Đoạn Di về lại phòng học, Tưởng Vọng Thư lập tức sán lại hỏi: “Nam Dã tìm cậu làm gì thế?”

“Liên quan gì đến cậu.”

Tưởng Vọng Thư: “Hai người nói gì vậy?”

Đoạn Di: “Chả nói gì cả, thấy Thịnh Vân Trạch đến là tôi về lớp liền.”

Tưởng Vọng Thư: “Chồng quản cậu nghiêm vậy á?”

Đoạn Di: “Mẹ nó chứ! Ai là chồng?”

Tưởng Vọng Thư: “Rõ ràng là cậu tự nói hắn là chồng của cậu.”

Đoạn Di: “Được rồi… giờ ly hôn rồi, cảm ơn, sau này xin hãy gọi hắn một tiếng chồng cũ.”

Tưởng Vọng Thư “phụt” một tiếng cười phá lên.

Đoạn Di ủ rũ như chú cún con nằm bò ra bàn, giả vờ ngủ, len lén nhìn Thịnh Vân Trạch.

Vừa nãy Thịnh Vân Trạch thản nhiên đi qua giữa cậu và Nam Dã, sau đó nhìn chằm chằm Đoạn Di: “Cậu ở đây yêu sớm à?”

Đoạn Di: …

“Cậu đừng hỏi gì cả, cứ coi như là đã từng yêu.”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng phun ra một câu: “Tôi chỉ muốn nhắc cậu nhớ về điều lệ trường chương 3 điều 48: Cấm yêu đương trong trường học.”

Hắn có phải đang ghen không nhỉ…

Đoạn Di “hihihi” cười ngây ngô một trận.

Điện thoại rung lên, Tưởng Vọng Thư nhắn: “Tiểu Đoạn, cậu giữ kẽ chút được không.”

“Cười ngu thì cười ngu đi, đừng có chảy nước miếng.”

“Chảy thì chảy, đừng có chảy về phía anh chồng cũ.”

“Anh chồng cũ nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ sắp hóa thành thực thể rồi kìa.”

Đoạn Di vội vàng ngẩng đầu nhìn Thịnh Vân Trạch, đối phương vẫn đang chăm chú làm bài tập.

Quả nhiên là người đứng đầu khối.

Nhìn Thịnh Vân Trạch có vẻ là kiểu người chỉ biết đến học tập và thiên văn, chắc là kiểu người dù Đoạn Di có lột sạch quần áo ngồi uốn éo trên người hắn, hắn cũng sẽ đẩy xuống, đúng là tên cuồng học lãnh cảm mà!

Vì thế Đoạn Di đáp lại: “Mẹ kiếp, hắn ta nào có nhìn tôi.”

Đoạn Di kéo cổ áo bạn ngồi trước, cậu bạn hét lên một tiếng thảm thiết: “Tôi bị số phận bóp nghẹt cổ họng rồi!”

“Đưa tôi xem nội quy học sinh của trường nhị trung, quyển có điều lệ trường ấy.”

Cậu bạn lục tung ngăn bàn, ném cho cậu một quyển nội quy trông như vừa được chiên qua dầu.

Đoạn Di lật được vài trang, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Vì thế cậu lại bóp nghẹt cổ họng của số phận: “Này, nội quy của cậu cụt tay què chân à, sao không có chương 3?”

Bạn cùng bàn: “Lớp trưởng Đoạn ơi, trường chúng ta từ thời khai thiên lập địa đến nay chưa từng xuất hiện quyển nội quy nào có chương 3 đâu!”

Đoạn Di: “Cậu xạo, vậy Thịnh Vân Trạch xem chương 3 ở đâu ra?”

Bạn cùng bàn: “Tâm tư của đại lão làm sao tôi biết được.”

Đoạn Di bỗng sững người.

Tự học buổi tối tan học, Thịnh Vân Trạch đi trên đường về ký túc xá.

Rất nhanh, hắn dừng bước.

Đoạn Di đứng ở khúc cua hành lang phía trước, tạo dáng như nam chính ngôn tình, Thịnh Vân Trạch vừa đến, Đoạn Di liền ngẩng đầu dậy.

“Bạn học này.”

Đoạn Di giơ quyển nội quy chiên giòn trong tay lên.

Thịnh Vân Trạch không thèm liếc mắt: “Não cậu đã trì độn đến mức ôn tập phải chiên sách giáo khoa lên ăn mới tiếp thu được kiến thức à?”

Câu nói dài quá, não Đoạn Di không load kịp.

Đoạn Di chạy nhanh đến, cậu thấp hơn Thịnh Vân Trạch nửa cái đầu, ngước nhìn Thịnh Vân Trạch, chỉ vào quyển nội quy: “Nội quy học sinh trường chúng ta không có chương 3.”

Thịnh Vân Trạch vẫn mặt không đổi sắc: “Ồ, vậy à, tôi nhớ nhầm rồi.”

Đoạn Di hừ hừ cười: “Cậu cố ý đúng không.”

Thịnh Vân Trạch vừa đi vừa đáp: “Cố ý cái gì?”

Đoạn Di vừa định nói cậu có phải là đang ghen không thì Thịnh Vân Trạch bỗng dừng bước, đưa tay kéo mép quần đồng phục của Đoạn Di, kéo ra một chút, để lộ mép quần lót cotton màu trắng bên trong.

Đoạn Di lập tức nhảy dựng lên, lùi về sau năm bước.

Thịnh Vân Trạch: “Yên tâm, nguyên tắc sống của tôi là không ra tay với quần lót hình gấu.”

Đoạn Di: = O =!

“Cậu nhìn trộm quần lót của tôi?!”

Thịnh Vân Trạch: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với quần lót trẻ con của cậu, mà chiều nay là chính cậu tự cởi quần ra cho tôi xem.”

Hắn dừng một chút, cao thâm khó lường nói: “Tôi thích ren màu đen.”

Mặt Đoạn Di đỏ bừng: “Sao cậu có thể nói ra những lời như vậy?!”

Thịnh Vân Trạch: “Tôi không có ý bảo cậu đi mua ren đen đâu, Alpha mặc ren đen chính là thảm họa cấp sử thi, tôi không muốn trở thành người tạo nên tai họa ngập trời này.”

Đoạn Di tức điên người.

Thịnh Vân Trạch phun tào xong, liền thản nhiên trở về phòng ngủ.

Đoạn Di nghiến răng nghiến lợi, nhặt quyển nội quy chiên giòn trên đất lên, vùi mặt vào cánh tay, tủi thân muốn khóc.

Làm gì có ai như vậy chứ…

Cậu lộ ra nửa khuôn mặt bầu bĩnh non nớt, đôi mắt đuôi hơi cụp đỏ hoe.

Tại sao chỉ có mình là trải qua mười mấy năm đó chứ…

Tên Thịnh Vân Trạch này sao lại đối xử với cậu tệ như vậy, đáng ghét như vậy chứ.

Lén lút khóc một lúc, Đoạn Di đứng dậy, lại là một trang hảo hán.

Mẹ kiếp, nói ly hôn là ly hôn, nói độc thân là độc thân, chia tay là chia tay, người tiếp theo sẽ ngoan hơn.

Anh đây chỉ cần một chút thời gian để thích nghi với thế giới thực, không có Thịnh Vân Trạch anh đây vẫn sống tốt!

Ơ?

Sao lại mưa rồi?

Thời tiết quỷ quái này cố tình đến để làm nổi bật bầu không khí thê lương vì thất tình của cậu à?

Đoạn Di vừa đứng dậy thì một trận mưa xối xả ập xuống.

Cậu chạy một mạch về phòng ngủ, vẫn bị ướt như chuột lột.

Tưởng Vọng Thư lấy khăn mặt cho cậu lau người, Đoạn Di tắm nước nóng xong liền lăn ra ngủ.

Nửa đêm cậu bị khát nước đánh thức, cổ họng như bị thiêu đốt, khô đến mức cậu phải lật tung mọi ngóc ngách để tìm nước. Kết quả là mấy tên khốn nạn trong ký túc xá lúc tối ngâm chân đã dùng hết nước sôi trong bình, Đoạn Di đầu óc choáng váng nhìn bình nước trống rỗng hồi lâu, cuối cùng đành từ bỏ, quyết định ra phòng nước uống nước máy.

Vòi nước uống được đặt ở căn phòng cuối cùng của mỗi hành lang.

Đoạn Di mặc đồ ngủ, vịn tay vào lan can ban công đi dọc hành lang, đến khi tìm thấy phòng nước thì toàn thân đã không còn chút sức lực. Cậu dựa vào tường gạch men lạnh lẽo để hạ nhiệt, kết quả lại bị lạnh run người.

Trong cơn mơ màng, Đoạn Di ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, lạnh lẽo, giống như tuyết rơi giữa đông.

Cơ thể cậu được ai đó bế lên, Đoạn Di mở mắt ra, nhìn thấy sống mũi cao thẳng như tượng tạc của Thịnh Vân Trạch.

“Mình khó chịu…” Cậu theo bản năng lên tiếng.

Thịnh Vân Trạch nửa đêm đi vệ sinh cũng có thể nhặt được Đoạn Di ở hành lang, cái duyên phận này cũng thật không ai bằng.

Hắn đưa tay sờ trán Đoạn Di, đang sốt cao.

Không phải bị cậu ta mỉa mai vài câu liền chạy đi dầm mưa đấy chứ, Thịnh Vân Trạch nhướn mày, cũng mỏng manh dễ vỡ ghê.

Tưởng Vọng Thư nửa đêm tỉnh dậy, không thấy Đoạn Di trên giường đâu, sợ đến mức hồn bay phách lạc, cuống cuồng nhắn tin cho Hách San San, nói Đoạn Di bị hoang tưởng giai đoạn cuối, sau khi bị Thịnh Vân Trạch đá, cuối cùng không chịu nổi cú sốc tinh thần mà tự sát rồi.

Chạy đến cửa phòng nước, thấy đèn phòng 306 vẫn sáng, cửa khép hờ, liền thử đẩy ra, kết quả nhìn thấy Đoạn Di đang nằm trên giường Thịnh Vân Trạch, còn Thịnh Vân Trạch đang pha thuốc cảm.

“Anh chồng cũ, chuyện gì thế?” Tưởng Vọng Thư bước vào phòng.

“Anh chồng cũ?” Thịnh Vân Trạch nhướn mày.

Tưởng Vọng Thư thầm cho mình một cái tát, “Anh chồng cũ nghĩa là ‘chào’ đấy.” Cậu ta vội vàng đổi chủ đề: “Đoạn Di bị sao vậy? Bị sốt à?”

Vừa nói, cậu ta vừa vỗ trán: “Chắc chắn là do ban nãy dầm mưa, sau vụ tai nạn xe cộ, cơ thể nó cứ như Lâm muội muội ấy, yếu đuối vô cùng.”

Thịnh Vân Trạch: “Tai nạn xe cộ?”

Tưởng Vọng Thư: “Hè năm ngoái Đoạn Di bị tai nạn xe cộ, dọa mẹ nó chết khiếp, nằm viện cả tuần mới ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.”

—— Tin hay không thì tùy, hè năm ngoái em bị tai nạn xe cộ, ở thế giới song song khác kết hôn với anh, anh là Alpha, em là Omega, chúng ta còn có hai đứa con trai.

Giọng nói của Đoạn Di đột ngột vang lên trong đầu hắn.

Tưởng Vọng Thư quay đầu lại: “Thịnh đại thần, cậu ngẩn người ra đó làm gì thế?”

“Hả?” Thịnh Vân Trạch hoàn hồn. “Pha thuốc xong rồi, cậu đút cậu ta uống rồi về phòng ngủ đi.”

Tưởng Vọng Thư: “Được.”

Cậu ta nhận lấy cốc thuốc, đỡ Đoạn Di ngồi dậy.

Lúc sốt, má Đoạn Di đỏ ửng, gương mặt vốn đã non nớt, giờ càng thêm phần trẻ con. Làn da cậu rất trắng, dù bị nhiệt độ trong cơ thể hun nóng, cũng là kiểu trắng hồng, có chút trong suốt, trông vô cùng mong manh.

Đôi môi hơi mọng bị nước thấm ướt, long lanh ướt át.

“Chậc.” Thịnh Vân Trạch kéo Tưởng Vọng Thư ra: “Để tôi.”

Tưởng Vọng Thư:?

“Không cần tôi giúp à?”

Thịnh Vân Trạch: “Đổi ý rồi.”

Đoạn Di uống hết cốc thuốc cảm từ tay Thịnh Vân Trạch, vị đắng khiến cậu nhăn nhó cả mặt.

Còn nửa cốc chưa uống hết, Thịnh Vân Trạch tiếp tục đưa tới, Đoạn Di lắc đầu lầm bầm: “Chồng ơi, em không uống nữa…”

Tưởng Vọng Thư: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Tưởng Vọng Thư nghiêm mặt, chỉ vào Đoạn Di: “Nó sốt đến hồ đồ rồi.”

Thịnh Vân Trạch: – –.

Tưởng Vọng Thư: “Thật ra chồng nghĩa là ‘chào’ đấy.”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu nghĩ chỉ số thông minh của tôi ngang ngửa cậu à?”

Tưởng Vọng Thư cúi người 90 độ: “Xin lỗi.”

Uống thuốc xong, Tưởng Vọng Thư đưa Đoạn Di về.

Kết quả là Đoạn Di nắm chặt vạt áo Thịnh Vân Trạch không chịu buông tay, khiến Tưởng Vọng Thư toát mồ hôi hột: “Tiểu Đoạn à, sao con lại như vậy chứ, lại đây, về nhà với bố nào.”

Cậu ta ngại ngùng nhìn Thịnh Vân Trạch: “Đứa nhỏ này không nghe lời, cậu xem, hay là để nó ngủ ở đây một đêm?”

Thịnh Vân Trạch không nói gì.

Tưởng Vọng Thư nghiêm mặt, lôi Đoạn Di khỏi người Thịnh Vân Trạch: “Tiểu Đoạn à, dưa chín ép không ngọt, cậu ép O thì thôi đi, đây còn định ép cả A nhà người ta nữa! 

Thịnh Vân Trạch thở dài: “Ngủ đây đi.”

Tưởng Vọng Thư lập tức ném Đoạn Di lên giường Thịnh Vân Trạch, vốn định bắt tay thật chặt với Thịnh Vân Trạch, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tê liệt của Thịnh Vân Trạch liền lập tức từ bỏ ý định.

Bắt tay với Thịnh Vân Trạch cứ có cảm giác như bắt tay với Hawking, nhìn kiểu gì cũng thấy khoa học viễn tưởng.

Quả nhiên lão đại không thể coi là người bình thường mà đối xử được…

Đoạn Di ngủ một giấc đến sáng, tỉnh táo hẳn ra.

Cậu trở mình, sờ thấy mấy múi cơ bụng rắn chắc.

Ơ? Sao mình lại có cơ bụng?

Bụng Đoạn Di luôn phẳng lì và mềm nhũn, căn bản không có cơ bụng. Hơn nữa, cho dù có cơ bụng, cũng không thể mọc sang bên phải chứ, chẳng phải nên mọc trên bụng cậu sao?

Cậu mở mắt ra, nhìn thấy ngũ quan tuấn tú của Thịnh Vân Trạch.

Thói quen mười mấy năm khiến cậu nhất thời chưa kịp phản ứng, mơ màng hỏi: “Thịnh Minh và Thịnh Tịch đâu rồi?”

Thịnh Vân Trạch ngồi dậy: “Thịnh Minh và Thịnh Tịch là ai?”

Đoạn Di lập tức tỉnh táo lại, cậu bật dậy như cá chép lật mình, sau đó ngã lăn quay xuống đất.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thịnh quang vinh từ vị trí anh chồng  rớt xuống thành anh chồng cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play