Thịnh Vân Khê nhíu chặt mày: “Khổng tước xòe đuôi? Không thể nào!”
Người khác không biết Thịnh Vân Trạch là loại người nào nhưng Thịnh Vân Khê lại nắm rõ người anh trai này trong lòng bàn tay.
Nếu tên Thịnh mặt than mà biết xòe đuôi như khổng tước, thì tất cả khổng tước trên thế giới đều có thể chết hết!
Nhưng mà hành vi kì lạ khó hiểu này của anh trai cô giải thích sao đây?
Mở cửa thì mở cửa, thay quần áo làm gì?
Ngửi kĩ một chút, Thịnh Vân Trạch hình như còn xịt nước hoa?
Ở nhà xịt nước hoa, cần thiết thế sao?
Mẹ Thịnh: “Sao con không dẫn khách vào nhà? Vân Khê, bạn học của con à?”
Thịnh Vân Khê đứng hình ở cửa mới bừng tỉnh: “Không phải, con quen cậu ấy ở quảng trường văn hóa.”
Cô nhìn Thịnh Vân Trạch: “Anh… đến tuổi dậy thì rồi à?”
Lại nhìn Đoạn Di: “Không thể nào, anh không phải thích Jeon Ji-hyun sao? Khuôn mặt Đoạn Di tuy thanh thuần đáng yêu nhưng là con trai mà!”
Tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh trai cô từ khi nào lại có thêm đàn ông vậy?!
Nói đúng hơn – tên cuồng học mặt than này ngoài học ra thì còn có thể có thứ tình cảm nào khác sao?!
Ánh mắt Thịnh Vân Trạch lướt xuống dưới, phát hiện Đoạn Di ăn mặc rất thoải mái, bên cạnh còn có một chiếc ván trượt.
Ván trượt nằm cạnh ván trượt, trong đó có một chiếc là của Thịnh Vân Trạch – chiếc mà Thịnh Vân Khê lén lấy từ thư phòng ra.
Kĩ năng diễn xuất của Đoạn Di thật vụng về, phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ của Thịnh Vân Khê, cố gắng làm ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra: “À, Thịnh Vân Trạch, trùng hợp quá! Hóa ra đây là nhà cậu!”
Thịnh Vân Trạch dựa vào khung cửa: “Heo, có nói cho cậu biết, mặt tôi và Thịnh Vân Khê giống nhau không?”
Đoạn Di ỉu xìu: “Không có, chỉ thấy cậu đẹp trai thôi.”
Tim Thịnh Vân Trạch khẽ đập, đứng thẳng người, cố gắng để nửa mặt trái đẹp trai hơn một chút hướng về phía Đoạn Di.
Cái dáng vẻ e thẹn như khổng tước xòe đuôi kia, Thịnh Vân Khê che mặt, không dám nhìn thẳng.
“Hai người quen nhau à?” Cuối cùng cô cũng bừng tỉnh hiểu ra: “Chết tiệt! Em đã nói mà, tại sao Đoạn Bảo vừa gặp em đã lập tức chào hỏi, em còn tưởng là sức hấp dẫn của mình vô biên, hóa ra là thích mặt em.”
Sắc mặt Thịnh Vân Trạch thay đổi trong nháy mắt, nhìn chằm chằm Thịnh Vân Khê với vẻ khó chịu: “Em gọi cậu ấy là gì?”
Đoạn Bảo?
Từ khi nào hai người thân thiết như vậy?
Không phải hôm nay mới quen sao?
Đương nhiên, còn có điều quan trọng nhất.
Chính Thịnh Vân Trạch cũng chưa từng gọi Đoạn Di là Đoạn Bảo.
Thịnh Vân Khê: “Sao thế, hỏi nhiều thế làm gì? Đoạn Bảo, cậu với anh tớ là… bạn học?”
Đoạn Di ậm ừ ậm ừ cho qua chuyện, rồi trả lời: “Đúng vậy, bạn học.”
Thịnh Vân Khê do dự: “Chỉ có mỗi quan hệ bạn học thôi sao?”
Đoạn Di giật mình: “Chứ còn gì nữa?”
Cậu và Thịnh Vân Trạch cũng không phải đang yêu đương, tuy cậu cảm thấy Thịnh Vân Trạch có chút ý tứ với mình nhưng lúc ẩn lúc hiện, lúc lo lúc mừng, cũng chưa ai dám chọc thủng lớp giấy cửa sổ nguy hiểm kia.
Hơn nữa Thịnh Vân Trạch là người hay thay đổi, có thể giây trước thích cậu nhưng giây sau đã thay lòng đổi dạ, Đoạn Di đã từng chứng kiến khả năng “thấy người sang bắt quàng làm họ” của Thịnh Vân Trạch.
Cậu thà chết cũng không thổ lộ trước!
Lỡ như bị tên biến thái, độc miệng, thích S này châm chọc một trận thì phải làm sao?
Tôi chỉ chơi đùa với cậu thôi, không ngờ cậu lại coi là thật? Hừ hừ, quả nhiên cậu vẫn ngu ngốc như vậy…
Lưng Đoạn Di toát đầy mồ hôi lạnh: Mẹ nó, hoàn toàn là những lời mà hắn ta có thể nói ra.
Nếu thật sự tự rước lấy nhục như vậy.
Đoạn Di khỏi cần làm người nữa.
Thịnh Vân Khê nghe Đoạn Di nói cậu và Thịnh Vân Trạch là bạn học, trong nháy mắt đã hiểu ra.
Chắc là vì thấy Thịnh Vân Khê có khuôn mặt giống anh trai cô, Đoạn Di mới tới chào hỏi.
Tuy cô tự phụ về nhan sắc của mình, nhưng khuôn mặt của Đoạn Di cũng không phải dạng vừa. Lúc ở quảng trường văn hóa Đoạn Di nhìn thấy cô rất kinh ngạc, cảm giác đó rất khó tả, giống như… giống như đã quen cô mười mấy năm rồi.
Thịnh Vân Khê là người dễ gần, vừa nhìn thấy Đoạn Di đã sáng mắt, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô, vừa ngây thơ vừa ngầu, khuôn mặt mũm mĩm, nhìn là muốn nhéo.
“Đoạn Bảo,” Thịnh Vân Khê ôm tim đau khổ: “Mình còn tưởng mùa xuân của mình đã đến, sắp tìm được người đàn ông có thể cùng mình đi hết nửa đời còn lại, không ngờ cậu chỉ ham mê khuôn mặt của mình!”
Đoạn Di chột dạ cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Thịnh Vân Trạch trừng mắt cảnh cáo Thịnh Vân Khê, khiến cô khó hiểu, không biết câu nói nào của mình đã đâm trúng trái tim thủy tinh năm màu lấp lánh của anh trai.
Ba Thịnh từ thư phòng đi xuống, thấy ba đứa trẻ đứng ở cửa: “Vào ngồi đi, ăn chút trái cây lót dạ trước, mẹ con còn một món canh gà chưa hầm xong.”
Trong bếp bận rộn ngoài mẹ Thịnh, còn có dì Trần, giúp việc nhà họ.
Nhà Thịnh Vân Trạch là một căn biệt thự nhỏ bốn tầng, có sân vườn và bể bơi, nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh là một con sông trong xanh, thơ mộng.
Bố mẹ ở tầng hai, anh em mỗi người một tầng ở tầng ba và tầng bốn, dì Trần ở phòng dành cho người giúp việc ở tầng một.
Đoạn Di quen đường quen lối tìm thấy tủ giày, thay dép rồi ngoan ngoãn đứng yên.
Trước đây cậu cũng đã từng đến nhà Thịnh Vân Trạch – đương nhiên là ở thế giới song song, lần đầu tiên về nhà ra mắt bố mẹ Thịnh Vân Trạch, cậu lo lắng đến mức muốn chui xuống đất.
Tâm trạng của Đoạn Di bây giờ không hề căng thẳng như lúc đó, nói nhảm, cậu đã gọi bố mẹ Thịnh Vân Trạch là bố mẹ hơn mười năm rồi, muốn xa lạ cũng không xa lạ nổi.
Thịnh Vân Khê giới thiệu: “Đây là Đoạn Di, bạn tớ quen ở quảng trường hôm nay, vừa mới phát hiện ra cậu ấy là bạn học của anh Thịnh.”
Đoạn Di cười, rất lễ phép: “Chào chú Thịnh ạ.”
Ba Thịnh trông rất giống Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ trung niên của Thịnh Vân Trạch.
Cậu thở dài: Có thể thấy vẻ ngoài của chú Thịnh khi còn trẻ phong lưu cỡ nào.
Mẹ Thịnh ra khỏi bếp, liếc nhìn Đoạn Di, Đoạn Di nhìn thấy bà như nhìn thấy mẹ ruột, đôi mắt cún con trong nháy mắt sáng lên muốn chạy tới làm nũng. Nhưng lý trí lại nhắc nhở cậu rằng bây giờ mình và dì Thịnh không có bất kỳ quan hệ nào.
Ở thế giới song song, ngoại trừ mẹ ruột cậu đối xử tốt với mình, thì chỉ có mẹ Thịnh là tốt với cậu nhất.
Mẹ Đoạn là một người hay mè nheo, ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt, huống chi là chăm sóc Đoạn Di. Đoạn Di tự mình loạng choạng lớn lên, cứ tưởng mẹ trên đời này đều vô trách nhiệm như vậy, ngay cả con trai ruột của mình cũng nuôi thả rông, cho đến khi kết hôn với Thịnh Vân Trạch, sự chăm sóc và che chở của mẹ Thịnh dành cho cậu quả thực có thể nói là vô cùng tỉ mỉ.
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp không thể nào tốt hơn, mẹ Thịnh giấu đồ gì cũng chỉ có Đoạn Di được chia phần, Thịnh Vân Trạch thì không, khi sinh Thịnh Minh và Thịnh Tịch, mẹ Đoạn khóc bên phải, mẹ Thịnh khóc bên trái, ba người bình an vô sự xong, mẹ Thịnh liền tuyên bố không bao giờ sinh con nữa.
Nói tóm lại, Đoạn Di và mẹ Thịnh rất hợp nhau, ngay cả mẹ Đoạn cũng nói Đoạn Di kiếp trước có thể là con trai của mẹ Thịnh, nếu không sao có thể thân thiết như vậy.
“Vân Khê à, bạn con xưng hô thế nào?” mẹ Thịnh và mẹ Đoạn là đồng hương, nói chuyện có cùng một ngữ điệu, thích thêm “à”, “ạ”, nghe rất dịu dàng.
Thịnh Vân Khê buột miệng nói: “Đây là Đoạn Di ạ.”
Mẹ Thịnh đánh giá cậu một lượt, cười híp mắt: “Trông thật đẹp trai.”
Trong lòng Đoạn Di chua xót, vừa nghĩ đến việc bây giờ mình và mẹ Thịnh không có quan hệ gì, chỉ là người xa lạ, lại nhớ đến mẹ Thịnh ở thế giới kia xem cậu như báu vật, cảm giác chênh lệch thực sự không phải là nhỏ.
“Dì ơi, cứ gọi con là Tiểu Đoạn là được ạ.”
“Tiểu Đoạn ngồi đi, ăn trái cây không? Dì gọt cho con.” mẹ Thịnh rất nhiệt tình.
Đoạn Di thụ sủng nhược kinh: “Không cần đâu dì, dì bận rộn đi, hôm nay con đột ngột đến thăm, làm phiền mọi người rồi ạ.”
Mẹ Thịnh: “Không phiền đâu.”
Bà len lén nhìn Đoạn Di thêm một cái, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này trông rất đáng yêu, hợp mắt bà, trong lòng còn dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu như thể đã gặp ở đâu đó rồi.
Mẹ Thịnh lảng vảng trong bếp một lúc, trong lòng có chuyện.
Dì Trần nhận ra, bảo bà ra phòng khách ngồi, ở đây đã có bà rồi.
Mẹ Thịnh đặt bát xuống, đến phòng khách nhìn thấy Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di ngồi cùng nhau, hai người không biết đang thảo luận gì, bà đột nhiên nhớ ra Đoạn Di là bạn học của Thịnh Vân Trạch, bèn tìm một lý do để lên tiếng.
“Tiểu Đoạn và A Trạch là bạn cùng lớp sao?”
Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Lớp trưởng lớp bọn con.”
“A.” mẹ Thịnh kinh ngạc vui mừng: “Giỏi giang như vậy sao.”
Đoạn Di đỏ mặt: “Không có, thực ra…”
Thực ra vị trí lớp trưởng này là không ai muốn làm, mới bỏ phiếu trúng đầu cậu, cậu cũng không muốn làm, ai bảo cậu đãi tiệc khai giảng cơ chứ!
Nhắc đến đãi tiệc khai giảng, nói đến cùng thì mẹ kiếp cũng tại Thịnh Vân Trạch.
Mẹ Thịnh: “Hèn chi, A Trạch gặp con còn phải thay một bộ quần áo.”
Mẹ Thịnh mặc kệ những điều này, trước mặt Đoạn Di bóc phốt con trai mình: “Nhanh lắm, mắt dì chỉ chớp một cái, A Trạch đã thay quần áo xong rồi.”
Bà không hề nương tay tiết lộ: “A Trạch bình thường ở nhà không phải như vậy đâu, rất luộm thuộm, một chiếc áo phông mặc từ sáng đến tối…”
Thịnh Vân Trạch mặt đầy hắc tuyến.
Đoạn Di như phát hiện ra một vùng đất mới: “Còn có chuyện như vậy sao?”
Mẹ Thịnh gật đầu: “Đúng vậy, dì nói nó nó cũng không nghe.”
Thịnh Vân Khê bưng đĩa trái cây tới, nơi nào có thể dìm hàng Thịnh Vân Trạch thì nơi đó có bóng lưng đẹp trai, oai hùng của cô.
“Ăn mặc còn long trọng hơn cả người mẫu trình diễn thời trang Paris, anh Thịnh, từ khi nào anh lại chú ý đến hình tượng cá nhân như vậy?” Thịnh Vân Khê đặt đĩa trái cây lên bàn trà, Đoạn Di lấy một quả cà chua bi ăn, Thịnh Vân Khê đột ngột ngồi xuống bên cạnh: “Đoạn Bảo, ăn đi, đừng khách sáo, đều là lương thực của anh Thịnh, ăn hết rồi anh ấy sẽ không còn gì để ăn.”
Đoạn Di nín cười khiến Thịnh Vân Trạch rất khó chịu: “Cậu cười cái gì?”
Đoạn Di: “Không dám đâu, đoàn trưởng, không ngờ cậu lại là người hai mặt.”
Thịnh Vân Trạch nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa Đoạn Di và Thịnh Vân Khê.
Hai người ngồi trên một chiếc ghế sô pha, rất gần nhau, gần như là ngồi cạnh nhau.
Thịnh Vân Trạch càng nhìn càng khó chịu, đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt của Thịnh Vân Khê, mong muốn đưa cô em gái hời hợt này đi phẫu thuật thẩm mỹ ngày càng mãnh liệt.
Hắn đứng dậy, Đoạn Di ngẩng đầu nhìn hắn, Thịnh Vân Trạch cố chen vào giữa Thịnh Vân Khê và Đoạn Di.
Thịnh Vân Khê bị hắn chen đến mức kêu “oai oái”: “Chết tiệt! Anh Thịnh, bên cạnh anh không có chỗ sao anh nhất định phải ngồi đây?”
Thịnh Vân Trạch cười giả tạo: “Anh thấy chỗ giữa hai đứa khá rộng.”
Thịnh Vân Khê: “Mẹ nó chỉ có một khe hở! Sao anh chen vào được?”
Thịnh Vân Trạch: “Chứng tỏ anh gầy.”
Hắn quay đầu nhìn Đoạn Di, hùng hổ chất vấn: “Cậu tìm tôi?”
Đoạn Di sờ mũi: “Cũng không hẳn…”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Thành thật đi.”
Đoạn Di: “À được rồi được rồi, ban đầu tớ không định tìm cậu chơi, tớ chỉ định đến quảng trường chơi ván trượt…”
Xem có cơ hội nào gặp được Thịnh Vân Trạch không.
Kết quả không thấy Thịnh Vân Trạch, lại bất ngờ thấy Thịnh Vân Khê.
Đoạn Di ở thế giới kia thân thiết với Thịnh Vân Khê đến mức chỉ thiếu kết nghĩa anh em, nhìn thấy Thịnh Vân Khê lập tức tiến lên chào hỏi.
Cậu không ngờ Thịnh Vân Khê còn dẫn cậu về nhà ăn cơm, Đoạn Di thuận nước đẩy thuyền – vừa muốn gặp mẹ Thịnh, cũng vừa muốn gặp Thịnh Vân Trạch.
Mẹ Thịnh gọi bọn họ ăn cơm, trước khi ăn cơm còn nói không biết Tiểu Đoạn thích ăn gì, đến gấp quá cũng chưa chuẩn bị.
Đoạn Di giật mình, vội vàng nói là do mình không phải.
Sau một hồi khách sáo xã giao, trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm.
Đây là quy củ của nhà họ Thịnh, ăn không nói, ngủ không nói, trên bàn ăn rộng lớn không một ai lên tiếng.
Thịnh Vân Trạch và Thịnh Vân Khê tuy ngày thường hay cãi nhau chí chóe, nhưng lại rất biết quy củ, ăn cơm nho nhã, một miếng cơm một miếng thức ăn, một đũa cũng không gắp nhiều.
Không giống Đoạn Di và anh trai cậu, ăn cơm như đánh trận, đũa và nước bọt bay tứ tung, trong vòng mười phút hỗn loạn là có thể giải quyết xong một bữa cơm.
Đoạn Di im lặng, chỉ ăn thức ăn trước mặt, không dám gắp món khác, có chút căng thẳng.
Bất chợt, trong bát cậu xuất hiện thêm một miếng thịt gà, Thịnh Vân Trạch bình tĩnh thu đũa lại, ba Thịnh mẹ Thịnh lại ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đoạn Di một cái.
Đoạn Di bị nhìn đến mức mặt nóng bừng, không biết Thịnh Vân Trạch làm vậy là có ý gì, cúi đầu mặc kệ sự đời, gắp cả thịt gà lẫn cơm nhét vào miệng.
Thịnh Vân Trạch dường như nghiện gắp thức ăn cho cậu, món nào cũng gắp cho Đoạn Di một đũa, cuối cùng Đoạn Di cũng được ăn tất cả các món trên bàn, ăn đến no căng bụng.
Bát canh cuối cùng, Đoạn Di quá no, không uống hết.
Nếu ở nhà, Đoạn Di ăn không hết sẽ lập tức bỏ đũa, mặc kệ người giúp việc xử lý thế nào.
Nhưng ở nhà người khác, ăn không hết để thừa lại là một hành động rất bất lịch sự, cậu do dự một chút, nghỉ ngơi một lúc, như đối mặt với đại địch, quyết định uống hết bát canh gà này.
Đoạn Di rất ngượng ngùng, đối diện với Thịnh Vân Trạch vẫn có thể nhỏ giọng giải thích: “Bụng tớ no rồi, không muốn ăn…”
Khi con người no bụng, cơ thể mềm nhũn, giọng nói cũng mềm nhũn.
Đoạn Di lại sợ người khác nghe thấy, học theo Thịnh Vân Trạch hạ thấp giọng nói, Thịnh Vân Trạch nghe ra, như thể đang làm nũng vậy.
Dái tai hắn bị lời nói của Đoạn Di làm cho hơi mềm nhũn, cầm lấy chiếc thìa vừa đặt xuống của mình, múc canh gà trong bát Đoạn Di qua.
Đoạn Di giật mình, thấy Thịnh Vân Trạch đã uống một ngụm.
“Tớ—”
Đoạn Di ăn cơm rất bất lịch sự, hạt cơm dính đầy trên vành bát, nói tóm lại, chính là bát của cậu trông không sạch sẽ cho lắm.
Thịnh Vân Trạch mắc bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, tuy Đoạn Di nhớ sau khi kết hôn với hắn thì không còn câu nệ những thứ này nhưng cậu không nắm chắc được suy nghĩ của Thịnh Vân Trạch này.
Nhìn thấy hành động vô cùng trôi chảy của hắn, Đoạn Di nghẹn lời.
“Cậu làm sao?” Thịnh Vân Trạch hỏi cậu một câu.
Đoạn Di: “Tớ đã uống rồi…”
“Ồ.” Thịnh Vân Trạch nói: “Không phải cậu uống không hết sao?”
“… Hình như vậy.”
Cậu uống không hết, Thịnh Vân Trạch uống hết… cũng không có gì sai.
“Choang.”
Bát trong tay Thịnh Vân Khê rơi xuống bàn, lăn một vòng, suýt chút nữa rơi xuống đất.
Cô duy trì một tư thế cứng ngắc, hai mắt sáng rực, trợn to như chuông đồng, như nhìn thấy ma vậy nhìn Thịnh Vân Trạch, lại nhìn Đoạn Di, rồi lại nhìn Thịnh Vân Trạch, biểu cảm vô cùng phong phú, khó tả.
Mẹ Thịnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bát, biểu cảm cũng có chút kỳ quái, nhưng bà nhịn xuống, trách mắng: “Sao lại bất cẩn như vậy…”
Thịnh Vân Trạch đặt bát xuống, Thịnh Vân Khê đã khôi phục lại như bình thường, mẹ Thịnh cũng vậy.
Chỉ là bà đột nhiên bùng lên hứng thú mãnh liệt đối với Đoạn Di, nhiệt tình hơn lúc nãy, kéo Đoạn Di ngồi trên sô pha hỏi han đủ thứ.
Thịnh Vân Trạch muốn xen vào, bị mẹ Thịnh đuổi đi rửa bát giúp dì Trần.
“Đoạn Bảo à, dì có thể gọi con là Đoạn Bảo như Vân Khê không?”
Cái tên “Đoạn Bảo” này là do Tưởng Vọng Thư đặt đầu tiên, cậu ta là một thiếu niên với trí tưởng tượng phong phú, từ nhỏ đến lớn đã đặt cho Đoạn Di vô số biệt danh.
Chỉ là không ngờ Thịnh Vân Khê cũng có thể nghĩ ra cái tên “Đoạn Bảo” này, biết đâu cô và Tưởng Vọng Thư có thể giao lưu với nhau.
“Dì cứ gọi thế nào cũng được ạ.” Đoạn Di ngoan ngoãn nói.
Mẹ Thịnh cẩn thận quan sát khuôn mặt của Đoạn Di, mắt rất tròn, giống mèo con, đuôi mắt hơi xếch lên, lông mi rất dài, sống mũi cao, môi mọng, trên mặt còn có má lúm đồng tiền, khiến người ta rất muốn véo một cái.
Khi cậu làm nũng, quả thực là sát thủ hormone nữ của phụ nữ trung niên, Đoạn Di chưa từng thấy dì nào có thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với cậu làm nũng!
Quả nhiên, trái tim mẹ Thịnh run lên, bị sự đáng yêu của cậu chinh phục.
“Dì nhiều chuyện hỏi con một chút, ở trường con có yêu đương không?” mẹ Thịnh hứng thú dạt dào.
Đoạn Di: “Không có ạ.”
Cậu muốn tạo ấn tượng tốt với mẹ Thịnh, nghiêm túc nói: “Bây giờ chúng con đang học lớp 12, phải lấy việc học làm trọng, tạm thời không thể yêu đương ạ.”
Mẹ Thịnh cười càng rạng rỡ hơn: “Đúng vậy, con nói đúng, A Trạch nhà dì cũng chưa yêu đương.”
Đoạn Di không hiểu rõ logic trước sau của câu này, mẹ Thịnh lại hỏi: “Giới tính thứ hai của con là Omega hay Alpha vậy?”
Đoạn Di thầm nghĩ: Hỏi cái này để làm gì?
Trên chứng minh thư của cậu là Alpha, nhưng bây giờ thực chất là Omega.
Đoạn Di lại không muốn lừa mẹ Thịnh, thành thật thừa nhận: “Omega ạ.”
Mắt mẹ Thịnh cười đến mức híp lại thành một đường thẳng, sau khi nghe được câu trả lời hài lòng này, toàn thân thoải mái, chuyển sang nói bóng gió: “Con thấy anh trai thế nào?”
Anh trai?
Đoạn Di phản ứng lại, là chỉ Thịnh Vân Trạch.
Mẹ Đoạn cũng thường gọi Đoạn Thiệu Hành là “anh trai”.
“Rất tốt ạ, rất nhiều người trong lớp chúng con ngưỡng mộ cậu ấy, học thần.” Đoạn Di giơ ngón tay cái lên, nếu khen Thịnh Vân Trạch, cậu có thể nói cả ngày.
Mẹ Thịnh nói: “Ồ…” Bà đầy ẩn ý: “Vậy còn con? Con cũng thấy cậu ấy rất tốt sao?”
Đoạn Di: “Đương nhiên ạ.”
Mẹ Thịnh lập tức hăng hái, dẫn Đoạn Di tham quan những tấm bằng khen mà Thịnh Vân Trạch đạt được từ nhỏ đến lớn, còn có những vinh dự mà hắn nhận được, cả những bức ảnh hồi nhỏ. Thậm chí còn lấy chuyện con gái của chị chồng, em vợ, dì bảy cô tám gì đó si mê Thịnh Vân Trạch ra để nói.
Cố gắng chứng minh con trai mình rất xuất sắc, rất hot, rất được mọi người yêu thích.
Sau đó đi thẳng vào vấn đề nói Thịnh Vân Trạch có bao nhiêu bất động sản ở vành đai 2 Bắc Kinh, trong nhà có bao nhiêu người, chúng ta làm bố mẹ Thịnh Vân Trạch thoáng đến mức nào, dễ mến đến mức nào, vừa gần ga tàu điện ngầm vừa là khu vực trường học tốt, sau này kết hôn việc học hành của con cái cũng có chỗ dựa.
Mẹ Thịnh vừa nói vừa nắm lấy tay Đoạn Di, như một nhân viên bán bảo hiểm, sợ con trai mình bán không được, tha thiết nói rằng bà đã điều chỉnh cấu hình xuất xưởng của Thịnh Vân Trạch rất hoàn hảo khi sinh ra hắn, là tác phẩm tâm huyết mang thai mười tháng của mẹ Thịnh, chỉ là trong quá trình trưởng thành của sản phẩm này đã chịu một chút ảnh hưởng từ bên ngoài tạo nên một số tật nhỏ không đáng kể, nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi chấp nhận được, nếu thực sự không được thì nhà họ Thịnh còn có phiếu bảo hành mười năm, nếu sống không thoải mái thì mang Thịnh Vân Trạch về bảo trì – biện pháp cụ thể là đánh cho một trận đến khi ngoan ngoãn thì thôi.
Nói rất nhiều, mẹ Thịnh nhìn chằm chằm vào Đoạn Di với đôi mắt lấp lánh: “Con thấy thế nào?”
Cậu nhìn dáng vẻ của mẹ Thịnh, lập tức phản ứng lại, “Không phải, dì, ý con không phải vậy, ý con là từ góc độ bạn bè, con thấy cậu ấy rất tốt!”
Đoạn Di trước đây làm Alpha quen rồi, nói năng không kiêng nể gì, trước mặt mẹ Thịnh thừa nhận mình là Omega, thì phải thể hiện rõ ràng thái độ với Thịnh Vân Trạch, không thể để người ta hiểu lầm.
Ai ngờ mẹ Thịnh lại nghi ngờ: “Con không thích sao?”
Đoạn Di: “…”
… Cái tình huống kỳ lạ gì đây?
Mẹ Thịnh chỉ buồn bã 0.0001 giây, lập tức thay đổi tâm trạng, nhiệt tình bắt đầu giới thiệu tác phẩm tâm huyết mang thai mười tháng khác của bà, chỉ chậm hơn Thịnh Vân Trạch năm giây ra đời, đồng chí Thịnh Vân Khê.
“Nếu con không thích anh trai, thì em gái nhà dì cũng rất tốt, con bé giống anh trai như đúc, học ở nước ngoài cũng rất xuất sắc…”
Đoạn Di: “…”
“Mẹ, mẹ nói gì với cậu ấy vậy?” Thịnh Vân Trạch cau mày, xuất hiện.
Mẹ Thịnh kinh ngạc im lặng, bình tĩnh nói: “Nói chuyện học hành của hai đứa ở trường.”
Đoạn Di: Kỹ năng nói dối mặt không đỏ tim không đập của Thịnh Vân Trạch là di truyền đúng không, tuyệt đối là di truyền đúng không!
Cậu ăn cơm xong, ở nhà Thịnh Vân Trạch nán lại rất lâu, nhìn sắc trời bên ngoài, đứng dậy cáo từ: “Dì ơi, trời tối rồi, con về trước đây ạ.”
Mẹ Thịnh ngạc nhiên: “Con còn về sao? Ở lại một đêm đi, ngày mai vừa hay là chủ nhật, con và A Trạch tối mai có thể cùng nhau đến trường.”
Đoạn Di: “Không cần đâu dì, con không mang theo quần áo thay…”
Mẹ Thịnh nhiệt tình: “Con mặc đồ của A Trạch là được rồi, nếu thực sự không được thì đồ của Vân Khê cũng được, dì thấy con và Vân Khê cao bằng nhau mà?”
Đoạn Di: Mẹ kiếp! Thật nhục nhã! Cao bằng con gái!!
Cậu trừng mắt nhìn Thịnh Vân Trạch: Cậu còn cười! Có gì buồn cười, không phải người đàn ông nào cũng có thể cao tới một mét tám sáu! Tôi bây giờ mới mười bảy tuổi, vẫn còn có thể cao lên được mà! Hai mươi tuổi vẫn còn có thể cố gắng mà!
Đoạn Di vẫn muốn rời đi, mẹ Thịnh lưu luyến tiễn cậu đến cửa, lại tiễn từ cửa ra sân.
Trên đường đi bà vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm đủ mọi lý do muốn giữ Đoạn Di ở lại, thậm chí còn lấy chuyện đồ ăn khuya do dì Trần làm rất ngon ra để nói.
Đoạn Di cảm thấy mẹ Thịnh ở thế giới này và mẹ Thịnh ở thế giới kia đều xinh đẹp như nhau, đều đối xử tốt với cậu như nhau, nếu không đi nữa, cậu cũng muốn ở lại.
Không biết Thịnh Vân Trạch có vui lòng không – Đoạn Di liếc nhìn phòng khách, có chút không vui: Cũng không ra tiễn cậu.
“Ầm ầm.”
Đoạn Di vừa bước ra khỏi cửa, trên trời mây đen kéo đến, sắp mưa.
Mẹ Thịnh như tìm được một lý do chính đáng, vội vàng kéo Đoạn Di vào nhà, vừa vào nhà, bên ngoài mưa to trút xuống.
Thịnh Vân Trạch giả vờ đọc sách, Thịnh Vân Khê cười ha hả, không khách khí châm chọc: “Anh Thịnh, hai con ngươi đều theo ra sân rồi, em hỏi anh, anh đang đọc sách gì?”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Hắn lật sách lại xem: Cẩm nang nuôi heo đúng cách.
Mẹ kiếp, quyển sách trước đây mua về để trêu chọc Đoạn Di sao lại xuất hiện ở đây?
Hắn nghe thấy tiếng sấm trong lòng khẽ động, đứng dậy giả vờ nói: “Sao lại mưa rồi?”
Thịnh Vân Khê vừa gặm táo vừa cười: “Như vậy Đoạn Bảo không đi được rồi, không biết tối nay ngủ ở đâu nhỉ. Em thấy cứ ngủ với em là được rồi, ít nhất ngủ với em an toàn hơn, em không có ý đồ bất chính gì với cậu ấy!”
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn cô một cái với vẻ lạnh lùng: “Muốn chết thì nói to lên một chút.”
Thịnh Vân Khê: “Này, anh.” Cô dùng mũi giày đá vào chân Thịnh Vân Trạch, nháy mắt, dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch: “Anh thích cậu ấy à?”
Thịnh Vân Trạch: “Lo chuyện của em đi.”
“Ồ—” Thịnh Vân Khê đột ngột ngã người xuống ghế sô pha: “Vậy thì tốt rồi, anh không thích cậu ấy là tốt rồi, em khá thích cậu ấy, sẽ cố gắng theo đuổi để Đoạn Bảo làm em rể của anh nha!”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Thịnh Vân Khê lăn lộn trên ghế sô pha như con sâu, bắt chước hoạt động tâm lý của Thịnh Vân Trạch, cười trên nỗi đau của người khác: “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Tức giận quá nhưng không thể nói ra~~~”
Đoạn Di quả nhiên quay lại.
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu từ trên cao xuống: “Lại không đi nữa à?”
Đoạn Di: “Tuyên bố nghiêm túc, không phải tớ cố ý không đi, mà là bên ngoài mưa to quá, tớ không đi được. Nhân tiện nói một câu, tớ cũng tuyệt đối sẽ không lấy cớ này để ngủ chung phòng với cậu, cậu yên tâm, hoa khôi trường, tớ sẽ không hủy hoại sự trong sạch của cậu!”
Vừa dứt lời, mẹ Thịnh phẩy tay: “Đoạn Bảo à, phòng trong nhà không đủ rồi, tối nay con ngủ chung với anh trai đi, giường trong phòng nó ấy rất lớn, đủ cho hai người ngủ.” Bà nói với vẻ chột dạ: “Đều là con trai, chắc không sao đâu nhỉ?”
Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Sẽ không hủy hoại sự trong sạch của tôi?”
Đoạn Di: “…” Mẹ kiếp!
Phòng của Thịnh Vân Trạch ở tầng bốn, một mình chiếm cả một tầng lầu, có phòng khách, phòng bếp nhỏ và hiên riêng, ở giữa còn có một thư phòng, kệ sách chất đầy ắp sách, đủ loại sách.
Đối diện phòng ngủ là một ban công lớn, bên cạnh là một nhà kính, Thịnh Vân Trạch không có thói quen trồng hoa cỏ, những thứ này chắc là do mẹ Thịnh trồng.
Đoạn Di đã nhớ rất mơ hồ về phòng của Thịnh Vân Trạch, khi mở cửa ra còn có chút kích động, không biết phòng của Thịnh Vân Trạch như thế nào? Có giống hắn không? Hắn mắc bệnh sạch sẽ, phòng chắc hẳn rất sạch sẽ…
Đoạn Di trong nháy mắt nghĩ đến căn phòng của nam chính trong tiểu thuyết, sàn nhà lát đá cẩm thạch đen bóng, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sang trọng, giường ngủ sạch sẽ đến mức không có một sợi tóc.
Vì vậy, khi mở cửa nhìn thấy căn phòng của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di trong nháy mắt cảm thấy kinh ngạc.
Chiếc giường bừa bộn, bàn học bừa bộn, quần áo và quần dài vứt đầy trên sàn, áo khoác thay ra treo lung tung…
Thịnh Vân Trạch có chút không tự nhiên, đá quần áo trên sàn: “Hôm nay dì Trần chưa kịp dọn dẹp.”
Hắn quay đầu nhìn Đoạn Di: “Biểu cảm của cậu là sao? Có gì đáng ngạc nhiên, không thấy lộn xộn có trật tự sao.”
Đoạn Di bối rối, không dám tin vào mắt mình: “Không phải cậu mắc bệnh sạch sẽ sao?”
Thịnh Vân Trạch: “Đúng vậy. Chưa nghe nói người mắc bệnh sạch sẽ chỉ sạch sẽ với người khác, còn với bản thân thì rất dễ dãi sao.”
Đoạn Di: “Mẹ kiếp! Bản thân cậu chẳng lẽ không biết tự dọn dẹp phòng sao!”
Thịnh Vân Trạch thẳng thắn nói: “Cũng không phải thường xuyên về nhà ở, dọn dẹp làm gì, có dì Trần là đủ rồi.”
… Mẹ kiếp, mặt dày vô sỉ!
Tuy nhiên, phòng của Thịnh Vân Trạch chỉ là bừa bộn, không hề bẩn.
Sự bừa bộn của hắn là do đồ đạc bày bừa, quần áo vứt lung tung, sách cũng vứt lung tung.
Nhưng lại không có đồ ăn hay sữa… đã hết hạn.
Đoạn Di nhìn không nổi, thuận tay nhặt một chiếc áo trên sàn, hỏi: “Cái này giặt chưa?”
Thịnh Vân Trạch kéo ghế ra, vặn mở chai nước khoáng trên bàn uống một ngụm: “Quên rồi.”
Hắn cố ý trêu chọc Đoạn Di, ai ngờ Đoạn Di lại thật sự ngửi thử.
Thuần thục tự nhiên như thể là vợ hắn.
Thịnh Vân Trạch tự vả vào mặt, đứng chết trân tại chỗ, Đoạn Di ghét bỏ nói: “Toàn là mùi pheromone của cậu.”
Cậu nhét quần áo vào sọt đồ bẩn, nhặt hết quần áo trên sàn.
Thịnh Vân Trạch không biết tại sao lại không nhúc nhích – tuy để khách dọn dẹp phòng cho mình là một hành động rất bất lịch sự nhưng Thịnh Vân Trạch lại cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ trong chuyện này.
Đoạn Di hôm nay mặc một chiếc áo khoác, khóa kéo cao nhưng áo rất ngắn, cậu không có thói quen nhét áo vào trong quần vì vậy khi duỗi lưng có thể nhìn thấy vòng eo thon gầy của thiếu niên.
Sau khi vứt hết quần áo trên sàn vào sọt đồ bẩn, Đoạn Di mở tủ quần áo ra: Trong tủ quần áo lại rất gọn gàng, chắc là do dì Trần dọn dẹp.
Trên giường chất đống pijama và quần ngủ, còn có một số bộ không biết đã mặc qua hay chưa, Đoạn Di theo bản năng gấp gọn lại, hoặc cất vào tủ quần áo. Quay người lại, nhìn thấy chiếc giường như vừa trải qua cơn bão cấp mười, cậu lại dọn dẹp giường, đặt gối ngay ngắn, xếp chăn gọn gàng.
Làm đến bước này, Đoạn Di thầm nghĩ: Quần áo cũng gấp rồi, giường cũng dọn rồi, hay là tiện tay quét dọn luôn đi, dù sao tối nay mình cũng phải ngủ ở đây.
Cậu xắn tay áo lên, kéo rèm cửa sổ, mở cửa sổ thông gió, rất thành thạo bắt đầu dọn dẹp phòng.
Thịnh Vân Trạch nhìn chằm chằm Đoạn Di không rời mắt, Đoạn Di đi đâu, ánh mắt hắn liền dõi theo đến đó, không những không đến giúp đỡ, mà còn đứng yên tại chỗ nảy sinh một số suy nghĩ không nên có.
Hắn nghĩ, lúc Đoạn Di bận rộn như vậy, bên cạnh hẳn là còn phải có thứ gì đó.
Ví dụ như hai đứa nhóc mũm mĩm, còn chưa cao đến bắp chân hắn, chạy theo sau cậu.
Như vậy Đoạn Di sẽ không thể làm việc tử tế, cậu phải dừng lại dỗ dành bọn trẻ, tay bế một đứa, chân còn có một đứa.
Hai đứa trẻ đó trông như thế nào?
Thịnh Vân Trạch cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp nữa nhưng suy nghĩ của hắn đột nhiên không chịu sự khống chế của hắn.
Hai đứa nhóc bám theo sau Đoạn Di như đuôi nhỏ đột nhiên sống động hiện ra trước mắt hắn, mắt to, lông mi dài, khuôn mặt giống Đoạn Di, mềm như bánh nếp, Thịnh Vân Trạch chưa từng thử hình tượng hóa thứ trong đầu mình rõ ràng như vậy.
Ngoại hình của hai đứa trẻ trực tiếp hiện lên trong đầu hắn, như thể… hắn đã thực sự nhìn thấy chúng vậy.
Thịnh Vân Trạch sững người, sau lưng toát mồ hôi lạnh: Sao mình lại biết là hai đứa con trai?
Đoạn Di ngáp một cái, nhìn đồng hồ, đã qua bốn mươi phút rồi.
Cậu nhìn Thịnh Vân Trạch với vẻ mặt khó tả, thầm nghĩ thằng cha này đúng là một chàng trai trần tục, nhìn cậu bận rộn lâu như vậy mà cũng không có ý định đến giúp một tay sao?
Làm ơn, đây là phòng của ai vậy?
Đoạn Di dọn dẹp xong căn phòng mới cảm thấy mình bị úng nước não, chủ động dọn dẹp phòng cho Thịnh Vân Trạch, cậu bị bệnh à?!
Nhưng đã dọn dẹp xong rồi, trước đây sau khi kết hôn với Thịnh Vân Trạch cũng không phải chưa từng làm việc nhà – tuy phần lớn đều là do người giúp việc làm nhưng Đoạn Di vẫn rất tận hưởng niềm vui khi làm một ông chồng nội trợ bình thường, luôn rất thích thú tự tay làm, tận tâm tận lực.
Nhìn căn phòng của Thịnh Vân Trạch từ sau cơn bão biến thành một khung cảnh yên bình, Đoạn Di vẫn cảm thấy rất có thành tựu.
Hơn nữa, dọn dẹp phòng cho chồng cũng không có gì đáng xấu hổ.
Là đàn ông, phải bao dung hơn!
“Cốc cốc”, cửa phòng bị gõ hai tiếng, mẹ Thịnh lên tiếng: “Dì vào được không?”
Vừa mở cửa, Đoạn Di trong tay vẫn còn cầm quần áo chuẩn bị đi phơi, mẹ Thịnh sững người, Đoạn Di cũng sững người, sau đó lúng túng nói: “Dì Thịnh…”
Mẹ Thịnh ấp úng: “Trong tay con…”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Quần áo của con.”
Mẹ Thịnh tức giận: “Sao con lại để người ta giặt quần áo cho con vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Ồ, cậu ấy tự muốn giặt.”
Đoạn Di: Mẹ kiếp, đừng nói như thể tớ có sở thích kỳ lạ được không!
Mẹ Thịnh vội vàng đặt đồ ăn khuya xuống, sau đó giật lấy quần áo nửa khô nửa ướt trong tay Đoạn Di: “Những việc này cứ để người giúp việc làm là được rồi, con là khách, sao có thể làm những việc này? Nào, dì nấu mì cho con, con thử xem có hợp khẩu vị không.”
Đoạn Di: “Không ổn đâu dì, chúng ta vừa mới ăn tối xong.”
Mới qua ba tiếng, đã đến giờ ăn khuya rồi sao?!
Thịnh Vân Trạch độc miệng nói: “Không phải cậu ăn rất khỏe sao, sao lại khiêm tốn rồi? Con heo kia nào mà ăn cơm trưa xong còn uống trà sữa, ăn bánh ngọt buổi chiều kèm thêm một miếng gà rán?”
Đoạn Di nổi gân xanh trên trán, mẹ Thịnh trừng mắt nhìn con trai mình, dỗ dành Đoạn Di: “Đừng nghe lời nó, con trai ăn nhiều mới cao lớn, chứng tỏ cơ thể khỏe mạnh, hơn nữa con cũng không béo, dì thích những đứa trẻ mũm mĩm.”
Thịnh Vân Trạch vừa định xen vào, đã bị mẹ Thịnh cắt ngang.
Cuối cùng, dưới ánh mắt trìu mến của mẹ Thịnh, Đoạn Di ăn hết đồ ăn khuya, lần này là thực sự ăn đến no căng bụng.
Ánh mắt mẹ Thịnh tràn đầy tình mẫu tử, vui vẻ nhìn Đoạn Di: “Trước đây dì đã muốn có một đứa con trai như con, đáng yêu như vậy, dì làm gì cũng ăn hết.”
Đoạn Di ợ một cái, do dự nói: “Thịnh Vân Trạch không ăn sao?”
Mẹ Thịnh chê bai: “Kén ăn muốn chết, cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn, nuôi công chúa cũng không đỏng đảnh như vậy, còn luôn cãi lời dì, bảo nó đừng lê chân khi đi đường, nó cũng không bao giờ nghe…”
Sau đó, bà kể lể một loạt lịch sử đen tối của Thịnh Vân Trạch, khiến Thịnh Vân Trạch mặt đầy hắc tuyến, đặc biệt là khi nhìn thấy Đoạn Di càng nghe càng phấn khích, hai mắt sáng rực, Thịnh Vân Trạch cuối cùng cũng ra lệnh đuổi khách.
Mẹ Thịnh còn muốn nán lại phòng Thịnh Vân Trạch một lúc, nói chuyện với Đoạn Di, nhưng đã bị con trai mình lạnh lùng vô tình đuổi ra ngoài.
Mẹ Thịnh tiếc nuối đứng ở cửa, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nghĩ ra một cách mới: “Đúng rồi, con trai trước khi ngủ phải uống sữa, dì đi pha cho hai đứa một ly sữa.”
Đoạn Di ăn no liền muốn ngủ, nằm trên giường Thịnh Vân Trạch.
Nhà hắn và ký túc xá trường học có pheromone khác nhau, không có thuốc ức chế ngăn cách, Đoạn Di cảm thấy toàn thân mình như được bao bọc bởi một suối nước nóng.
Thật sướng.
Đây là thiên đường trần gian sao, Đoạn Di mơ mơ màng màng lăn qua lăn lại.
Cậu cảm thấy giường lún xuống một chút, là Thịnh Vân Trạch ngồi lên.
Đoạn Di tự giác nhích sang một bên, cả người chìm đắm trong ảo giác hạnh phúc khi vừa ăn ngon vừa có giường lớn để ngủ.
Thịnh Vân Trạch cười: “Này, Đoạn heo con.”
Đoạn Di: “Bây giờ đừng nói chuyện với tớ, cũng đừng hòng lôi tớ ra khỏi giường, nếu không tớ sẽ hủy diệt cậu theo chủ nghĩa nhân đạo.”
Thịnh Vân Trạch ngồi bên cạnh đột nhiên bóp mạnh mặt cậu, Đoạn Di đau đến mức “oa” lên một tiếng, mở mắt ra: “Mẹ kiếp! Cậu cố ý đúng không?”
“Ăn xong rồi ngủ, không dậy đi lại một chút tiêu hóa sao?”
“Tớ thiên phú dị bẩm, nằm cũng tiêu hóa được.” Đoạn Di phản bác.
Đoạn Di cong người lại: “=口=! Vậy thì cậu đừng có sờ, tớ có bảo cậu sờ đâu!”
Thịnh Vân Trạch vén áo cậu lên: “Tôi xem thử cơ bụng của cậu còn không.”
Hành động này hơi quá giới hạn rồi.
Đổi thành người khác, đây chính là quấy rối tình dục, còn lấy cớ rất vụng về.
Đoạn Di bán tín bán nghi: “Vẫn còn mà?”
Cậu ngoan ngoãn để Thịnh Vân Trạch vén áo lên, sau đó chỉ liếc mắt một cái, Thịnh Vân Trạch đã cười lăn lộn trên giường, Đoạn Di đỏ bừng mặt.
Ăn quá no, bụng hơi phồng lên.
Đoạn Di thẹn quá hóa giận, sĩ khả sát bất khả nhục, cầm gối lên đánh nhau với Thịnh Vân Trạch.
Bên ngoài tiếng sấm sét ầm ầm, trên giường cũng đánh nhau kịch liệt.
Thịnh Vân Trạch để Đoạn Di dùng gối đánh vài cái, đợi cậu hết giận, thừa dịp cậu không chú ý, ôm eo Đoạn Di, kéo vào lòng mình.
“Tôi xem thử béo lên chưa?” Thịnh Vân Trạch nói một cách thản nhiên, sau đó không yên phận bóp mạnh người Đoạn Di.
Đoạn Di vặn vẹo trong lòng hắn, Thịnh Vân Trạch sờ trúng chỗ buồn của cậu, khiến cậu cười đến mức nước mắt chảy ra.
“Có thể mang ra chợ bán rồi.” Thịnh Vân Trạch “chậc” một tiếng, nhận xét như vậy.
Đoạn Di chơi mệt rồi liền dựa vào vai hắn: “Anh đây rất đắt đấy nhé.”
“Tôi không thấy, có ai mua không?” Thịnh Vân Trạch nhướng mày.
“Không ai mua cũng không cho cậu.”
Thịnh Vân Trạch cười lạnh một tiếng: “Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo nhất thời, tại sao heo của tôi lại không thể cho tôi?”
Đoạn Di bây giờ đã miễn dịch với từ “heo” rồi.
Hơn nữa heo tốt biết bao, toàn thân là bảo bối.
Cứ coi như lời khen đi.
“Ai là heo của cậu, mơ đẹp đấy.” Đoạn Di ngồi dậy, chậm rãi bò xuống giường.
Cậu mặc một chiếc quần dài thoải mái, không nhìn rõ bên trong, nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng có thể tưởng tượng ra, phần đùi chắc hẳn rất mũm mĩm, trắng nõn, tay bóp một cái là có thể lưu lại dấu đỏ.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Đoạn Di bị hắn kéo trở về chỗ cũ, ngay sau đó mông bị đánh mạnh một cái.
“Mẹ kiếp! Quá đáng vừa thôi!” Đoạn Di tức giận phát điên: “Cậu khinh người quá đáng! Khuôn mặt và mông của đàn ông đều không thể đánh!”
Thịnh Vân Trạch mặc kệ cậu, trực tiếp lật người Đoạn Di lại, sau đó đè lên, tay phải giữ chặt gò má Đoạn Di, uể oải nói: “Ai mơ đẹp?”
Đoạn Di: “…”
Thịnh Vân Trạch lại hứng thú, nhìn thấy Đoạn Di ngoan ngoãn nằm trên giường, trên mặt còn mang theo chút vẻ thẹn thùng, trong cơ thể hắn như có một dòng điện chạy qua, máu nóng sôi trào, hắn lên tiếng: “Heo con, gọi tiếng chủ nhân nghe thử xem.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa khôi trường: Bị động kích hoạt thuộc tính S
Heo con bé nhỏ Đoạn Di của bạn ra sân, nhân tiện nói thêm Đoạn Di thật sự không béo, chỉ là mũm mĩm mềm mại, hoàn toàn không béo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT