Âm thanh xung quanh ồn ào náo động, đầu óc cậu như ngừng hoạt động, trong mắt chỉ còn bóng dáng cao lớn của Thịnh Vân Trạch.
Rõ ràng hắn đang nhìn đám đông nhưng Đoạn Di lại có cảm giác hắn đang nhìn mình.
Vừa nãy hắn nói gì nhỉ?
Tim Đoạn Di đập thình thịch.
À.
Hắn nói hắn là bạn trai của cậu.
Lần này đến lượt khóe miệng Đoạn Di vô thức cong lên.
Nhưng ngay lập tức cậu phản ứng lại: Không đúng, rõ ràng hắn là chồng mình, bây giờ lại bị giáng cấp xuống làm bạn trai, có gì đáng mừng chứ?
Không được cười, không được cười!
Thế nhưng vẫn vui quá.
Vẫn thấy hạnh phúc quá đi mất.
Cậu chỉ muốn nhảy dựng lên, chạy vòng quanh hoặc là đứng ngay tại chỗ hét ầm lên cho bõ, muốn lập tức đổi hình nền điện thoại của Thịnh Vân Trạch thành ảnh tự sướng của mình, muốn dấu vân tay của mình lưu lại trên điện thoại hắn, muốn làm hết tất cả những việc mà các cặp đôi thường làm, và dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là đăng lên Weibo để khoe khoang với cả thế giới.
Trước đây Đoạn Di rất coi thường mấy cặp đôi đăng ảnh tình cảm lên Weibo, hồi cậu và Nam Dã yêu nhau, Đoạn Di đang trong thời kỳ trung nhị, cậu ta muốn đăng ảnh với Đoạn Di lên Weibo bị cậu ghét bỏ muốn chết, nhắc đến một lần là ghét bỏ một lần.
Nam Dã nói rằng cậu không đủ yêu cậu ta, lúc đó Đoạn Di không cảm thấy như vậy, cậu chỉ cho rằng Nam Dã đang làm quá mọi chuyện, chỉ là không muốn công khai tình cảm thôi mà, sao lại thành ra không yêu?
Bây giờ cậu mới hiểu, khi thực sự yêu một người, làm sao giấu nổi, làm sao kìm nén nổi.
Trong đầu Đoạn Di hiện lên cả tá ý tưởng từ ảnh tự sướng cho đến caption, nhất định phải bắt Tưởng Vọng Thư bọn họ bình luận “99” hết mới được.
Chắc chắn Thịnh Vân Trạch sẽ mỉa mai cậu giống mấy đứa trẻ trâu thích thể hiện.
Vậy thì đã sao chứ?
Đoạn Di thầm nghĩ, dù sao thì cậu cũng mê hoặc được tên trẻ trâu thích thể hiện này rồi đấy thôi!
Thấy Đoạn Di ngẩn người, đứng đực ra đấy như trời trồng, Tưởng Vọng Thư vỗ vai cậu một cái, lúc này Đoạn Di mới từ trong mớ suy nghĩ viển vông của mình hoàn hồn.
Bạch tuộc viên trên tay cậu đã rơi hết xuống đất, lăn ra xa bị người ta giẫm bẹp, Đoạn Di cảm thấy trái tim mình cũng bị dẫm bẹp như vậy, điều chết tiệt là cậu lại cảm thấy bị dẫm bẹp rất sung sướng.
Bẹp thì đã sao, bẹp cũng đẹp.
Sau khi khiếp sợ, Tưởng Vọng Thư miễn cưỡng giữ chút lý trí cuối cùng, kịp thời kéo Đoạn Di đến khu vực nghỉ ngơi của khán giả trước khi Hách San San chạy đến phát điên.
Ở đây vắng người hơn một chút, Đoạn Di hít thở không khí trong lành, đầu óc dần dần hoạt động trở lại, cậu cứng đờ ngồi xuống ghế, có chút lúng túng.
Đối mặt với Tưởng Vọng Thư, Đoạn Di không biết nên nói gì.
Bây giờ cậu chỉ muốn chạy như bay đến hậu trường gặp Thịnh Vân Trạch.
“Này…”
Người phá vỡ sự im lặng là Tưởng Vọng Thư, trên mặt cậu ta không còn nụ cười cợt nhả thường ngày, mà trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽ Thịnh Vân Trạch thua cá cược nên mới…”
Đoạn Di vừa nghe đã không vui: “Cái gì mà thua cá cược? Mình kém thu hút đến vậy sao? Tại sao không thể là hắn thật lòng tỏ tình với mình?”
Tưởng Vọng Thư: “Mình thà tin là hắn thua cá cược.”
Vẻ mặt Tưởng Vọng Thư dần dần sụp đổ, sau đó ngũ quan nhăn nhó như muốn viết lên mặt hai chữ “What the…?”, cậu ta run rẩy lên tiếng: “Nói như vậy, thật sự không phải mình hiểu lầm? Cậu với Thịnh Vân Trạch…?”
Đoạn Di: “Mình với hắn thì sao?”
Tưởng Vọng Thư: “Hai người đang yêu nhau?!”
Đoạn Di: “Mình còn chưa đồng ý đâu.”
Tưởng Vọng Thư: “Đậu! Còn hồi hộp gì nữa, hắn vừa ra tay cậu đã ngoan ngoãn chạy theo rồi!”
Đoạn Di: “…”
“Cậu là bạn mình hay bạn hắn, sao cứ dìm hàng bạn bè thế? ” Đoạn Di bực bội: “Cậu chưa từng nghĩ tới việc mình có thể từ chối hắn sao?!”
Tưởng Vọng Thư do dự nói: “Cậu không định đồng ý hắn?”
Đoạn Di: “…”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu thấy nói như vậy có thú vị lắm hả?”
Mặt Đoạn Di đỏ bừng một cách đáng ngờ, cậu ấp úng: “Đó… Đó là bởi vì mình cho hắn một cái cớ để xuống đài, hắn… Thịnh Vân Trạch tỏ tình mình trước mặt nhiều người như vậy, mình mà không đồng ý, hắn mất mặt lắm, sau này còn mặt mũi mà sống nữa hả.”
Tưởng Vọng Thư cảm thấy Đoạn Di vô phương cứu chữa, cậu ta thuận miệng châm chọc: “Ồ, vậy nếu mình đứng trên sân khấu tỏ tình với cậu thì cậu cũng sẽ đồng ý?”
Đoạn Di lạnh lùng nói: “Cậu nằm mơ đi!”
Được rồi.
Tưởng Vọng Thư cuối cùng cũng thừa nhận những gì cậu ta thấy hôm nay đều là sự thật, chứ không phải giấc mơ quái dị nào.
Đoạn Di nhìn lướt qua sân khấu, lễ hội âm nhạc vẫn chưa kết thúc, màn tỏ tình bất ngờ của Thịnh Vân Trạch vừa rồi đã đẩy lễ hội âm nhạc lần này lên đỉnh điểm, hiện tại đám đông vẫn sôi động chưa dứt.
Thậm chí Đoạn Di còn nghe thấy trong tiếng ồn ào họ đang bàn tán tên của mình.
Tai cậu cũng đỏ ửng theo, thầm nghĩ: Sao Thịnh Vân Trạch lại như vậy chứ?
Tỏ tình cũng không báo trước một tiếng.
Cậu chưa chuẩn bị gì cả.
Đoạn Di cúi đầu nhìn quần áo của mình, đột nhiên cảm thấy bộ đồ mình mặc không ngầu lắm.
Cậu lại bắt đầu nghĩ xem có nên thay một chiếc áo khoác khác ngầu và phong cách hơn không, lát nữa gặp Thịnh Vân Trạch, để hắn nhìn thấy mình liền hồn xiêu phách lạc.
Đang mải mê tưởng tượng háo huyền, trong đám đông ồn ào vang lên tiếng chuông điện thoại vui vẻ.
Đoạn Di giơ tay sờ vào túi, điện thoại tắt ngúm – tối hôm qua ngủ quên với Thịnh Vân Trạch nên quên sạc pin.
Là điện thoại của Tưởng Vọng Thư, cậu ta lấy ra nhìn một chút, sau đó đưa cho Đoạn Di: Mẹ gọi.
Đoạn Di vội vàng bắt máy, mới nói được hai câu thì sắc mặt đã tái nhợt.
Sau khi cúp điện thoại, Đoạn Di không nghĩ nhiều, cậu lên tiếng: “Mẹ mình ở nhà xảy ra chút chuyện, mình về trước, nếu có ai tìm mình thì cậu cứ nói mình về nhà rồi.”
Tưởng Vọng Thư châm chọc: “Sợ Thịnh Vân Trạch không tìm được cậu chứ gì? Dì bị làm sao vậy?”
Nhìn thấy sắc mặt Đoạn Di tái mét, cậu ta hỏi thêm một câu.
Đoạn Di: “Viêm ruột thừa cấp tính, phẫu thuật nhỏ thôi.”
“Vẫn chưa gọi điện được sao?” Trong hậu trường lễ hội âm nhạc, tay bass dè dặt lên tiếng.
Điện thoại của Thịnh Vân Trạch tự động cúp máy sau năm cuộc gọi.
Âm thanh nhắc nhở lạnh lùng báo cho hắn biết rằng đối phương đã tắt máy.
Hắn đang gọi cho Đoạn Di.
Trưởng nhóm tóc bím kéo tay bass một cái, tay bass nhún vai, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, không làm phiền Thịnh Vân Trạch nữa.
Có vẻ tâm trạng hắn đang không tốt lắm.
Trưởng nhóm tóc bím: “Tôi thấy bây giờ tốt nhất là anh đừng nên làm phiền cậu ta nữa.”
Tay bass tấm tắc khen ngợi: “Không nghĩ tới, thì ra soái ca cũng có lúc tỏ tình thất bại.”
Thịnh Vân Trạch ngồi im trong hậu trường, ánh mắt như đang trống rỗng, lại giống đang suy nghĩ điều gì đó.
Điều duy nhất chứng minh hắn chưa ngủ chính là số điện thoại liên tục gọi đi và thông báo tắt máy hiển thị trên màn hình.
Mình quá vội vàng sao?
Thịnh Vân Trạch siết chặt tay đang cầm điện thoại.
Hắn lại nghĩ: Hay là mình dọa cậu ấy sợ rồi?
Thịnh Vân Trạch lần đầu tiên trong đời cảm thấy một tia hoảng loạn.
Từ trước đến nay hắn luôn là người nắm chắc phần thắng, tỏ tình cũng là sau khi đã nắm chắc Đoạn Di mới hành động, không nghĩ tới lại bị “lật xe” ngay trong lúc thuận buồm xuôi gió.
Là hắn hiểu lầm Đoạn Di sao?
Hay là Đoạn Di vốn dĩ không có ý này?
Càng gọi nhiều, Thịnh Vân Trạch càng bất an.
Hối hận suýt nữa nhấn chìm hắn, Thịnh Vân Trạch bắt đầu phản tỉnh có phải mình quá chủ quan rồi không.
Có lẽ Đoạn Di chưa quên được… người ở thế giới đó…
Mặt hắn khẽ trắng bệch.
Tay bass đứng lên, muốn đi lấy cho hắn ly nước, nhưng ngay lúc đó, một bóng đen lướt qua.
Mọi người trong ban nhạc chưa kịp phản ứng, bóng đen đã đứng trước mặt Thịnh Vân Trạch.
Mắt Thịnh Vân Trạch chớp chớp, tiếp đó là khuôn mặt giận dữ của Nam Dã.
Hắn thờ ơ nhìn Nam Dã, chưa kịp nói gì, Nam Dã đã tung một cú đấm vào mặt hắn.
Thịnh Vân Trạch cũng không nói nhiều, đã bị đánh thì phải đánh trả.
Hắn cũng chẳng muốn soi mói nguyên nhân Nam Dã đánh mình, dù sao hắn và Nam Dã từ trước đến nay đã không ưa gì nhau.
Hiện tại Thịnh Vân Trạch rất bực bội, trong lòng dồn nén một cơn tức giận không biết trút vào đâu, Nam Dã đúng là tự chuốc lấy xử, Thịnh Vân Trạch ra tay dứt khoát, Nam Dã chẳng được lợi lộc gì.
Tay bass hét lên, trưởng nhóm tóc bím mới vội vàng chỉ huy mọi người kéo Nam Dã ra.
Trên mặt Thịnh Vân Trạch và Nam Dã đều mang thương tích.
Cả hai đều ra tay rất mạnh, hơn nữa đều tập trung vào mặt, không kiêng nể gì.
Vẻ mặt Thịnh Vân Trạch u ám, ánh mắt tối sầm như được bao phủ bởi một lớp sương đen, Nam Dã bị kéo ra nhưng vẫn chưa cam tâm, áo xốc xếch, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thịnh Vân Trạch.
Trưởng nhóm tóc bím “Ối” một tiếng, “Cậu là ai vậy? Sao lại đánh người? Này anh bạn nói cho cậu biết bây giờ là xã hội pháp trị đấy, cậu mà còn làm loạn là tôi gọi bảo vệ đấy nghe chưa.”
Nam Dã nghiến răng nói: “Thịnh Vân Trạch, ý mày là gì?”
Thịnh Vân Trạch chậm rãi chỉnh lại vạt áo bị Nam Dã giật nhàu nhĩ, khóe miệng còn vương chút vết máu: “Mày bị điếc à?”
“Con mẹ nó! ” Nam Dã vùng vẫy lao tới, trưởng nhóm tóc bím cùng tay trống phải hợp lực mới kiềm chế được Nam Dã: “Mày … mày cướp bồ tao à?!”
Trưởng nhóm tóc bím nghe vậy, sững sờ.
Ban đầu còn tưởng là đến báo thù, ai ngờ lại là tình trường ân oán!
Liên tưởng đến lời tỏ tình rầm rộ của Thịnh Vân Trạch vừa nãy, trưởng nhóm tóc bím hiểu ra: Quả là màn hai nam tranh một nữ kinh điển.
Tay bass nhìn Nam Dã, khuôn mặt đẹp trai, thân hình chuẩn không cần chỉnh, trong lòng cảm thán: Không biết “cô gái” kia phải xinh đẹp đến mức nào nhỉ?
Thịnh Vân Trạch nhếch miệng cười nhạt: “Đoạn Di thích tao, tao đáp lại cậu ấy, liên quan gì đến mày?”
Nam Dã: “Mày là cái thá gì mà dám đáp lại cậu ấy?”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Vậy mày lại là cái thá gì?” Hắn bỗng nhiên cười một tiếng, đầy vẻ giễu cợt, rõ ràng rành mạch: “Bạn…trai…cũ?”
Nam Dã: “Tao và cậu ấy quen nhau mấy chục năm, nếu không có mày chen ngang, sớm muộn gì bọn tao cũng quay lại với nhau.”
Thịnh Vân Trạch cười nhạt: “Ồ.” Hắn đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn: “Sao tao lại thấy cậu ấy thích tao hơn thì phải.”
Nói dối.
Trước hôm nay hắn còn dám tự tin nói câu này.
Sau khi tỏ tình xong thì không dám nữa.
Đoạn Di như bốc hơi khỏi trần gian, gọi điện thoại không được, tin nhắn cũng không trả lời.
Trưởng nhóm tóc bím nghe đến ngây người, nhìn sang tay bass.
Hóa ra không phải tới đòi nợ tình, mà là một bí mật động trời.
Người yêu cũ và người yêu hiện tại?
Không, không, giọng ca chính của bọn họ hình như vừa bị từ chối…
“Này… anh bạn à, anh nói rõ ràng đi xem nào, chia tay rồi sao còn không cho người ta tìm kiếm tình yêu đích thực?” Trưởng nhóm tóc bím lải nhải khuyên nhủ.
Nam Dã trừng mắt nhìn cậu ta.
Trưởng nhóm tóc bím vội vàng nhìn sang Thịnh Vân Trạch, lại đến lượt “đánh” Thịnh Vân Trạch: “Anh cũng vậy, người ta đã chia tay rồi thì anh bớt nói lại đi, biết bây giờ anh hạnh phúc, nhưng anh cũng phải để ý tới cảm nhận của người yêu cũ chứ…”
Thịnh Vân Trạch: Hạnh phúc cái con khỉ!
Trưởng nhóm tóc bím quay lại tiếp tục khuyên nhủ Nam Dã: “Nói cho cậu biết ở đây có đánh tình địch cũng vô ích thôi, cậu mà còn động tay, chúng tôi gọi bảo vệ đấy… có phải không… không bằng hai cậu đi tìm “nhân vật chính”, hỏi han cảm nhận của cậu ấy xem sao…”
Trưởng nhóm tóc bím thao thao bất tuyệt: “Nếu như cậu ấy muốn quay lại với cậu thì hai người quay lại, nếu cậu ấy muốn tìm kiếm tình yêu đích thực khác thì cậu buông tay, không phải rất đơn giản sao…”
Nam Dã đá văng chiếc ghế bên cạnh, trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Trưởng nhóm tóc bím xót xa cái ghế của mình, còn chưa kịp phục hồn thì Thịnh Vân Trạch đã dẫm lên nó, vô tư bước qua cái xác chiếc ghế.
Trưởng nhóm tóc bím: “Này…”
Tay bass ngăn cản cậu ta: “Trưởng nhóm, tôi nghĩ anh đừng nên cố gắng nói đạo lý với một người đàn ông thất tình.”
Trưởng nhóm tóc bím cảm thán: “Thấy chưa, soái ca cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng giống người thường chúng ta thôi, đều sẽ bị đá như thường.”
Thịnh Vân Trạch mặt không cảm xúc rút tay ra, tiến về phía trước mà không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Giản Kiều cắn môi, nước mắt ầng ậng, cố chấp nắm lấy tay hắn một lần nữa.
Lần này, Thịnh Vân Trạch thực sự nổi giận, dùng sức hất tay ra, Giản Kiều choáng váng, nước mắt lăn dài trên má, run rẩy nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch.
“Cậu và Đoạn Di là sao?” Giản Kiều lên tiếng.
Thịnh Vân Trạch sắp phát điên rồi: Điếc hết rồi sao? Hắn nói còn có ý gì khác nữa sao? Chẳng lẽ bài hát kia nghe không phải là tỏ tình mà là kết nghĩa anh em sao? Hay là hai chữ “bạn trai” của hắn nói không đủ rõ ràng?
Giản Kiều nâng cao giọng, gần như hét lên: “Cậu coi tôi là gì hả!”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nhìn cô ta.
Ánh mắt hắn khiến Giản Kiều sững sờ, nhưng vẫn cứng đầu nói hết câu: “Tớ thích cậu bao nhiêu năm nay…”
“Cậu thích tôi bao nhiêu năm liên quan gì đến tôi? Tôi ép cậu sao?” Lần đầu tiên Thịnh Vân Trạch nói nhiều như vậy với cô ta.
Sau khi nói xong, Thịnh Vân Trạch bỗng cảm thấy nghi ngờ, càng thêm phiền não.
Giống như đang nói chính mình.
Hắn tỏ tình với Đoạn Di, cũng đâu phải Đoạn Di ép hắn.
Nhưng bây giờ Thịnh Vân Trạch lại muốn trách Đoạn Di.
Sắc mặt Giản Kiều trắng bệch, mặc dù đã sớm biết tính Thịnh Vân Trạch khó chiều, lời nói ra khắc nghiệt đến mức nào, nhưng hắn chưa từng nói với cô như vậy.
Giản Kiều chưa từng nghĩ tới Thịnh Vân Trạch sẽ đối xử lạnh nhạt với mình.
Nhưng bây giờ Thịnh Vân Trạch quá bực bội, ai cũng đến làm phiền hắn, yêu cầu hắn chịu trách nhiệm với tình cảm của bọn họ.
Chịu trách nhiệm cái con khỉ!
Có ai đã từng nghĩ tới cảm nhận của hắn chưa?
Mẹ kiếp, đang yên đang lành bị thất tình, vợ yêu lại bốc hơi khỏi trần gian!
Làm ơn tha cho hắn đi!
Bây giờ Thịnh Vân Trạch chỉ muốn túm lấy Đoạn Di hỏi xem cậu nghĩ gì, rốt cuộc là có ý gì?
Chỉ biết thả thính mà không chịu trách nhiệm, đến lúc quan trọng thì bỏ chạy là phải không?
Thịnh Vân Trạch mặt lạnh tanh bước ra cửa, nhìn thấy Thịnh Vân Khê.
Thịnh Vân Khê: “Anh trai, cảm giác bị “lật xe” thế nào rồi?”
Thịnh Vân Trạch: “Cút.”
Thịnh Vân Khê: “À đúng rồi, vừa nãy Tưởng Vọng Thư nhờ em nhắn với anh…”
Thịnh Vân Trạch mặt đen xì đi xa, Thịnh Vân Khê mới cười tủm tỉm nói nốt nửa câu sau: “Đoạn Di nói điện thoại của cậu ấy hết pin rồi, lát nữa sẽ gọi lại cho anh.”
Không biết Thịnh Vân Trạch có nghe thấy câu này hay không.
Thịnh Vân Khê nhún vai, “Mình đã truyền đạt rồi đấy nhé, đừng có mà trách mình không nhắc nhở.”
Sau đó, cậu ta chắp tay sau lưng, huýt sáo bước về phía Giản Kiều.
Sáu giờ tối, tuyết rơi.
Thời tiết tháng mười hai chính thức chuyển lạnh, trong tiểu khu lá rụng đầy đất, cành cây trơ trọi, thời tiết u ám, giống như tình cảm đang tuột dốc không phanh của Thịnh Vân Trạch vậy.
Trận tuyết đầu mùa của Hàng Châu năm nay đến đột ngột, và cũng rất sớm, lướt một vòng Weibo, ai nấy đều đang hào hứng chụp ảnh kỷ niệm khoảnh khắc này, Thịnh Vân Trạch lại thấy tệ hại vô cùng.
Nếu mọi chuyện diễn ra bình thường, lúc này Đoạn Di sẽ nũng nịu bắt hắn chụp cho mình một tấm ảnh tự sướng ngốc nghếch, sau đó gọi Tưởng Vọng Thư bọn họ bình luận “99”, còn Thịnh Vân Trạch chỉ phụ trách đứng bên cạnh mỉa mai.
Tuy rằng miệng thì mỉa mai, nhưng trong lòng hắn lại rất vui vẻ.
Lòng đầy tâm sự, Thịnh Vân Trạch không ăn uống gì, trở về phòng ngồi thẫn thờ.
Một lúc sau, hắn gửi tin nhắn cuối cùng cho Đoạn Di.
Đoạn Di, nếu như cậu không muốn, thì cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, được không?
Ít nhất đừng trốn tránh tôi.
Khi gửi tin nhắn, Thịnh Vân Trạch mới hiểu ra, trong tình yêu cái gọi là tự tôn và lạnh lùng đều là giả tạo, dễ vỡ.
Hắn và tất cả những chàng trai đang yêu đều giống nhau, đều phải hạ thấp cái tôi của mình trước tình yêu.
Thịnh Vân Trạch chuẩn bị đi tìm Đoạn Di, nhưng lại phát hiện mình không biết nhà Đoạn Di ở đâu.
Điện thoại không gọi được, tin nhắn cũng không thấy đáp lại, lúc này Thịnh Vân Trạch mới nhận ra, mối quan hệ giữa mình với Đoạn Di chẳng gọi là sâu sắc.
Bạn bè của Đoạn Di rất nhiều, cậu ấy rất thích giới thiệu bạn bè của mình cho hắn, nhưng Thịnh Vân Trạch lại không có hứng thú kết bạn.
Kết quả là bây giờ ngay cả số của Tưởng Vọng Thư cũng không có, muốn thông qua cậu ta để hỏi tin tức của Đoạn Di cũng không được.
Thịnh Vân Trạch ngẩn người ngồi một lúc, mới lật cuốn sách trên bàn ra, chậm rãi đọc từng chữ một.
Không thể tập trung được, hắn muộn màng nếm trải được vị đắng của tình yêu.
Trong lòng như bị khoét rỗng một mảng, lạnh lẽo, không thể nghĩ nhiều, cứ nghĩ là lại thấy khó chịu, trống trải.
Thịnh Vân Trạch lại lấy điện thoại ra xem, cứ trung bình một phút là xem mười lần, Đoạn Di vẫn không trả lời.
Chuyển sang QQ, Thịnh Vân Trạch hung hăng thay dòng trạng thái thành bài hát: “Rời đi trong thể diện”.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, cành cây khô héo bị gió bắc thổi lay động, va đập vào cửa sổ nhà hắn, phát ra tiếng “cạch cạch”.
Thịnh Vân Trạch bị tiếng ồn làm cho khó chịu, đương nhiên, chủ yếu là bởi vì bây giờ dù làm bất cứ việc gì hắn cũng thấy phiền não, hắn giật mạnh rèm cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới lầu.
Là Đoạn Di.
Ánh mắt Thịnh Vân Trạch đọng lại.
Đoạn Di vẫn mặc bộ quần áo lúc sáng từ nhà hắn đi ra, mỏng manh, nhìn là biết rất lạnh.
Trong tay còn cầm một đống đồ đen đen, Thịnh Vân Trạch không nhìn rõ, bởi vì trong đầu hắn đều là nụ cười của Đoạn Di.
Không phải chứ?
Trong lòng khô héo của Thịnh Vân Trạch nở ra một nụ hoa nhỏ, lay động trong gió, có chút cảm giác “núi cùng đường bỗng thấy lối thoát”.
Hắn không chắc chắn ý Đoạn Di đến tìm hắn lúc này là gì, cảm thấy có điều gì bất ổn.
Có lẽ…
“Mình mang khoai lang nướng đến cho cậu.” Đoạn Di thật thà trả lời: “Mua trên đường đấy.”
Một chiếc áo khoác dày che trên người cậu, trên đó thoang thoảng mùi hương pheromone của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di bị rét run cả người, ngượng ngùng nhìn xuống đất.
Sự ngượng ngùng của cậu đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ và hàng chục tin nhắn của Thịnh Vân Trạch lúc mở điện thoại.
Đặc biệt là câu “không muốn coi như chưa từng xảy ra”.
Chết tiệt, mình chỉ ở bệnh viện một buổi chiều, thế mà bạn trai mình đã “bay màu” rồi!
Thịnh Vân Trạch lặng lẽ nhận lấy khoai lang nướng, hai người đứng dưới cột điện trong khu.
Đoạn Di đối mặt với cột điện, ấp úng nói: “Cái kia, chiều nay điện thoại của mình bị tắt máy.”
Ngón tay Thịnh Vân Trạch đang bóc vỏ khoai run lên, nhưng không phản ứng gì.
Đoạn Di: “Mình có nhờ Tưởng Vọng Thư đến tìm cậu, nói cho cậu biết một tiếng, cậu ấy đã đến chưa?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Không.”
Đoạn Di thầm rủa thầm một tiếng, nghĩ thầm: Chẳng trách Thịnh Vân Trạch lại gọi nhiều điện thoại như vậy! Hắn không phải nghĩ mình cố tình tránh hắn chứ?
Cậu quyết định giả vờ đáng thương một chút: “Mẹ mình chiều nay đột ngột phải nhập viện, bị viêm ruột thừa cấp, bố với anh mình thì đều đang ở Bắc Kinh, trong nhà chỉ có mình là người duy nhất có thể ký giấy tờ, cả buổi chiều nay mình đều ở bệnh viện chăm mẹ, đến tối khi bố đến bệnh viện mình mới về nhà.”
Càng nói càng lí nhí, càng nói càng chột dạ, Đoạn Di nói: “Mình không cố ý không nghe điện thoại của cậu… Mình vừa sạc pin xong thấy tin nhắn liền chạy đến đây luôn…”
“Cái đó…” Đoạn Di bóc vỏ khoai lang: “Cái chuyện cậu nói… tỏ, tỏ tình… không tính toán gì đó…”
Thịnh Vân Trạch cuối cùng cũng lên tiếng: “Không tính nữa.”
Đoạn Di: “=o=”!
Cậu sốt ruột nói: “Sao lại không tính được chứ! Cậu suy nghĩ cho kỹ đi, tuổi trẻ đừng vội vàng đưa ra quyết định như vậy. Với lại là do mình có việc gấp mới không trả lời tin nhắn, điện thoại lại còn tắt máy, sao cậu có thể không phân biệt rõ ràng trắng đen đã vội vàng không tính nữa rồi?”
Thịnh Vân Trạch thở dài một hơi, có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
Ban nãy nhìn còn khó chịu, bây giờ lại thấy bông tuyết thật đẹp.
“Buổi trưa không tính, hiện tại chỉ có hai chúng ta, cho nên mình hỏi lại lần nữa.” Thịnh Vân Trạch nhìn cậu: “Tớ có thể làm bạn trai của cậu không?”
Lại dùng câu hỏi ngược.
Sống đến mười bảy tuổi, Thịnh Vân Trạch cũng có lúc không nắm chắc được, lòng bàn tay đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Cảm thấy nói một câu là chưa đủ, đầu óc nhất thời nóng lên, trẻ con bổ sung thêm một câu vô cùng kì quái: “Tớ có thể cho cậu chép bài tập.”
Đoạn Di nghe vậy khựng lại, mặt đỏ bừng từ cổ đến tai, cúi gầm mặt xuống nhìn cột điện: “Hả? À… Ừ, có thể, mình rất bằng lòng.”
“Cho dù không cho chép bài cũng bằng lòng.”
Thịnh Vân Trạch im lặng một lát, nhịn không được mà mỉa mai: “Cậu đồng ý với cột điện à? Vậy sau này cứ để cột điện làm bạn trai cậu đi.”
Đoạn Di: “=o=”!
“Mới được bao lâu chứ, sao đã bắt đầu chế nhạo người ta rồi! Không thể lãng mạn thêm vài giây sao?”
Thịnh Vân Trạch vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc: “Nếu cậu nhìn thấy bạn trai của mình thâm tình nói với cột điện “Em đồng ý” thì chắc cậu cũng nhịn không được mà mỉa mai thôi.”
Đoạn Di: “Mình lại…”
Rồi đột nhiên bị ba chữ “bạn trai” từ trong miệng Thịnh Vân Trạch làm cho nghẹn họng.
Ánh mắt cậu lảng tránh, sau đó nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh: “Vậy… Bây giờ chúng ta coi như đang yêu sớm hả…”
“… Coi như vậy.” Thịnh Vân Trạch dời mắt đi chỗ khác, bị sự lúng túng khó hiểu của Đoạn Di khiến cho bản thân cũng hơi ngượng ngùng.
Việc làm trái với nội quy trường học thì Đoạn Di cũng chẳng phải lần đầu tiên làm.
Sao cứ hễ nhắc đến hai chữ “yêu sớm” lại trở nên kích thích như vậy nhỉ.
Hơn nữa còn yêu sớm với Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di cảm thán: Mình cũng trâu bò thật đấy… Ngày mai mình sẽ trở thành hồn ma dưới tay lão Hồ mất.
Đoạn Di thầm nuốt nước bọt, ánh mắt rơi vào đôi môi của Thịnh Vân Trạch, sau đó vội vàng dời đi.
Tỏ tình xong chẳng phải nên có một nụ hôn nồng cháy sao!
Đoạn Di âm thầm oán thầm, sau đó im lặng cắn một miếng khoai lang, cảm khái: Sao mình thấy cứ lâng lâng thế nào ấy nhỉ, giống như không có cảm giác chân thật lắm, đột nhiên lại có bạn trai.
Từ chồng biến thành bạn trai, có gì đáng mừng chứ?
Trên đầu Đoạn Di bỗng nhiên xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, không biết cậu nghĩ đến cái gì, tim lại đập nhanh như trống dồn.
Chẳng lẽ… Điều đó có nghĩa là ở kiếp này mình vẫn có thể gặp được Thịnh Minh và Thịnh Tịch sao?
Thịnh Vân Trạch ho khan một tiếng, lảng sang chuyện khác, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nhất có thể lên tiếng: “Bạn trai, vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm.”
Kì thực nếu như nghe kỹ, vẫn có thể nghe ra được trong giọng nói của hắn có chút run rẩy.
Đoạn Di luống cuống tay chân, “Ừm” một tiếng, sau đó đi theo hắn.
Thịnh Vân Trạch đi trước cậu nửa bước, bàn tay buông thõng men theo nhịp đi mà đung đưa, giống như đang ám thị điều gì với Đoạn Di.
Bàn tay cầm khoai lang của Đoạn Di nóng hổi, tay Thịnh Vân Trạch lại lạnh lẽo, lẽ ra phải nắm lấy nhau mới đúng.
Bọn họ đã từng làm những chuyện thân mật hơn thế này rất nhiều lần rồi. Kết quả là bây giờ vừa mới xác định quan hệ lại trở nên ngại ngùng, một người không dám nắm tay, một người không dám chủ động.
Độ trong sáng thực sự giống như học sinh cấp hai vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT