Đoạn Di: “=口=!”

“=口=!”

“=口=!”

“=口=!”

“=口=!”

“=口=!”

Đoạn Di nổi giận: “Này! Các cậu làm gì mà bắt chước biểu cảm của tớ thế!”

Năm người kia đồng loạt thu lại biểu cảm “=口=” của mình.

Đoạn Di tức điên: Cố ý, tuyệt đối là cố ý!

Hách San San nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan vào nhau của hai người, ngây thơ hỏi: “Ba ba, ba đang chơi trò kẹp tay với mẹ kế mới của con à?”

Trò kẹp tay.

Là một trò chơi nhạt nhẽo và có xu hướng tự ngược đãi được phát minh bởi những học sinh trung học, cũng nhàm chán như trò “Aluba” vậy.

Hai học sinh trung học, giống như hai vị lãnh đạo quốc gia, nắm chặt tay nhau, sau đó bắt đầu siết chặt tay đối phương, xem ai có sức mạnh lớn hơn.

Ai la hét trước sẽ thua.

Ngoài việc phải chịu đựng cơn đau, trò chơi này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhưng trong cuộc sống trung học nhàm chán, không có gì thú vị hơn là bắt nạt bạn học.

Đoạn Di như điện giật rụt tay lại, nào ngờ Thịnh Vân Trạch đột nhiên dùng lực, Đoạn Di đau đớn kêu lên một tiếng, cậu chàng đầu đinh hăng hái hẳn.

Chủ yếu là chưa bao giờ thấy Thịnh Vân Trạch chơi một trò bình dân như vậy, ngược lại Đoạn Di thường xuyên hùa theo bọn họ, nào là Aluba, kẹp tay, ép người vào nhau rung chuyển, vật tay… Có thể chen chúc nhau từ lớp học đến tận nhà vệ sinh mà không biết chán, thích thú sờ soạng hạ bộ của người khác, sờ soạng xong thì la hét chạy đi, bàn luận về giày AJ, bàn luận về game, nhận bạn cùng lớp làm con trai, lúc vào cửa lớp nhất định phải nhảy lên vỗ vào khung cửa, xoay sách – xem ai xoay được nhiều vòng hơn, Tưởng Vọng Thư chính là cao thủ trong số đó.

Tóm lại, học cùng lớp gần một học kỳ rồi, chẳng ai dám lôi Thịnh Vân Trạch xuống nước chơi những trò chơi khó hiểu của nam sinh trung học.

Thịnh Vân Trạch vừa nắm lấy Đoạn Di, Đoạn Di liền đầu hàng: “Không được không được, tớ không chơi cái này đâu, đau lắm!”

Cậu chàng đầu đinh: “Lớp trưởng đừng có nhát thế, nhát là con trai đấy nhé!”

Đoạn Di: “Mẹ kiếp! Sao cậu không chơi với cậu ấy đi?”

Cậu chàng đầu đinh khiêm tốn nói: “Chỉ có kẻ mạnh thực sự mới có thể đối đầu với kẻ mạnh.”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên nhìn Đoạn Di, sau đó dùng sức một chút, Đoạn Di liền kêu đau.

“Cậu chơi thật à!” Đoạn Di kinh ngạc: Bạn trai mình sao lại thế này? Giây trước còn tình chàng ý thiếp với mình, giây sau đã muốn so tài cao thấp với mình?

Cậu vội vàng phản công, nghiến răng nghiến lợi dùng sức siết chặt, Thịnh Vân Trạch vẫn thản nhiên, Đoạn Di lập tức xụi lơ: “Không được không được không được!! Đau chết tớ rồi!”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Siết chặt một chút.”

Ánh mắt khẽ liếc nhìn Đoạn Di đầy ẩn ý.

Đoạn Di sững sờ, tay cũng chẳng còn chút sức lực nào, đầu óc như bị thiêu đốt: Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!!!

Thịnh Vân Trạch cười đầy thâm sâu, buông tay ra, vẻ mặt khinh thường, toát lên khí chất của kẻ độc cô cầu bại.

Hách San San giơ ngón tay cái lên: “Quả nhiên là mẹ kế lợi hại.”

Không hiểu sao, tự dưng cô nàng lại thấy cái trò chơi kẹp tay này có chút xấu hổ…

Cậu chàng đầu đinh đột nhiên cũng cảm thấy ngại ngùng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Lại bắt đầu tuyết rơi rồi!”

Thiếu niên mười mấy tuổi dễ dàng bị thu hút bởi những điều khác, các bạn học trong lớp ồ lên chạy đến bên cửa sổ, Đoạn Di rụt tay lại, tủi thân thổi thổi: “Cậu ác thật đấy, cậu cố ý phải không.”

Thịnh Vân Trạch: “Lực tác dụng là tương hỗ, cậu đau lúc đó tớ cũng đau.”

Đoạn Di: “Vậy cậu còn siết mạnh!”

Thịnh Vân Trạch: “Người khác chơi với cậu được, tớ thì không được à?”

Đoạn Di: “…”

Mẹ kiếp.

Có thể giống nhau à!

Người khác có thể nói ra câu mời gọi “siết chặt một chút” à!

Xem xem có giống chuyện người ta làm không kia chứ?

Chờ đến tiết tự học buổi tối thứ ba, đã chín giờ.

Đoạn Di giả vờ như không để ý hỏi: “Đúng rồi, tối nay mọi người rảnh không?”

Lớp trưởng đã bắt đầu thu bài tập về nhà của mỗi môn, chuẩn bị nộp cho giáo viên bộ môn.

Câu nói của Đoạn Di đã thu hút sự chú ý của cả lớp, Hách San San tiếp lời: “Tối nay tớ chẳng có việc gì đâu, ba ba yêu quý, ba có gì dặn dò à?”

“Cửa sau trường chúng ta không phải mới khai trương một quán thịt nướng sao, tối nay ai có hẹn chưa, tớ mời.”

“Woa, thật á?” Cậu chàng được gọi là “phương trượng” là người hưởng ứng đầu tiên: “Tất nhiên là tớ rảnh.”

Cậu bạn mập nộp bài tập xong: “Tớ cũng đi, tớ cũng đi, lớp trưởng mời sao có thể thiếu tớ được.”

Thịnh Vân Trạch tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn Đoạn Di.

Đoạn Di chột dạ dời mắt, “Còn ai muốn đi nữa không?”

Tưởng Vọng Thư: “Cho tớ một suất.”

“Tính tớ một suất.”

“Vậy tớ cũng đi.”

“Học hành hơn một tháng trời, chán chết đi được, tối nay tớ cũng đi…”

Đúng lúc còn một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, trường Trung học số Hai rất coi trọng kỳ thi cuối kỳ của khối 12 lần này, thậm chí còn điều chỉnh lại chương trình học của lớp 1.

Tất cả đều học gộp hai tiết liền, hai tiết Toán, hai tiết Lý, hai tiết Hóa.

Các bạn học lớp 1 vừa trải qua kỳ thi giữa kỳ bị lột da, đối mặt với kỳ thi cuối kỳ, quả thực chỉ còn là bộ xương khô.

Thực ra khoảng thời gian này trong lớp đã xuất hiện rõ ràng tâm lý căng thẳng, học không vào, nôn nóng.

Đặc biệt là mấy hôm trước, “bé con” – một cô bé có “tính cách trong suốt” trong lớp, gần như không bao giờ nói chuyện – suýt chút nữa ngất xỉu ngay cửa lớp, mọi người mới biết cô bé bị hạ đường huyết, cộng thêm áp lực học tập, cơ thể không chịu đựng nổi.

Cô nàng họ Mã lên tiếng: “Lớp trưởng, tính cả tớ nữa, tớ cũng đi!”

Những bạn nữ ban đầu còn do dự, sau khi nghe thấy tiếng gọi nhiệt tình của cô nàng họ Mã cũng đồng ý.

Hơn nữa, Đoạn Di không giống như những gì bọn họ nghĩ, ngày khai giảng lớp 12, khi biết sẽ học cùng lớp với Đoạn Di, phần lớn các bạn nữ và omega đều không muốn.

Tiếng xấu của Đoạn Di lan truyền khắp trường, thậm chí còn có những lời đồn thổi vô căn cứ.

Nhưng sau một học kỳ chung sống, bọn họ phát hiện ra Đoạn Di không hề giống như lời đồn.

Cũng giống như việc bọn họ phát hiện ra Thịnh Vân Trạch cũng không hề lạnh lùng như lời đồn.

Thậm chí…

Đoạn Di là một người rất tốt.

Hòa đồng, phóng khoáng, nhiệt tình và dễ gần.

Cậu có thể nói chuyện hợp với tất cả mọi người.

Vì vậy, lần lượt có người hưởng ứng Đoạn Di.

Kết quả là cuối cùng cả lớp đều đi ăn thịt nướng.

May mà lớp 1 là lớp chuyên, một lớp chỉ có hơn hai mươi người.

Đoạn Di dĩ nhiên không thể dẫn cả lớp trèo tường đi ăn thịt nướng, đến cửa sau trường học, cậu lấy ra một chiếc chìa khóa như thể đang biểu diễn ảo thuật, sau đó – mở cửa sau trường học ra.

Làm mọi người há hốc mồm kinh ngạc.

Đoạn Di đắc ý: “Cái này gọi là gì, các con giỏi giang của ba, nhìn cho kỹ đây, cái này gọi là ba Đoạn đây có tiền mua chuộc bảo vệ, ốc vít trường Trung học số Hai cũng bị chủ nghĩa tư bản đánh bại như thế đấy.”

Khiến mọi người cười ồ lên, không khí tràn ngập sự thoải mái.

Quả thực đã kìm nén quá lâu rồi, áp lực quá lâu rồi, vì vậy, một tập thể gương mẫu như lớp 1 mới có thể làm ra chuyện liều lĩnh nửa đêm lẻn ra ngoài ăn thịt nướng như thế này.

Tất nhiên, điều quan trọng hơn là có Đoạn Di dẫn đầu.

Cũng giống như trèo tường với bạn bè chẳng có gì thú vị, nhưng nếu như cả đám cùng nhau làm chuyện xấu thì lại rất kích thích.

Đoạn Di đi đầu, Thịnh Vân Trạch chiếm lĩnh vị trí bên cạnh cậu.

Mọi người không ngờ rằng “bí thư Thịnh” là một học sinh ngoan ngoãn, luôn tuân thủ kỷ luật như vậy cũng sẽ làm loạn cùng với bọn họ, có thể thấy được sức hút của Đoạn Di quả thực rất lớn.

Đến quán thịt nướng, hàng loạt xiên nướng được mang ra, bia và nước ngọt được khui cùng lúc.

Làn khói nghi ngút bốc lên cuồn cuộn trong màn đêm, bông tuyết bay lả tả rơi xuống đất không một tiếng động.

Tưởng Vọng Thư giơ ngón tay cái với cậu: “Giỏi lắm, Đoạn bảo, nếu lão Hồ mà biết cậu dẫn cả lớp nửa đêm lẻn ra ngoài ăn thịt nướng, cậu sẽ phải úp mặt vào tường dưới quốc kỳ ba ngày ba đêm, học thuộc lòng Thần Điêu Hiệp Lữ đấy.”

Rượu quá ba tuần, thịt nướng cũng ăn gần hết.

Bàn của bọn họ ăn muộn nhất, lại đông người nhất, Đoạn Di thanh toán, mọi người đều ăn uống không kiêng dè gì.

Đặc biệt là Hách San San, một mình ăn hết phần của ba người.

Cô nàng họ Mã say xỉn, đang ôm Phương Vân trút bầu tâm sự, nói bố mẹ muốn cô ấy phải thi vào trường gì đó, con đường đã được sắp xếp đâu vào đấy, nhưng cô ấy muốn thi vào trường Đại học Thể thao.

Một khi hộp thoại đã được mở ra thì không dừng lại được, ai nấy đều nói về chuyện học tập, thi cử, tương lai, nói về áp lực, nỗi buồn, sự đau khổ.

Nói về những phiền não mà mỗi học sinh lớp 12 đều có.

Về kỳ vọng vào tương lai, về sự lo lắng cho kỳ thi đại học, về sự hoang mang trong cuộc sống.

Về tuổi trẻ, về ước mơ.

Về những thiếu niên chưa kịp đeo kiếm, đã phải xông pha giang hồ.

Cậu chàng đầu đinh ôm đầu than thở: “Hôm đó, tên mập kia nói nhìn thấy bạn gái tớ ở sân thể dục đi dạo với một tên đẹp trai nhà giàu lớp 2, tớ tức điên lên, cầm cây lau nhà xông ra ngoài, các cậu đoán xem thế nào? Tớ đến sân thể dục mới phát hiện ra, tớ đâu có bạn gái!”

“Các cậu nói xem tên mập kia có phải người không chứ! Hả?!”

Khiến cả bàn cười ồ lên.

Cậu bạn mập đứng dậy nói xin lỗi, sau đó cười phá lên, tự phạt một ly.

Chủ đề chuyển từ chuyện học hành nặng nề sang chuyện yêu đương phiền não, cậu bạn mập nói mình có nữ thần ở trường Trung học số Bảy, “phương trượng” nói sắc tức thị không, không tức thị sắc, cậu chàng đầu đinh nói về mối tình đầu của mình…

Cuối cùng, không biết bằng cách nào, chủ đề lại chuyển sang người Đoạn Di.

Cậu chàng đầu đinh cười hề hề, nói với Đoạn Di: “Lớp trưởng, cậu là người tốt, trước đây tớ đã hiểu lầm cậu rồi! Tớ cảm thấy cậu là lớp trưởng tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp…”

Đoạn Di nổi da gà: “Tớ còn chưa say đâu, đừng có sến súa với tớ thế.”

Cô nàng họ Mã xen vào: “Đầu đinh nói đúng đấy, trước năm lớp 12 tớ luôn có chút thành kiến với cậu, là tớ sai rồi, tớ cạn ly này, xin lỗi cậu nhé!”

Đoạn Di ngượng ngùng trước sự nhiệt tình của mọi người: “Làm cái gì đấy, định chuốc say tôi à!”

Bọn họ thật sự có ý định đó.

Càng ngày càng nhiều người cụng ly với Đoạn Di.

“Lớp trưởng, mau thoát ế nha, tớ kính cậu một ly!”

“Lớp trưởng, chúc cậu thi cuối kỳ được 500 điểm!”

“Lớp trưởng, cậu thật sự rất tuyệt…” (Đoạn Di lo lắng tên mọt sách lúc nói câu này sẽ nhảy múa, may mà cậu ta không nhảy.)

“Lớp trưởng…”

Đoạn Di nhìn Thịnh Vân Trạch, thấy hắn đã uống hơi say, bèn nói: “Này, không phải là cậu cũng muốn kính tớ một ly chứ?”

Thịnh Vân Trạch kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ hay thật đấy.”

Hách San San hùa theo một cách điên cuồng: “Không được! Bí thư Thịnh, chúng tớ đều đã kính rồi, cậu cũng phải kính lớp trưởng một ly chứ!”

“Bí thư Thịnh cụng ly! Bí thư Thịnh cụng ly!”

Tưởng Vọng Thư thấy vui liền góp thêm lửa: “Hai vị phụ huynh của lớp ta, lớp trưởng và bí thư đoàn, đúng không?

Uống rượu cũng phải có bài bản, chắc chắn là khác với bọn tớ rồi, cạn ly giao bôi đi nào!”

Hách San San kêu lên một tiếng kỳ quái, Đoạn Di nhịn không được nữa: “Con gái, con có thể ra dáng con gái một chút được không, đừng có suốt ngày cứ “ư ư ư ư” như khỉ đột thế!”

Hách San San vẫn không hề nao núng: “Ư ư ư ư ư ư! Cạn ly giao bôi! Ư ư ư ư ư ư!!”

“Cạn ly giao bôi! Cạn ly giao bôi!”

Tiếng hò reo vang dội, Đoạn Di bị chọc cho không còn đường lui, nhìn Thịnh Vân Trạch, cậu sờ mũi: “Cái đó, hay là… Cậu uống không?”

Thịnh Vân Trạch: “Có gì mà tớ không dám chứ.”

Vừa dứt lời, các bạn học đang xem náo nhiệt như thể chứng kiến ​​cảnh tượng phấn khích khi Bắc Kinh giành quyền đăng cai Thế vận hội Olympic, quán thịt nướng bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Cậu chàng đầu đinh và những người khác đều lôi điện thoại ra chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng này, chen lấn xô đẩy giành vị trí đẹp nhất để quay phim.

Tưởng Vọng Thư nhảy ra làm người dẫn chương trình: “Tớ nói trước nhé, hai ly phải rót đầy đấy!”

Đoạn Di nhận lấy ly rượu, Thịnh Vân Trạch đổi tay với cậu.

Đoạn Di không chịu nổi nữa: “Mẹ nó, quê mùa chết đi được, ai nghĩ ra trò này thế! Mau ra đây chịu đòn!”

Tưởng Vọng Thư và những người khác giả vờ chết, trực tiếp bỏ qua câu nói này, hơi thở của Thịnh Vân Trạch cùng với mùi rượu xộc vào khoang mũi Đoạn Di, tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn.

Dường như…

Cảnh tượng này, giống như cậu và Thịnh Vân Trạch thật sự đang làm lễ kết hôn vậy.

Đám nhóc lớp 1 hóng hớt này, đứa nào đứa nấy trố mắt, không hiểu sao lại thích thú với việc gán ghép lớp trưởng và bí thư đoàn đến thế.

Tất nhiên, Đoạn Di càng tin rằng bọn họ chỉ muốn nhìn thấy Thịnh Vân Trạch từ trên bệ thờ rơi xuống, trở thành nam sinh trung học bình thường như bọn họ mà thôi.

Khoảng cách giữa Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch quá gần, gần đến mức cậu chẳng còn nhìn thấy khuyết điểm nào trên khuôn mặt của Thịnh Vân Trạch nữa.

Cậu cảm thấy eo mình hơi mềm nhũn, thế là được đằng chân lân đằng đầu, uống cạn ly rượu.

Vừa đặt đáy ly xuống, tiếng hò reo lại vang lên, như muốn xé toạc cả mái lều quán thịt nướng.

Bọn họ đang ngồi ăn ở ngoài trời, một chiếc lều lớn, vừa ngắm tuyết rơi vừa uống rượu, tràn đầy hormone tuổi trẻ.

Không có phiền não công việc, không có áp lực mưu sinh, không có sự từng trải phải lăn lộn ngoài xã hội.

Bọn họ chỉ là một đám thiếu niên, ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, đã gặp được một tập thể tốt nhất, lưu lại những kỷ niệm khó quên nhất trong đời.

Mặt Đoạn Di đỏ bừng như lửa đốt, vừa uống xong đã ngồi xuống, sau đó che mặt không chịu ngẩng đầu lên.

Lớp trưởng mặt dày như vậy mà còn có lúc thế này, đám người cậu chàng đầu đinh lập tức được thể lấn tới.

Bắt nạt Đoạn Di này – mẹ kiếp, cơ hội chỉ có một lần, ngàn năm có một đấy nhé!

Thế là bọn họ bắt đầu ồn ào, bảo Đoạn Di đứng lên uống thêm ly nữa với Thịnh Vân Trạch.

Cuối cùng, Thịnh Vân Trạch cũng lên tiếng.

Hắn vừa lên tiếng, hiện trường vốn ồn ào như đàn gà con bị bóp cổ, nháy mắt im bặt.

“Lớp trưởng của các cậu xấu hổ, một lần là đủ rồi.”

Trời đất… Hách San San thầm cảm thán: Má ơi, đây là phát ngôn của kiểu bạn trai gì vậy? Là ảo giác của mình sao?

Cô cùng mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Thịnh Vân Trạch không hề cảm thấy câu nói của mình có vấn đề gì, Đoạn Di ngẩng đầu lên quạt cho mình, sau đó xoa xoa mặt, để bản thân bớt đỏ mặt.

Gió đêm thổi qua, khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút.

Đoạn Di liếc mắt nhìn Tưởng Vọng Thư, không quên chuyện chính.

Rượu đã ngà ngà say, Đoạn Di ho khan hai tiếng: “Cái đó, dừng lại đã, nghe tớ nói đã.”

Hiện trường dần yên tĩnh trở lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Đoạn Di.

Đoạn Di hơi hồi hộp, ấp a một lúc, nhìn thấy đủ loại cảm xúc trong mắt mọi người, thế là quên mất mình định nói gì.

“Chờ chút, để tớ xem lại kịch bản đã.”

Đoạn Di luống cuống móc trong túi ra một tờ giấy nhớ nhỏ.

Mọi người vừa mới yên lặng lại một lần nữa không nhịn được bật cười thành tiếng, Đoạn Di gọi mấy lần mới khiến bọn họ im lặng lại, lần này là nghiêm túc lên tiếng: “Đối mặt với kỳ thi cuối kỳ, hãy giữ cho tâm hồn của các cậu luôn trong sáng và thuần khiết, giữ cho cảm xúc của các cậu luôn nồng nhiệt và phong phú… Cái quái gì thế này?” Đoạn Di nhìn Tưởng Vọng Thư: “Cậu viết cái quái gì thế?”

Tưởng Vọng Thư thản nhiên thừa nhận: “Tớ tra Google mà, chẳng phải cậu thấy nó rất cảm động và ấm lòng sao? Tớ thấy chỉ số thông minh của cậu chắc chắn không thể nhớ nổi những câu phức tạp hơn, vì vậy đã cố tình chép một câu đơn giản…”

Đoạn Di: “Mẹ kiếp!”

Cậu dở khóc dở cười: “Thôi bỏ đi, không làm mấy trò hình thức nữa, ý tớ là, hôm nay thực chất là muốn đưa mọi người ra ngoài thư giãn một chút.”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cậu.

Đoạn Di lên tiếng: “Dù sao thì chức lớp trưởng của tớ cũng chỉ là hư danh, ngày ngày chẳng có việc gì làm, bản thân ngoài đẹp trai và giàu có ra chẳng có gì cả, trùng hợp là ưu điểm giàu có này có thể khiến con người ta làm những việc ngông cuồng, nên đã quyết định dẫn mọi người ra ngoài hưởng thụ một phen…”

Cậu chàng đầu đinh không nhịn được bật cười.

Đoạn Di: “Đừng cười nữa, tớ nghiêm túc đấy, bản thân tớ cảm động muốn khóc rồi này, lát nữa nếu các cậu không khóc, tớ sẽ cho từng người một trận đấy.”

Cậu dừng lại một chút, đột nhiên gọi tên: “Bé con.”

Cô bé được gọi là “bé con” ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Đoạn Di.

Cô bé là người mờ nhạt trong lớp, có thể gọi là “người tàng hình”.

Cho dù là trong buổi liên hoan lớp như thế này, mọi người cùng nhau bắt xe về nhà, cô bé cũng là người dễ bị lãng quên nhất.

Học hành 12 năm, chẳng kết bạn với ai, cũng không nhớ tên bất kỳ bạn học nào, chỉ biết học, đọc sách, hai điểm một đường thẳng giữa nhà và trường, cũng chẳng có sở thích gì.

Bị Đoạn Di, nhân vật sừng sỏ trong trường đột nhiên gọi tên, cô bé có chút ngơ ngác.

Tưởng Vọng Thư cười khì khì, khoác vai Hách San San: “Con gái, mang cái bánh gato mà chúng ta góp tiền mua ra đây!”

Tâm trí “bé con” đã trống rỗng.

Lúc này, không chỉ có “bé con”, mà hầu hết mọi người đều không hiểu Đoạn Di đang muốn làm gì, đều ngơ ngác nhìn nhau.

Thậm chí, trên mặt Thịnh Vân Trạch cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đoạn Di lục lạo trong túi quần: “Bật lửa của tớ đâu rồi? Ai có bật lửa không?”

Cậu chàng đầu đinh là người phản ứng lại đầu tiên: “Tớ có!”

Chiếc bánh gato 12 inch được bưng lên bàn.

Mọi người dần lấy lại tinh thần, nhìn nhau đầy ẩn ý.

Đoạn Di châm nến, bình tĩnh nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu phải không? Lần trước lúc thu chứng minh thư tớ có nhìn thấy, trong lớp chúng ta chỉ có mình cậu là sinh nhật vào nửa đầu học kỳ.”

Tâm trí “bé con” vẫn còn trống rỗng, chỉ nhìn thấy miệng Đoạn Di lúc đóng lúc mở, còn lại cái gì cũng không nghe thấy.

Tưởng Vọng Thư rất biết cách cư xử, thấy mọi người không ai lên tiếng, liền mở lời: “Chúng tớ cùng nhau góp tiền mua đấy.”

Cậu ta nói với “bé con”: “Cậu là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, cũng là người ít nói nhất. Lần trước, thấy cậu ngất xỉu ở cửa lớp, vì vậy chúng tớ quyết định phát huy tinh thần bạn bè tương trợ. Chủ yếu là muốn nói với cậu, đừng ép bản thân quá, học hành tuy quan trọng nhưng sức khoẻ cũng quan trọng không kém. Nếu có gì không hiểu thì cũng đừng giữ trong lòng, cứ hỏi tớ, lớp phó học tập bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ các bạn học. Hoặc là “bí thư Thịnh”, Phương Vân, bọn họ đều được, chúng ta là bạn cùng lớp, không có gì phải ngại ngùng cả. Nhưng nếu như cậu cứ im lặng mãi, mọi người sẽ không biết phải giúp cậu như thế nào.”

Khuôn mặt “bé con” từ kinh ngạc chuyển sang đỏ bừng, cơ thể run lên nhè nhẹ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn…”

Hoàn toàn bất ngờ, nước mắt cô bé đã tuôn rơi.

Đoạn Di giật mình: “Này đừng khóc chứ, hôm nay là sinh nhật cậu mà, vui lên chứ.”

Cậu sợ nhất là người dễ khóc.

Nhưng “bé con” không kìm nén được nước mắt, cứ liên tục nói cảm ơn, vừa dùng tay áo lau mặt, vừa khóc nức nở.

Cô nàng họ Mã không biết an ủi như thế nào, nhẹ nhàng kéo cô bé lại, vỗ về lưng cô.

Phương Vân là người phản ứng lại đầu tiên, tiếp lời Tưởng Vọng Thư: “Chúc mừng sinh nhật! Quà của tớ để ở ký túc xá, mai tớ mang cho cậu, 5 năm thi thử 3 năm luyện thi nhé, đảm bảo cho cậu làm đến “thăng thiên” luôn.”

Cậu chàng đầu đinh cũng lên tiếng: “Ừ ừ, chúc mừng sinh nhật!”

Cậu bạn mập: “Sao cậu không tận dụng phúc lợi sinh nhật chứ, lớp 12 lớp 1 chúng ta có phúc lợi riêng đấy, người có sinh nhật được quyền đi học muộn một lần mà không bị ghi tên!”

“Happy birthday!” Là “phương trượng”.

“Chúc mừng sinh nhật, cô bé.” Là Tưởng Vọng Thư.

“Chúc mừng sinh nhật!” Là Đoạn Di.

“Chúc mừng sinh nhật.” Là Thịnh Vân Trạch.

Sau đó, lần lượt có những tiếng chúc mừng vang lên.

Những lời chúc mừng sinh nhật cao thấp vang vọng trong không gian nhỏ bé này.

Tưởng Vọng Thư: “Ngưng!”

Cậu ta lên tiếng: “Nói cho mọi người biết này, cái bánh này không phải để ăn đâu, những ai chưa uống rượu thì có thể ăn, những ai uống rượu rồi thì không được ăn, cẩn thận bị ngộ độc mai phải vào viện đấy, để tránh việc trường Trung học số Hai lại xuất hiện tin đồn lớp trưởng Đoạn nào đó nham hiểm, độc ác, bỏ độc bạn học cùng lớp, mọi người hãy làm theo nghiêm túc đấy!”

Đoạn Di bảo “bé con” đứng ở giữa: “Hãy ước đi.”

“Bé con” lau nước mắt, nghẹn ngào một lúc mới lên tiếng: “Tớ không có điều ước gì…”

Đây là lần đầu tiên cô bé nói nhiều lời như vậy trước mặt nhiều người như thế: “Tớ… Lúc đầu biết mình phải học cùng lớp với lớp trưởng, tớ rất sợ.”

Mọi người xung quanh im lặng.

“Lớp 10 tớ nghe người ta nói, lớp trưởng là cậu ấm nhà giàu, giáo viên và học sinh đều không dám động vào cậu ấy… Cậu ấy còn đua xe vào kỳ nghỉ hè, lại còn gặp tai nạn, là một người rất xấu… Lúc đó tớ đã nói, đây nhất định là lớp học mà tớ ghét nhất…”

Đoạn Di thầm nghĩ: Anh đây còn chẳng biết đạp xe! Sao có thể lái ô tô chứ!

Nhưng là một người đàn ông, không biết đạp xe cũng nhục nhã như không biết lái xe vậy, vì thế cậu im lặng không nói.

“Bé con” chắp hai tay lại, giọng nói run rẩy: “Bây giờ, bây giờ tớ muốn rút lại lời nói đó. Tớ cảm thấy tớ đã gặp được những người bạn tốt nhất, những người bạn học tốt nhất, lớp 12 lớp 1 là lớp học tuyệt vời nhất mà tớ từng theo học!”

Hách San San ôm tim, rưng rưng nước mắt: “Cảm động quá, muốn khóc quá đi, mama, cho con mượn vai dựa vào một chút.”

“Mẹ kiếp, tớ cũng muốn khóc rồi này, thật ra tớ cũng muốn nói, ban đầu tớ cứ nghĩ vào lớp chuyên sẽ toàn là mọt sách, đứa nào cũng chảnh chọe, coi thường nhau, sau đó lại cảm thấy bản thân tớ chỉ cần học cho tốt là được, lo chuyện bao đồng làm gì, giờ tớ cũng rút lại câu nói đó, tớ thấy lớp mình rất tốt! Lớp trưởng lớp mình cũng rất tốt! Không hổ danh là phụ huynh của lớp mình!”

“… Thật ra trước đây tớ cũng từng nghĩ năm lớp 12 cứ học qua loa đại khái là được rồi, lớp 11 tớ học lớp đó cũng bình thường, mọi người trong lớp đều khá thờ ơ, ai cũng chỉ lo chuyện của bản thân… Tớ không ngờ tớ học sắp đến năm cuối cấp 3 rồi mà giờ mới cảm nhận được chút hơi thở thanh xuân.”

“Thật đấy, tớ cũng thế, trước đây tớ nghe người ta nói lớp trưởng và “bí thư Thịnh” là kỳ phùng địch thủ, tớ cứ tưởng hai người bọn họ sẽ đánh nhau suốt ngày ở trong lớp, thật không ngờ hôm nay hai người bọn họ lại có thể đứng trước mặt tớ, cạn ly giao bôi với nhau như thế này. Thế giới này thật diệu kỳ, nếu một ngày nào đó có người nói với tớ rằng “bí thư Thịnh” và lớp trưởng kết hôn, chắc tớ cũng chẳng còn gì là ngạc nhiên nữa.”

“Cứ có cảm giác khác xa so với tưởng tượng…”

Sau đó, có người nghiêm túc nói:

“Lớp trưởng, thật đấy, thật may mắn khi lớp này có cậu.”

Đoạn Di “ối chao” một tiếng, ngại ngùng: “Mọi người đừng như vậy chứ, tớ ngại lắm đấy, tớ nói trước, nịnh nọt tớ cũng không có tiền đâu nhé!”

“Bé con” vừa khóc vừa cười, nhắm mắt lại ước nguyện, nhưng cô bé đã nói ra ước nguyện của mình.

“Tớ hy vọng -“

Tối hôm đó, trên bầu trời đêm không có một ngôi sao nào, tuyết rơi rất lớn ở trường Trung học số Hai.

“Tớ hy vọng tất cả bạn bè lớp 12 lớp 1 của tớ, tất cả mọi người đều có thể thi đỗ vào trường đại học mà mình mong muốn.”

Xung quanh một lần nữa yên tĩnh trở lại.

“Bé con” mở mắt ra: “Tớ hy vọng…”

“Cho dù sau này chúng ta có đi đến nơi đâu, cũng hãy mãi nhớ về nhau. Tớ hy vọng chúng ta sẽ mãi là thiếu niên, mãi nhớ những tờ đề đã từng làm, mãi nhớ khoảnh khắc xúc động và phấn đấu này, mãi nhớ về trường Trung học số Hai.”

“Mãi nhớ về lớp trưởng, bí thư Thịnh, lớp phó học tập…”

“Phương Vân, San San, đầu đinh, mập…”

“Phương trượng, mọt sách, chị Mã…”

Cô bé đọc tên và biệt danh của từng người trong lớp.

Sau đó, cô thổi tắt nến, những giọt nước mắt lại rơi xuống từ khóe mi.

” – Mãi mãi đừng quên lớp 12 lớp 1.”

Tối hôm đó, ai nấy đều cảm xúc dâng trào, ai nấy đều rưng rưng nước mắt.

Trong quán thịt nướng ồn ào náo nhiệt, rõ ràng còn chưa tốt nghiệp vậy mà đã bắt đầu lưu luyến khoảng thời gian này.

Đây là ký ức quan trọng nhất, quý giá nhất trong đời, là năm lớp 12 đáng nhớ nhất, là một năm đáng nhớ nhất.

Đây chính là thanh xuân.

“Vậy nên đây là lý do mà cả lớp hôm nay cùng nhau đi học muộn sao?!”

Buổi sáng, tiết học đầu tiên, tiếng gầm thét của thầy Vũ Văn vang vọng khắp lớp.

Đoạn Di với đôi mắt thâm quầng đáp: “Thưa thầy, em bị đau đầu do co thắt mạch máu não, giãn tĩnh mạch gây tắc nghẽn tĩnh mạch chủ rỗng, hội chứng Down thể mở 21 ba, mắc bệnh “trung nhị” giai đoạn nặng, thật sự không dậy nổi…”

Tưởng Vọng Thư: “Thưa thầy, em bị bệnh động kinh rung giật cơ, tổn thương sợi cơ đỏ, ruột non kém hấp thu, đái hemoglobin kịch phát về đêm…”

Hách San San: “Thưa thầy, em bị rối loạn chức năng toàn thân từng cơn không định hướng…”

Thầy Vũ Văn tức giận đến mức suýt chút nữa bốc khói, lửa giận chuyển sang người Thịnh Vân Trạch: “Còn em? Thịnh Vân Trạch, em cũng bị bệnh sao?”

Thịnh Vân Trạch dừng lại một chút, thản nhiên thốt ra ba chữ: “Bệnh thần kinh.”

Thầy Vũ Văn: “…”

“Giỡn mặt với tôi đúng không!” Thầy Vũ Văn trừng mắt, chống nạnh, tay cầm sách: “Cả lớp hợp lại giỡn mặt với tôi đúng không?!”

Với tư cách là lớp trưởng, Đoạn Di có thể co có thể duỗi, lập tức lấy thái độ xu nịnh nói: “Không không không, không dám, thầy ơi, em sai rồi, sáng nay em dậy, trong lòng nghĩ hay là ngủ thêm một lát nữa, dù sao cả lớp cũng chỉ có mình em đi học muộn, thiếu em một người thầy cũng sẽ không phát hiện ra.”

Cậu bổ sung: “Nhưng chúng em đã nghĩ đến tinh thần đoàn kết của lớp mình mạnh mẽ như vậy, người người đều nghĩ như vậy! Thầy xem, loại trùng hợp vạn nhất như vậy cũng đâu phải là do con người tạo ra đúng không…”

Thầy Vũ Văn: “Ngồi, ngồi cái gì mà ngồi! Bây giờ là mấy giờ rồi còn ngủ gật hả? Lớp chuyên, các em là học sinh lớp chuyên đấy! Vào lớp chuyên để cho có sao?! Không muốn học lớp chuyên thì ra ngoài kia mà ngồi ngủ tiếp đi, lớp 2 không biết bao nhiêu người muốn vào lớp chuyên kìa!

Các em tưởng hệ thống học luân phiên của trường là để cho vui à, không có chút ý thức nguy hiểm nào cả! Còn ngồi, tất cả đứng hết lên cho tôi!”

Đoạn Di vội vàng phụ họa: “Tất cả đứng lên!”

Tất cả đứng thẳng hàng.

Thầy Vũ Văn nguôi giận, chậm rãi nói: “Không phải là thầy muốn nổi giận với các em, bây giờ là lúc nào rồi, Đoạn Di, em là lớp trưởng còn dẫn cả lớp đi ăn thịt nướng? Lấy thời gian ăn thịt nướng đó để làm thêm mấy bài tập có phải hơn không? Văn xuôi đã thuộc hết chưa? Thành phần câu đã phân tích được chưa? Thành ngữ dễ nhầm lẫn đã nhận biết được hết chưa?”

“Thầy nói cho các em biết, thời gian các em khổ sở nhất chỉ có một năm này thôi, lên đại học rồi các em muốn chơi thế nào thì chơi, lúc đó có cầu xin người ta quản cũng chả ai thèm quản đâu!”

Đoạn Di thầm nghĩ: Lúc em học cấp hai, giáo viên chủ nhiệm của em cũng nói như vậy.

Thầy Vũ Văn bực bội nói: “Lấy đề kiểm tra lần hai ra đây.” Ông dừng lại một chút: “Ngồi xuống! Đứng trơ ra giữa lớp làm gì? Định đứng nghe giảng cả buổi à? Nghe hiểu nổi không hả? Còn bút nữa, mấy ông bà tổ tông, đứng thế ghi chép kiểu gì?!”

Mọi người không dám đắc tội với thầy Vũ Văn đang nổi trận lôi đình, vội vàng ngồi xuống, đồng loạt cầm bút lên.

Thầy Vũ Văn: “Nào, Thịnh Vân Trạch, đưa bài của em đây, em với Đoạn Di xem chung một tờ.” Ông nhận lấy bài của Thịnh Vân Trạch: “Tổ trực nhật đi lau bảng.” Vừa nói vừa giũ tờ giấy: “Lần trước chúng ta học đến đâu rồi nhỉ? Học về ba yếu tố của tiểu thuyết, đó là ba yếu tố nào? À, nhân vật, cốt truyện, hoàn cảnh, thầy đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Câu hỏi dễ ăn điểm như thế này mà cũng có người sai? Ai sai câu này thì ra phía sau lớp đứng cho tôi!”

Thế là chỉ có mình Đoạn Di là đứng chình ình ở cuối lớp suốt hai tiết liền.

“Đệt… gãy chân rồi, gãy chân rồi…”

Thầy Vũ Văn sau khi dạy xong liền gọi luôn lớp trưởng đi theo.

Hai chân Đoạn Di tê cứng, từ từ bước từ phía sau lớp về chỗ ngồi, lúc ngồi xuống thì kêu la thảm thiết.

Cố tình gây sự chú ý của Thịnh Vân Trạch.

Tuy chiêu này có hơi cũ, nhưng lại rất hiệu quả.

Thịnh Vân Trạch quả nhiên nhíu mày: “Đáng đời.”

Đoạn Di tủi thân: “Sao lại đáng đời chứ, tớ không biết làm câu này mà…”

Thịnh Vân Trạch độc mồm độc miệng: “Ồ, thế nên cậu điền vào ba yếu tố của tiểu thuyết là Tấn Giang, Trang Văn Học, Diễn Đàn Tiểu Thuyết?!”

Đoạn Di: “…”

Thịnh Vân Trạch khinh bỉ bật cười: “Ngốc.”

Đoạn Di cũng tự nhận thấy mình sai quá sai, nhưng lúc ấy đầu óc trống rỗng- chẳng phải là không tài nào nhớ nổi sao!

Tổng kết lại thì không thể bỏ trống câu hỏi đó, dù sao cũng phải viết đại cái gì đó vào chứ.

Đoạn Di gác chân lên đùi Thịnh Vân Trạch, hoàn toàn không để ý ánh mắt oán giận của Tưởng Vọng Thư – kẻ FA đang cô đơn.

“Cậu xoa bóp cho tớ chút đi.”

Thịnh Vân Trạch đưa tay xoa xoa chân cho cậu, Đoạn Di thỏa mãn ngắm nhìn khuôn mặt bạn trai, được kích thích thị giác, cảm giác như đại gia đang bóc lột cô hầu gái xinh đẹp vậy.

“Tin hot, tin hot!” Hách San San từ ngoài cửa nhảy phốc vào lớp: “Tớ vừa đi từ văn phòng về, các cậu đoán xem tớ thấy gì ở phòng giáo vụ?”

Hách San San là lớp phó văn thể mỹ, văn phòng của thầy Vũ Văn là ở trong phòng giáo vụ.

“Đừng lề mề nữa, nói mau!” Phương Vân lên tiếng.

“Đồng phục mới của trường tới rồi.”

“Đệch?!” Đoạn Di vội vàng hạ chân khỏi đùi Thịnh Vân Trạch, sau đó dựa vào người hắn: “Là cái áo in số ‘2’ to đùng ở sau lưng ấy hả?”

Trường Trung học số Hai năm nay tiền nhiều tiêu không hết, hết sửa sang lại dãy phòng học lại đến đặt may đồng phục mới.

Đồng phục cũ của bọn họ gồm hai bộ mùa hè: áo sơ mi trắng dài tay, áo sơ mi trắng cộc tay, váy xếp ly, quần tây, áo vest, hai bộ đồ thể thao đen trắng để thay đổi cho mùa thu.

Hai bộ áo khoác len dáng ngắn màu xanh đen, gồm áo dáng dài và áo dáng ngắn cho mùa thu.

Một bộ áo khoác phao cho mùa đông, một chiếc quần thể thao màu đen, loại có hai sọc trắng.

Năm nay lại thêm một bộ đồng phục mùa thu, được cải tiến từ mẫu cũ.

Chỉ khác là ở chỗ trống phía sau lưng in một số “2” rất to, xung quanh là hình ảnh ngọn lửa đang bốc cháy.

“Vãi, xấu chết mẹ! Mặc lên là thành thằng ngu ngay!” Cậu chàng đầu đinh sợ hãi biến sắc.

Hách San San lắc đầu: “No no no!” Cô nàng nói: “Thầy hiệu trưởng nói bộ đồng phục này rất hợp ý thầy, thể hiện một cách đơn giản, trực quan, logic phong cách học sinh của trường Trung học số Hai, nên buổi lễ chào cờ tuần sau nhất định phải mặc bộ đó.”

“Chết tiệt… Gu thẩm mỹ của thầy hiệu trưởng sao mà… Thầy ấy thật sự cảm thấy mặc cái áo đó ra ngoài sẽ không bị mất mặt sao? Bị trường Trung học số Bảy kế bên cười vào mặt mất!”

Tưởng Vọng Thư lên tiếng: “Thật ra từ hồi bản thiết kế mới ra, trường Trung học số Hai của chúng ta đã bị treo lên mục “nỗi nhục” của diễn đàn các trường cấp ba ở Hàng Châu rồi, cậu lên xem thử đi, tám mươi mấy trang, toàn là những bình luận hả hê.”

“Mẹ nó…” Đoạn Di lẩm bẩm: “Dù sao thì tớ sẽ không bao giờ mặc đâu.”

Tưởng Vọng Thư: “Hả? Cậu không biết sao, Đoạn bảo.”

Đoạn Di: “Biết cái gì?”

Tưởng Vọng Thư nói với vẻ mặt thâm sâu khó lường: “Chẳng phải cậu định quay video quảng bá tuyển sinh cho trường cùng với bí thư Thịnh sao? Thầy hiệu trưởng có dặn là hai người phải mặc bộ đồng phục mới đó đấy.”

“Woa…” Đoạn Di chết lặng tại chỗ.

“Ê, lớp trưởng, ảnh cụng ly giao bôi của cậu và bí thư Thịnh được đăng lên tường nhà trường rồi kìa.” Cậu chàng đầu đinh đưa điện thoại cho Đoạn Di xem.

Tường nhà trường.

Là một bức tường đã có từ rất lâu đời, từ hồi Đoạn Di thi cấp ba đã có rồi, và vẫn tồn tại một cách ngoan cường suốt ba năm nay.

Mỗi ngày đều có người đăng bài lên tường nhà trường, nội dung thường là tìm người, tỏ tình, những câu chuyện bát quái, chuyện hay ho của các trường cấp ba.

Hồi Thịnh Vân Trạch mới vào trường Trung học số Hai cũng từng bị người ta chụp lén ảnh, đăng lên tường nhà trường, cũng chính từ lúc đó, hắn đã giành được danh hiệu hotboy của trường Trung học số Hai.

Đoạn Di nhận lấy điện thoại xem, quả nhiên là thật.

Bài viết đã được chia sẻ hơn tám trăm lượt, bình luận toàn là: 6666666.

“Chúc 9999.”

“Má ơi, đây không phải là Thịnh Vân Trạch sao, hotboy của trường Trung học số Hai?”

“Người đứng cạnh hắn là Đoạn Di à?”

“Đệch, đệch? Hai bình luận trên làm tôi có ảo giác hả?!!”

“Hai người bọn họ yêu nhau à?”

“Đoạn Di là alpha đó.”

“Cặp đôi alpha 6666666.”

“Hai anh đẹp trai quá, là ai vậy nhỉ~”

“Em “ship” cả hai!!”

Bức ảnh chụp khá đẹp, Thịnh Vân Trạch lấy điện thoại từ tay Đoạn Di.

Sau đó lưu lại, gửi cho chính mình bằng tài khoản QQ của cậu chàng đầu đinh.

Đoạn Di lúc này mới nhớ ra: Mình vẫn chưa kết bạn QQ với Thịnh Vân Trạch.

Cậu chỉ có WeChat của Thịnh Vân Trạch.

Trong lòng Đoạn Di bỗng dưng hơi khó chịu: Sao đến cả cậu chàng đầu đinh mà cũng có QQ của bạn trai mình thế nhỉ?

“Cho tớ mượn điện thoại chút.” Đoạn Di chìa tay ra hiệu với Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch đưa điện thoại cho cậu, hình nền là ảnh chụp lén Đoạn Di đang ngủ với tư thế “siêu nhân”, nhìn là biết ngay là chụp lúc Đoạn Di không biết, phông nền là căn phòng của Thịnh Vân Trạch, mặc pijama cũng là của Thịnh Vân Trạch, áo bị vén lên, để lộ phần bụng trắng nõn mềm mại, eo thon gọn.

Đoạn Di: =口=!

“Sao cậu lại chụp lén ảnh xấu của tớ?”

Thịnh Vân Trạch: “Cũng bình thường mà.”

Trong lòng hắn thầm nghĩ: Chẳng phải rất đáng yêu sao.

Đoạn Di: “Tớ có ảnh đẹp trai hơn này, lát nữa gửi cậu, đổi thành cái đó đi.”

Cậu rất tự nhiên chiếm hữu điện thoại của Thịnh Vân Trạch, sau đó nhập vân tay của mình, mở QQ của Thịnh Vân Trạch ra, không ngờ lại có rất nhiều tin nhắn, tất cả đều là lời mời kết bạn.

Lướt sơ qua một lượt, toàn là con gái.

“Kết bạn làm quen nhé, em học trường số Một.”

“Anh đẹp trai ơi kết bạn với em nha~”

“Hotboy ơi, anh có bạn gái chưa?”

“Tiền bối ơi, em muốn làm quen với anh.”



“Mẹ nó…” Đoạn Di cảm thấy chấn động.

Cậu biết Thịnh Vân Trạch rất được hoan nghênh, nhưng không ngờ lại được yêu thích đến vậy.

Có đến hơn bốn mươi lời mời kết bạn, mà đều là của hai ngày nay.

Trong lòng Đoạn Di thầm đổ mồ hôi hột: May mà hồi trước mình vừa mới xin được QQ của cậu ấy thì không có đầu óc mà ấn đồng ý, nếu không chắc chắn bây giờ mình cũng có kết cục giống bọn họ.

Chữ ký của Thịnh Vân Trạch đã được đổi thành hình con heo màu hồng.

Đoạn Di biết Thịnh Vân Trạch đang ám chỉ mình, nhưng thôi bỏ qua đi, cậu mở nhật ký QQ của Thịnh Vân Trạch, phát hiện ra hồi cấp ba hắn không thường xuyên đăng bài, nhưng hồi cấp hai hắn lại có vẻ khá phong phú về đời sống tinh thần.

Cuộn xuống dưới, hồi đó Thịnh Vân Trạch cũng giống như mọi người, mê mẩn chuyện cung hoàng đạo, ngày nào cũng đăng bài xem bói độ tương hợp.

Đoạn Di cố kìm nén nụ cười, thật không thể ngờ nổi Thịnh Vân Trạch – người có tính cách như chó gặm bây giờ lại từng có lúc tâm hồn thiếu nữ như vậy, lại còn xem bói độ tương hợp cung hoàng đạo?

Ha ha ha ha ha, đến Tưởng Vọng Thư còn chẳng tin mấy cái này cơ mà!

Là con gái mới tin thôi!

Cuộn đến năm Thịnh Vân Trạch học lớp chín, Đoạn Di phát hiện ra hắn liên tục đăng đi đăng lại kết quả bói độ tương hợp của hai cung hoàng đạo.

Mà lại còn xem bói trên rất nhiều trang web khác nhau, cứ như thể không thể tin nổi độ tương hợp của hai cung hoàng đạo này lại bằng “0”, nhưng bất kể là xem trên trang nào thì kết quả cũng đều là “0”.

Một cái là cung Nhân Mã, một cái là cung Xử Nữ.

Thịnh Vân Trạch sinh tháng chín, là cung Xử Nữ, đúng rồi.

Còn cung Nhân Mã là ai? Đoạn Di cũng là cung Nhân Mã, nhưng hồi cấp hai cậu và Thịnh Vân Trạch còn chưa quen biết nhau, chắc chắn Thịnh Vân Trạch không phải đang xem bói với cậu rồi chứ?

Đoạn Di bỗng dưng thấy hơi chua xót.

Vậy hồi cấp hai cậu ấy đã từng xem bói với ai?

Cậu đột nhiên mất hết hứng thú lướt xem tiếp.

Cảm xúc lập tức trùng xuống.

Ánh mắt dừng lại ở dòng chia sẻ của một trang web xem bói, có lẽ là bài mà Thịnh Vân Trạch chia sẻ lúc học lớp chín.

Xem thời gian, hình như là khoảng thời gian diễn ra kỳ thi tuyển sinh lớp 10.

Gửi các bạn Xử Nữ thân yêu –

Từ khóa của các bạn hôm nay là: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Rất có thể các bạn sẽ gặp được “ai kia” của đời mình ngay trong ngày hôm nay.

Chỉ là vận thế tuần này không được tốt lắm TAT, có lẽ người ấy hiện giờ vẫn đang say đắm trong mối tình khác.

Trong vòng ba tháng tới, con số may mắn của hai bạn là “2”.

Cung hoàng đạo tương hợp: Nhân Mã.

Những người thuộc cung Nhân Mã luôn lạc quan, xung quanh họ lúc nào cũng có rất nhiều người vây quanh.

Họ là những người mang đến những điều tốt đẹp.

Họ cười rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời, khiến bạn cảm thấy chói mắt không dám nhìn thẳng.

Họ giống như một mặt trời nhỏ, mang đến sự ấm áp cho mọi người, khiến bạn cũng vui vẻ theo.

Các bạn Xử Nữ hãy nắm chắc lấy cơ hội nhé!

Cái quái gì thế này?

Đoạn Di tắt điện thoại, ném trả cho Thịnh Vân Trạch.

Hỏi thẳng: “Hồi cấp hai cậu yêu thầm người ta hả?”

Thịnh Vân Trạch đang làm bài tập, ngòi bút khựng lại: “Hửm?”

Đoạn Di chua chát nói: “Tớ thấy hồi cấp hai cậu toàn chia sẻ mấy bài bói độ tương thích cung hoàng đạo, lúc ấy cậu thích ai hả? Cô ấy là ai? Giờ đang học trường nào? Cậu đừng nói là vẫn còn vương vấn người ta đấy nhé?”

Thịnh Vân Trạch bỗng dưng nhìn cậu bằng ánh mắt oán trách, nghiến răng nghiến lợi nói: “Câu hỏi này bất cứ ai hỏi cũng được, chỉ có cậu là không có tư cách hỏi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play