Đoạn Di ra khỏi nhà, mẹ cậu đã giữ cậu lại bôi kem dưỡng da.
Cậu đã mười bảy tuổi rồi, mà mẹ vẫn giữ những thói quen từ khi cậu còn bé, ví dụ như mỗi buổi sáng đều kiên trì bôi kem dưỡng da trẻ em Thanh Oa cho cậu.
Loại kem này cũng không đắt, hơn mười tệ một lọ, mẹ cậu rất thích thương hiệu này và mùi hương này, không biết đã đọc được bài viết tẩy não nào trên WeChat, bảo bôi kem này thì lớn lên con cái sẽ khỏe mạnh.
Haiz, Đoạn Di bị bôi từ năm ba tuổi đến giờ.
Nói ra thì đúng là giống đứa con nít, đến nỗi Đoạn Di không dám kể với ai.
Cậu lôi lọ kem dưỡng da Thanh Oa ra, nhanh chóng mở nắp, múc một cục to, nhân lúc Thịnh Vân Trạch không chú ý liền bôi lên mặt hắn.
Mùi hương quen thuộc lan tỏa trên mặt hai người, Đoạn Di vừa nhìn thấy đã toại nguyện, cười đến nỗi suýt nữa thì quỳ xuống đất.
Rồi sau đó chạy biến đi, tiếng cười “ha ha ha ha ha” vang vọng khắp con phố lớn, kết quả là không nhìn thấy đống tuyết trước mặt, trượt chân một cái, “ôi trời” một tiếng, ngã sóng soài ra đất, thật là “vinh quang” hết sức.
Thịnh Vân Trạch bất lực lau lớp kem dưỡng da còn sót lại trên mặt, nhìn Đoạn Di nằm úp mặt xuống đất.
Thở dài.
“Chết tiệt! Vợ mình bị ngốc thì phải làm sao?”
Đoạn Di đau đến mức nước mắt lưng tròng, bị Thịnh Vân Trạch kéo dậy, ôm vào lòng: “Cậu có thấy vui không?”
Ánh mắt oán trách rơi trên mặt Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch gạt tay cậu ra: “Để tớ xem bị thương chỗ nào.”
Mũi bị trầy da, Thịnh Vân Trạch vào tiệm thuốc mua cho cậu một miếng băng cá nhân, lại phủi sạch tuyết trên người cậu, bỗng dưng dâng lên cảm giác trách nhiệm kỳ lạ của một người chồng, giống như đang chăm sóc cho vợ mình.
Lập tức cảm thấy chính mình cũng thật đáng sợ.
“Có phải cậu đang nghĩ tớ rất ngốc, trong lòng đang cười thầm tớ đúng không?” Đoạn Di hỏi.
“Không có, tớ đang nghĩ cách giúp cậu hóa giải ngại ngùng.” Thịnh Vân Trạch đáp.
Hình ảnh Đoạn Di ngã sấp mặt thật thê thảm, trên sống mũi dán băng cá nhân, tuy che mất nốt ruồi, nhưng lại toát lên vẻ trẻ con khó tả.
Bực bội cắn chặt răng, hai má phồng lên, trông càng giống trẻ con.
Thật là đáng yêu chết đi được!
“Nghĩ ra rồi à?”
“Ừ.” Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp: “Nếu ngã sấp mặt trên đường, thì cứ thế mà lạy tới Tây Tạng, sẽ giảm bớt ngại ngùng.”
Đoạn Di: = O =!
“Cậu có phải người không vậy!!!”
Kết quả của việc đánh nhau trên đường chính là suýt chút nữa thì muộn học.
Đến cổng trường, Đoạn Di vẫn chưa quên chuyện đang hẹn hò bí mật với Thịnh Vân Trạch.
Thứ hai là thầy Hà trực cổng, Đoạn Di đấu trí đấu dũng với thầy Hà hai năm rưỡi, có thể nói là đã nắm rõ mọi thói quen của thầy.
Còn cách trường hai trăm mét đã ngửi thấy mùi của thầy Hà, liền kiên quyết tách ra với Thịnh Vân Trạch.
Cậu nói, yêu đương không thể chỉ tìm vui trước mắt, mà phải “thả dây dài câu cá lớn”, phát triển bền vững. Đối với kẻ thù giai cấp (thầy Hà), cần phải có ý chí kiên cường như sương giá.
Nói một hồi, thực ra chỉ là muốn hẹn hò bí mật thôi.
Thịnh Vân Trạch cũng không có cơ hội nói thêm gì với Đoạn Di, vừa vào trường đã bị thầy Bắc, giáo viên dạy vật lý, gọi lên văn phòng.
Đoạn Di chột dạ ho khan một tiếng, sau đó ngẩng cao đầu, hiên ngang đi vào cổng trường.
Thầy Hà luôn xem cậu là đối tượng quan sát trọng điểm, vừa nhìn thấy cậu xuất hiện ở cổng trường, ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào Đoạn Di.
Thẻ học sinh, đeo rồi.
Đồng phục, mặc rồi.
Tóc tai, không quá tai, không nhuộm màu.
Tai, ừm, tốt, hôm nay cũng không đeo khuyên tai.
Thầy Hà cảm thấy tuần mới ở trường cấp ba số 2 bắt đầu rất tốt, liền rộng lượng cho Đoạn Di vào trường.
Đoạn Di vừa vượt qua ải này, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bất ngờ gặp Giản Kiều.
Cậu dừng bước, chậm rãi đi chậm lại.
Kể từ sau buổi biểu diễn âm nhạc lần trước, cậu đã lâu không gặp Giản Kiều.
Giản Kiều học lớp 12/4, còn cậu học lớp 12/1, nếu đối phương không chủ động tìm cậu, thì trong khuôn viên trường rộng lớn như vậy, muốn gặp được nhau cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Còn lý do vì sao Giản Kiều không tìm cậu, Đoạn Di cũng biết.
Vì Thịnh Vân Trạch.
Hai người cứ thế bất ngờ gặp nhau, ánh mắt Giản Kiều dừng trên mặt cậu hai giây, Đoạn Di cảm thấy mình như nghẹt thở.
Cậu mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Đoạn Di cúi đầu, kéo quai cặp, định lờ Giản Kiều mà đi.
Ai ngờ Giản Kiều lại dừng bước ngay sau lưng cậu, đứng thẳng lưng, quay lưng về phía cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu không có gì muốn nói với tớ sao?”
“Tớ…” Đoạn Di ấp úng.
“Được rồi, không có gì muốn nói với tớ, nhưng tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Giây tiếp theo, Đoạn Di còn chưa kịp hồi thần thì cảm thấy cổ đau nhói, hơi thở bị chặn lại, cơ thể cao 1m78 bị Giản Kiều cao 1m65 siết chặt cổ.
“Á á!” Đoạn Di kêu lên thảm thiết, bỗng nhiên cảm thấy nỗi buồn phiền trong lòng tan biến.
“Còn biết đau à?! Nếu tớ không đến tìm cậu, có phải cậu định tuyệt giao với tớ rồi không?” Giản Kiều bình thường rất thục nữ, hôm nay lại nổi giận.
Đoạn Di vội vàng cầu xin tha thứ: “Không không, tớ chỉ là… không dám gặp cậu…”
“Còn biết là không dám gặp tớ à? Cậu có đau bằng tớ không?!”
“Không không không…” Đoạn Di nói nhanh như gió: “Bà nội… à không, chị ơi có thể buông tớ ra trước được không, chúng ta nói chuyện ở tư thế này không được lịch sự cho lắm…”
“Chị? Tớ là bà nội cậu đấy!”
“Bà nội, bà nội tha cho con với!” Đoạn Di kêu gào.
Giản Kiều trừng mắt nhìn Đoạn Di một cái, rồi mới buông tay.
Đoạn Di cuối cùng cũng được giải thoát, nhìn Giản Kiều, Giản Kiều cũng đang nhìn cậu, sau đó cô nàng “phụt” một tiếng cười thành tiếng.
“Cậu làm mặt gì đấy, nhìn như thể cậu mới là người có lỗi với tớ vậy.” Giản Kiều nói.
“Cậu không giận à?” Đoạn Di hỏi.
Cậu không nói rõ là chuyện gì, nhưng vừa nghe thấy là hai người đều hiểu.
“Giận chứ.” Giản Kiều nói: “Lúc đầu tớ cảm thấy rất xấu hổ, lúc đó giận quá còn đi tìm Thịnh Vân Trạch nữa, kết quả chỉ khiến tớ càng xấu hổ hơn mà thôi, chẳng giải quyết được gì.”
Đoạn Di cảm thấy rất có lỗi.
Giản Kiều phủi tay: “Sau này bình tĩnh lại rồi thì tớ không giận nữa, tớ nghĩ thông rồi. Dù sao cậu ấy cũng không thích tớ, cậu ấy ở bên người khác, chi bằng ở bên cậu, điều này khiến tớ cảm thấy mặc dù tớ thua rồi, nhưng vẫn có cảm giác chiến thắng về mặt tinh thần là ‘ánh mắt của Thịnh Vân Trạch có vấn đề’.”
Đoạn Di phản bác: “Nói vậy với bạn mình luôn à… còn tình nghĩa gì nữa không…”
“Tớ chỉ không hiểu tại sao tớ theo đuổi Thịnh Vân Trạch bao nhiêu năm không thành công, cậu lại dễ dàng có được cậu ấy như vậy. Cậu bỏ bùa cậu ấy phải không?” Giản Kiều hỏi.
Đoạn Di:…
“Tớ là loại người đó à!”
Giản Kiều: “Nhưng nghĩ lại thì tớ vẫn rất tức giận.”
Đoạn Di nhìn cô nàng, Giản Kiều nói: “Có phải cậu coi thường mối quan hệ của chúng ta lắm đúng không?”
“Không có, tớ thề.”
“Vậy sao cậu không đến tìm tớ, cậu cho rằng tớ là loại người sẽ tuyệt giao với cậu vì Thịnh Vân Trạch à?” Giản Kiều hỏi.
“Thật sự không có!”
Giản Kiều xoa đầu Đoạn Di, mỉm cười: “Tốt nhất là vậy.”
Đoạn Di cảm thấy hôm nay thật tuyệt.
Cậu nói với Giản Kiều: “Tớ không nghĩ vậy, tớ chỉ là…”
“Thôi, không nói nữa.” Giản Kiều lại xoa đầu cậu một cái: “Chuyện đó qua rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn tốt, đừng có ý kiến gì với tớ.”
Đoạn Di gật đầu ngơ ngác.
Giản Kiều nhéo má cậu, rồi nói một câu kỳ lạ: “Đoạn Di, thực ra cậu không hiểu rõ bản thân mình.”
“Cô ấy cứ thế mà bỏ đi, ý cô ấy là gì nhỉ?”
Trong lớp 12/1, Đoạn Di nghiêm túc gọi “gia đình nhỏ” của mình lại mở một cuộc họp gia đình khẩn cấp.
Gồm có cậu, Tưởng Vọng Thư và Hách San San.
Tuy rằng “gia đình” này vì “người cha” Đoạn Di ngoại tình mà tan vỡ, nhưng “đứa con gái” Hách San San rất dễ thích nghi với “người mẹ mới”, còn Tưởng Vọng Thư thì đã quá quen với việc bị “đá” – từ Nam Dã đến Thịnh Vân Trạch, đã trở thành một thói quen.
Câu nói cửa miệng của Tưởng Vọng Thư là: Nếu cuộc sống bắt ép mày, thì cứ đeo vòng Elizabeth cho nó là xong.
Tưởng Vọng Thư vuốt cằm, nói một câu giống hệt: “Tớ thấy Giản Kiều nói đúng đấy, cậu đừng xem thường bản thân mình.”
Đoạn Di:?
Hách San San vừa đan len vừa cảm thán: “Ba ơi, với trí thông minh như ba thì đừng có cố gắng hiểu cô ấy nói gì nữa, chi bằng nghĩ xem làm sao dỗ mẹ sinh em trai cho con đi.”
Đoạn Di: “Từ nãy đến giờ tớ muốn hỏi, trong túi cậu là cái gì đấy?”
“Len đấy.” Hách San San lắc lắc chiếc túi giấy: “Truyền thống của trường cấp ba số 1. Nghe nói vào tháng 12, nếu tự tay đan khăn cho người mình thích, mà đối phương nhận lấy thì sẽ thành đôi.”
Đoạn Di muốn nói: “Truyền thống của trường cấp ba số 1 liên quan gì đến trường chúng ta chứ?”
“Năm nay giao lưu văn hóa, cấp ba ở Hàng Châu là một gia đình rồi mà, trường chúng ta năm ngoái đã bắt đầu rồi, chỉ là năm nay mới phổ biến hơn thôi.”
Đoạn Di bắt được trọng điểm: “Cậu đan khăn? Con gái, con cũng thích ai rồi à?”
Hách San San ngại ngùng nói: “Cho con giữ bí mật, để con lập danh sách rồi nói ba sau.”
Đoạn Di:…
Thịnh Vân Trạch bị giáo viên vật lý gọi đi, Đoạn Di muốn nhắn tin trêu chọc hắn nhưng bất thành, đành gục xuống bàn ngủ nửa tiết tự học.
Giọng đọc từ vựng uể oải của các bạn trong lớp rất thích hợp để ru ngủ.
Lúc Đoạn Di tỉnh dậy thì không biết tại sao lớp học lại ồn ào, náo nhiệt kỳ lạ.
Đoạn Di dụi mắt tỉnh dậy, phát hiện đối tượng bị trêu chọc lại chính là mình.
Ở cửa lớp có một bạn nữ, mặc đồng phục trường cấp ba số 2, mang ba lô, buộc tóc đuôi ngựa, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn, cúi gằm mặt im lặng đứng trước cửa lớp.
Dung mạo ưa nhìn, nếu không cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Mọi người trong lớp càng lúc càng ồn ào, cô bạn ấy vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì.
“Mẹ kiếp, Đoạn bảo bối, cậu ghê gớm vậy, đã có vợ rồi mà còn…” Tưởng Vọng Thư trêu chọc.
“Ba ơi, cô ấy là ai vậy? Ba lại tìm mẹ mới ở đâu cho con đấy?” Hách San San cũng hùa theo.
“Gì vậy?” Đoạn Di vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.
Tưởng Vọng Thư nói tiếp: “Cô bạn kia nói đến tìm cậu, trên tay cầm áo đồng phục, nói muốn trả lại cho cậu.”
Đoạn Di sững người một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra, cậu đã gặp cô bạn này, là bạn của tên Sẹo, hôm đó bị bắt nạt.
“Sao tớ thấy quen quen, chờ tí, San San, cậu thấy cô ấy quen không?” Tưởng Vọng Thư hỏi.
“Hình như là bạn nữ gần đây hay đi cùng Lê Nguyên” Hách San San nói.
Đoạn Di không nghe thấy hai người buôn chuyện phía sau.
Cậu bước xuống bàn, cô bạn tóc đuôi ngựa đưa áo đồng phục cho cậu, giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Tớ không biết tên cậu, tìm mãi mới tìm được cậu, nên chưa kịp giặt ngay, tớ đã giặt sạch rồi.”
Đoạn Di nhận lấy chiếc áo: “Ờ không sao. Tên Sẹo kia không làm khó cậu chứ?”
Omega lắc đầu, không nói gì.
Đoạn Di cũng cảm thấy không có gì để nói, vẫy tay: “Vậy tớ về chỗ đây.”
Cô bạn Omega đột nhiên lên tiếng: “Học trưởng…”
Đoạn Di thầm nghĩ: Nhỏ tuổi hơn mình.
“… Anh cẩn thận tên Sẹo kia.”
Đoạn Di sững người: “Hả? Sao thế? Em yên tâm, hắn ta không dám trả thù anh, hơn nữa cũng không có khả năng đó đâu.”
Cô bạn Omega nghe xong, không nói gì, im lặng rời khỏi lớp 12/1.
Đoạn Di nhìn theo bóng lưng cô bạn, cảm thấy có chút kỳ lạ, liền mở áo ra.
Mùi tin tức tố của cô bạn Omega vẫn còn trên áo, Đoạn Di lại cảm thấy không được tự nhiên, liền tháo chiếc áo vừa mặc ra như một kẻ lập dị.
Vừa quay đầu lại thì thấy Thịnh Vân Trạch – không biết đứng ở cửa lớp bao lâu rồi.
Đoạn Di chính trực nói: “Tớ nghĩ mình có 140 ký tự để giải thích.”
Thịnh Vân Trạch nhíu mày: “Vứt chiếc áo đi.”
Con nhỏ kia bị điên à?
Thịnh Vân Trạch khó chịu nghĩ.
Cố tình để lại tin tức tố trên áo?
Nếu Đoạn Di là Alpha, đây không phải là dụ dỗ trắng trợn sao.
Đoạn Di không vứt áo, mà cất vào trong ngăn bàn, không mặc nữa.
Cậu đã thức trắng cả đêm qua, buổi sáng toàn dùng để sửa bài tập, thế là Đoạn Di gục xuống bàn ngủ bù.
Trong giấc mơ, cậu luôn ngửi thấy mùi tin tức tố Omega thoang thoảng, không phải của cậu.
Giữa trưa cậu ngủ đến mê man, lúc tìm Thịnh Vân Trạch thì không thấy đâu.
Cậu thầm than vãn trong lòng: Yêu đương với học bá thật là chán, cả ngày chẳng thấy mặt đâu.
Lúc thức dậy cậu ăn vài miếng cơm cho có lệ, đến tối về phòng kí túc xá ngủ, Tưởng Vọng Thư đang ngâm chân liền hỏi: “Tiểu Đoạn này, cậu không khỏe à?”
“Không, tớ buồn ngủ quá, tớ đi ngủ đây.”
“Chủ nhật điên ở đâu về thế, ngủ cả ngày hôm nay rồi mà vẫn chưa hết buồn ngủ à?” Tưởng Vọng Thư hỏi.
Đoạn Di ngáp một cái, nằm trên giường, sờ lên gáy mình.
Chất ức chế đã phong tỏa toàn bộ tin tức tố trong cơ thể.
Đoạn Di cảm thấy tuyến thể hơi đau nhói, trước khi ngủ lại xịt thêm một lần.
Cậu nửa mê nửa tỉnh nghĩ: Vẫn còn lâu mới đến kỳ phát tình, mình sẽ không xui xẻo như vậy đâu.
Tác giả có lời muốn nói: Cậu sẽ xui xẻo đấy [đẩy kính]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT