*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gần đây Đoạn Di ở nhà rảnh đến mức phát chán.
Cậu đã nghĩ ra một cách để cầu hôn Thịnh Vân Trạch, nhưng hiện tại lại mắc kẹt ở một chỗ vô cùng quan trọng:
Cậu không biết cỡ ngón tay của Thịnh Vân Trạch.
Cầu hôn chắc chắn phải có nhẫn, hôm đó Đoạn Di đã vòng vo đến tiệm trang sức – một cửa hàng thiết kế riêng do một người bạn của mẹ Đoạn mở ở trong nước. Thực ra nguyên liệu cũng giống như tất cả các tiệm trang sức khác, nhưng lại đi theo con đường của giới thượng lưu và thương hiệu, treo mác lên thì giá cao gấp mười lần bên ngoài.
Gần đây Đoạn Thiệu Hành làm người đại diện cho thương hiệu này, giá cả lại bị thổi phồng lên gấp đôi, còn gắn thêm một concept lãng mạn gì đó, kiểu như chiếc nhẫn mà người đàn ông cả đời chỉ được đặt làm một lần…
Hôm đó Đoạn Di đến tiệm trang sức xem cả buổi, muốn mua cho Thịnh Vân Trạch chiếc nhẫn kim cương lớn nhất.
Nhưng nghĩ đến việc Thịnh Vân Trạch có thể không thích loại nhẫn kim cương to như vậy, rất có thể sẽ lạnh lùng từ chối cậu ngay tại thời điểm cầu hôn, thế là chọn một đôi nhẫn trơn.
Người ta hỏi cậu muốn cỡ nào, của mình thì biết, của chồng thì không.
Đoạn Di chỉ biết lúng túng đi ra khỏi tiệm.
“Không được leo.” Đoạn Di bế Thịnh Tịch đang bò ở cạnh giá vẽ ra, dạy dỗ: “Vừa nãy nói với con thế nào, nếu muốn vào đây vẽ cùng ba thì không được nghịch màu, nếu không ba sẽ để dì Vương bế con ra ngoài.”
Dì Vương là người giúp việc cố định của nhà bọn họ, là em họ của tài xế nhà họ Đoạn, một người phụ nữ trung niên rất hiền lành, phúc hậu.
Thịnh Tịch vừa lúc đang tập đi, cả ngày bò qua bò lại, hận không thể bò hết cả căn nhà.
Nó cầm trên tay một cây bút vẽ của Đoạn Di, chấm một chút màu xanh lam, vẽ loạn xạ trên chiếc áo sơ mi trắng của Đoạn Di, trên tường cũng bị nó vẽ lem luốc khắp nơi.
Mỗi lần vẽ được một chút màu sắc, nó lại hét lên một tiếng, sau đó ra hiệu cho Đoạn Di xem thứ nó vẽ.
Đoạn Di qua loa gật đầu, cảm thấy bức tường này mà bị con trai mình vẽ tiếp chắc phải dán lại giấy dán tường mất, thế là chào hỏi dì Vương một tiếng, nhìn đồng hồ đã mười hai giờ, bế Thịnh Tịch về phòng ngủ.
Thịnh Minh, là anh trai của nó, quả nhiên từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn Thịnh Tịch một chút.
So với Thịnh Tịch như một đứa trẻ tăng động, Thịnh Minh lại trầm tính ngoan ngoãn hơn, không tranh giành, tính cách có chút giống Thịnh Vân Trạch, rất hiểu chuyện.
Dì Vương bế hai đứa nhỏ đi ngủ, Đoạn Di dỗ dành bọn nhỏ trong phòng trẻ em một lúc, khi ra phòng khách nhìn thấy dì Vương, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, vẫy tay với dì:
“Dì Vương, dì lại đây một chút, bây giờ dì có bận không?”
Dì Vương vừa lau nhà xong, cả căn nhà được dì lau chùi sạch sẽ không một hạt bụi, cười nói: “Không có việc gì, sao thế?”
Đoạn Di vỗ vỗ ghế sofa, để dì Vương ngồi xuống bên cạnh, dùng thái độ rất chân thành hỏi: “Cháu chỉ muốn hỏi, là, là dì và chú quen nhau như thế nào vậy ạ?”
Dì Vương có chút ngại ngùng, dì không ngờ Đoạn Di gọi dì lại đây lại là để hỏi những câu hỏi này.
“Hồi đó chúng tôi nghèo, có gì đâu, do bố mẹ giới thiệu, quen nhau cảm thấy phù hợp thì ở bên nhau thôi.”
Đoạn Di tò mò, hỏi: “Không có cầu hôn sao ạ?”
Dì Vương cười càng thêm ngại ngùng: “Lúc đó chúng tôi không thịnh hành cái này, sao thế? Cậu muốn cùng Thịnh tiên sinh…”
Đoạn Di vội vàng xua tay: “Không có không có…”
Cậu không nhìn thấy sắc mặt dì Vương hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó dì đã phản ứng lại.
Dì Vương nói: “Hơn nữa cầu hôn và kết hôn đều là chuyện lớn, không bằng cậu trước tiên hãy nghĩ kỹ quy trình cụ thể, sau đó hỏi xem Thịnh tiên sinh nghĩ như thế nào?”
Đoạn Di chống cằm: “Cháu phải nghĩ cái gì ạ?”
Dì Vương: “Kết hôn ở đâu, khách sạn này, lễ phục thích kiểu nào này, còn có phù rể này…”
Nói càng nhiều, vẻ mặt Đoạn Di càng thêm mơ hồ.
Dì Vương hỏi: “Tiểu Di, chẳng lẽ cậu cái gì cũng chưa nghĩ sao?”
Chuyện này là đương nhiên.
Đầu óc Đoạn Di từ trước đến nay đều thiếu căn, IQ lại luôn luôn trong trạng thái chưa nạp thẻ.
Muốn cậu lập tức suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy, quả là khó cho cậu.
Đoạn Di biện minh: “Đây là lần đầu tiên cháu kết hôn, hơi thiếu kinh nghiệm một chút.”
Dì Vương nhớ đến lời dặn dò của Thịnh Vân Trạch, bèn làm như không có chuyện gì mà nói: “Có thể hỏi bạn bè mà.”
“Ừ, cho nên cậu đến hỏi tớ.” Tưởng Vọng Thư đặt ly cà phê trong tay xuống: “Cậu thấy tớ trông giống người có nhiều kinh nghiệm kết hôn lắm hả?”
Đoạn Di ngậm ống hút cắm trong ly nước cam, nhai nhai nhai, nhai cho ống hút bẹp dí: “Vì tớ muốn cho Thịnh Vân Trạch một bất ngờ, cho nên không thể nói cho ai biết, cậu là người anh em thân thiết nhất của tớ, tớ thương lượng với cậu, cậu ngàn vạn lần đừng nói cho Thịnh Vân Trạch biết. Đến lúc đó, ông anh đây nhất định sẽ cho hắn một màn cầu hôn khó quên nhất trong đời!”
Không hiểu sao, sau khi nghe câu này, Tưởng Vọng Thư lại lặng lẽ dời mắt đi với vẻ chột dạ.
“Thật, thật sao, vậy thì nhất định rồi, chúng ta là gì của nhau chứ, anh em tốt mà!”
Đoạn Di không phát hiện ra điều gì không ổn, nói: “Vậy cậu nói xem tớ nên lừa Thịnh Vân Trạch đi đo cỡ nhẫn của hắn như thế nào, hơn nữa tớ cũng không biết hắn muốn hôn lễ như thế nào, cũng không biết hắn muốn ai làm phù rể, sao tớ cứ cảm thấy người này hình như không có bạn bè gì cả?”
Tưởng Vọng Thư: “Sao cậu cứ luôn nghĩ đến hắn vậy, bản thân cậu thích gì cơ?”
Đoạn Di sững người một chút: “Hình như tớ không có gì thích cả.”
— Cậu nói cậu không có gì thích.
Tưởng Vọng Thư gõ vào WeChat một câu, là khung chat với Thịnh Vân Trạch.
Bên kia trả lời một chữ: Hỏi tiếp.
“Chắc chắn là cậu ấy sẽ đến hỏi cậu đầu tiên.”
Một tuần trước, Thịnh Vân Trạch đã tìm đến Tưởng Vọng Thư, mời cậu đến nhà chơi một lát, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: “Đoạn Di cảm thấy cậu là bạn thân nhất của cậu ấy, nhất định sẽ không phản bội cậu ấy.”
“Đính chính một chút, anh rể à, xin hãy dùng từ anh em.” Tưởng Vọng Thư nghiêm mặt nói: “Vậy sao cậu nghĩ tớ sẽ giúp cậu hả?”
Thịnh Vân Trạch: “Sau khi việc thành.”
Hắn giơ một con số.
Tưởng Vọng Thư “hề hề” cười: “Không cần khách sáo vậy đâu.” Cậu nói thêm: “Tớ muốn làm cha đỡ đầu của Thịnh Minh và Thịnh Tịch.”
Thịnh Vân Trạch:…
Thịnh Minh và Thịnh Tịch đang bò trên giường, Thịnh Vân Trạch bế một đứa lên, mặt không chút thay đổi nhìn Tưởng Vọng Thư: “Gọi là mẹ đỡ đầu.”
Tưởng Vọng Thư:…
Hồi ức đột nhiên dừng lại, Tưởng Vọng Thư nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Đoạn Di, trong lòng thầm nghĩ: Nên nói là Thịnh Vân Trạch quá hiểu Đoạn Di, hay là Đoạn Di quá dễ đoán đây, thế mà thật sự đến tìm cậu rồi!
Nhân tiện, trong lòng cậu vô cùng cạn lời, thầm oán trách: Rốt cuộc tôi đã chọc phải ai vậy, kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà kiếp này gặp phải vợ chồng hai người, biến ông đây thành công cụ cũng phải có chừng mực chứ!
Bên kia, Đoạn Di vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Kỳ thực tớ cảm thấy lúc cầu hôn nên ở một nơi lãng mạn, tốt nhất là có nhiều người, nhưng tớ sợ hắn không thích nơi đông người – Cậu thấy công viên giải trí thì sao?”
“Hơi quê.” Tưởng Vọng Thư tiếp tục dò hỏi: “Cậu thật sự không có kiểu lễ phục yêu thích nào à?”
Đoạn Di: “Tớ mặc gì cũng được, cầu hôn cần mặc trang trọng vậy sao? Tớ thấy mặc vest là được rồi, vest trắng thì sao nhỉ, tớ mặc màu trắng, Thịnh Vân Trạch mặc màu đen?”
Tưởng Vọng Thư: “Cầu hôn xong nhất định phải kết hôn mà, cậu kết hôn không có gì yêu thích à? Phù rể chọn ai – Chắc chắn là phải có tớ, thích đông người hay ít người, kiểu Trung hay kiểu Tây, nhà thờ hay là khách sạn?”
Đoạn Di nhíu mày suy tư hồi lâu, cuối cùng dứt khoát không muốn nghĩ nữa: “Chỉ cần được kết hôn với Thịnh Vân Trạch là được rồi, dù là khách sạn hay là nhà thờ đều được.”
Tưởng Vọng Thư than thở: “Cậu đúng là không kén chọn.”
Cậu gửi nguyên văn câu nói này cho Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch rõ ràng là rất vui vẻ, đến cả biểu cảm cũng dịu dàng hơn không ít, bị thầy hướng dẫn nhìn thấy, thầy hướng dẫn cười cười: “Gần đây mấy đứa đến muộn về sớm, đều bận chuyện kết hôn hả?”
“Vâng.” Thịnh Vân Trạch gật đầu: “May là dạo này viện không có gì bận.”
Thầy hướng dẫn tiếp tục cười: “Vì muốn lừa cậu bé nhà cậu, lúc trước khi cậu ấy gọi điện thoại đến, thầy đây còn phải bịa đại một lý do để cậu ấy tin tưởng, kết hôn mà cậu không mời thầy thì thật là không thể nào nói nổi đâu.”
Thịnh Vân Trạch: “Nhất định rồi ạ.”
Thầy hướng dẫn do dự một chút, lên tiếng: “Nhưng cậu cầu hôn với kết hôn đều giấu cậu ấy, muốn cho cậu ấy một bất ngờ, cậu không sợ cậu ấy cũng muốn cầu hôn cậu sao?”
Thịnh Vân Trạch: “Sẽ không.”
Đoạn Di mà cầu hôn hắn sao?
Vấn đề này Thịnh Vân Trạch cũng đã từng nghĩ qua.
Nhỡ đâu lúc đó hai người cùng cầu hôn thì làm sao bây giờ, đập đầu vào nhau à? Trực tiếp bỏ qua bước bái đường luôn?
Hắn cảm thấy cảnh tượng này thật sự rất buồn cười, nhưng mà vừa nghĩ lại, Đoạn Di, con heo nhỏ này chỉ biết ăn xong rồi ngủ ngủ xong rồi ăn, căn bản là không nghĩ nhiều đến vậy đâu.
Tóm lại là — Thịnh Vân Trạch rất tự tin nghĩ trong lòng: Sẽ không đâu.
…Chứ?
Không thể nào.
Ít nhất là không nên như vậy.
Nhưng mà, cho dù có, thì Thịnh Vân Trạch cũng mặc kệ.
Hắn luôn là người biết chừa đường lui cho bản thân.
Mà hai người duy nhất trên thế giới này biết được Đoạn Di có ý định cầu hôn —
Một người là dì Vương: Cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát, cho nên không nói với Thịnh Vân Trạch, dù sao nhiệm vụ của dì ấy chính là dò hỏi Đoạn Di một chút, sau đó nghĩ cách lừa Đoạn Di chú ý đến việc bảo dưỡng da các kiểu, dù sao kết hôn chỉ có một lần trong đời, chắc chắn phải dùng camera HD để quay lại, nhỡ đâu trên mặt Đoạn Di mà mọc mụn thì cậu ấy nhất định sẽ hối hận suốt đời.
Một người là Tưởng Vọng Thư: Bị vợ chồng hai người coi như công cụ mà vô tình lợi dụng, trong lòng nảy sinh ý đồ đen tối, định bụng chính là không nói cho Thịnh Vân Trạch, đến lúc đó cứ ngồi xem hai người bọn họ quỳ lạy nhau là được.
“Haizz.” Đoạn Di thở dài: “Thật sự không nên đến hỏi cậu, cậu chẳng cho tớ chủ ý gì cả, còn hỏi tớ muốn cái gì, đây là chuyện muốn cái gì là được cái đó sao? Tớ muốn cái gì chẳng lẽ tớ không thể tự biết à? Hiện tại tớ cần biết là Thịnh Vân Trạch muốn cái gì kìa!”
Tưởng Vọng Thư: “Vậy cậu lén hỏi hắn là được rồi.”
Đoạn Di: “Tớ sợ hắn phát hiện…”
Cậu thanh toán tiền, nói: “Lười nói chuyện với cậu, tớ đi đây.”
Đẩy cửa quán cà phê ra, Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên ngả người ra sau, chân ghế trước rời khỏi mặt đất, anh hỏi: “Ê! Bảo bối, xác nhận lại lần nữa, cậu thích vest trắng chứ?”
Đoạn Di đã đi xa quay đầu lại: “Ừ!”
Thông tin có thể công khai hiện nay: Vợ yêu thích vest trắng.
“Cầu hôn á?” Tạ Tinh Lân vắt chéo chân, kéo kính râm xuống: “Hỏi tôi là chuẩn bài rồi.”
Sau khi rời khỏi quán cà phê, trên đường Đoạn Di đã vô tình gặp Tạ Tinh Lân đang mua đồ ăn từ siêu thị về.
Trùng hợp làm sao, Tạ Tinh Lân này – lúc đầu quen biết cậu, cả hai đều vì yêu sớm mà bị thầy Hà bắt lên bục đọc bản kiểm điểm trước toàn trường.
Lúc đó Tạ Tinh Lân đang học lớp mười một, là đàn em của Đoạn Di.
Cậu ta và bạn trai Hạ Cầm vừa đủ tuổi kết hôn liền đăng ký kết hôn với tốc độ tên lửa, đến giờ mới là sinh viên năm tư đang thực tập.
Bản thân Tạ Tinh Lân học ngành tài chính, trước đây từng làm nhà giao dịch cho vài đại gia, tuổi còn trẻ mà đã có chút danh tiếng trong ngành, nhưng bởi vì còn quá trẻ, lại thiếu sót một chút kinh nghiệm, cho nên lúc thì nhiều tiền lúc thì phá sản, phần lớn thời gian là phá sản, làm trai bao được vợ nuôi, cậu ta còn rất hưởng thụ là đằng khác.
Vợ của cậu ta, Hạ Cầm là một mỹ nhân, nghe nói là học ở Học viện Điện ảnh, còn chưa tốt nghiệp đã là nam diễn viên trẻ nổi tiếng trong và ngoài nước. Năm ngoái đóng vai nam chính trong một bộ phim tiên hiệp huyền huyễn chuyển thể từ tiểu thuyết, nổi tiếng rực rỡ, ký hợp đồng với công ty của Đoạn Thiệu Hành, anh trai của Đoạn Di hiện đang dốc lòng nâng đỡ tiểu mỹ nhân này.
Đoạn Di cũng bởi vậy mà quen biết lại với Tạ Tinh Lân, sau này phát hiện ra hai người còn ở chung một khu chung cư, đôi lúc xuống lầu dắt chó đi dạo có thể gặp Tạ Tinh Lân đi mua đồ ăn, tiện thể mua thêm cả ván giặt gỗ, địa vị gia đình thấp kém có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Nghe thấy giọng điệu tự tin tràn đầy của Tạ Tinh Lân, Đoạn Di nhất thời khiêm tốn không ít: “Tôi biết chuyện này đến hỏi cậu chắc chắn là không sai, cậu là ai chứ, ở Nhị Trung chính là một truyền kỳ, ra vào văn phòng giáo dục bảy lần, ngoài cậu ra không còn ai.”
“Quá khen quá khen.” Tạ Tinh Lân khiêm tốn nói: “So với chiến tích công khai come out trước toàn trường với bạn cùng lớp là hoa khôi của anh năm đó thì tôi chẳng là gì cả.”
Đoạn Di: “Nói nhảm ít thôi, lúc đó cậu cầu hôn Hạ Cầm như thế nào vậy?”
Đoạn Di cũng biết Hạ Cầm.
Lúc học cấp ba có chút ấn tượng, lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy đối phương toàn thân tỏa ra khí lạnh, lạnh lùng hệt như một cái tủ lạnh di động vậy.
Sau này ra mắt cũng đi theo con đường lạnh lùng ít nói, đúng chuẩn là một mỹ nhân băng giá, đối với fan hâm mộ cũng thuộc kiểu không thích quan tâm, mấu chốt là fan hâm mộ người ta lại thích như vậy.
Đoạn Di càng nghĩ càng cảm thấy đến tìm Tạ Tinh Lân là một quyết định chính xác, Thịnh Vân Trạch là ai chứ – Nếu nói bản thân Thịnh Vân Trạch là bông hoa cao lãnh đứng thứ nhất, vậy thì không còn ai thứ hai.
Trong nháy mắt, ánh mắt cậu nhìn Tạ Tinh Lân đã thay đổi.
Tạ Tinh Lân đặt túi đồ xuống, trước tiên mời Đoạn Di vào nhà ngồi, chủ yếu là bởi vì tối nay Hạ Cầm không có lịch trình, phải về nhà ăn cơm, buổi chiều cậu ta ở nhà nhặt rau nấu cơm.
Năm ngoái lúc ăn Tết, Đoạn Di đã từng đến nhà Tạ Tinh Lân cùng Thịnh Vân Trạch, hai nhà coi như quen biết, Đoạn Di vừa bước vào, chó phốc sóc nhà cậu ta liền nhào lên người Đoạn Di, Tạ Tinh Lân đuổi chó ra ban công, rót cho Đoạn Di ly nước bảo cậu ngồi trước.
Sau đó vừa nhặt rau vừa nói: “Cậu cũng biết Hạ Cầm là người như thế nào mà, thích gì cũng không nói, tôi mà không hỏi có thể nhịn cả đời, người nhẫn nại cũng chẳng nhẫn nại được như vậy, cho nên đối phó với kiểu mỹ nhân băng giá mặt mỏng như vậy, chính là phải chặn đường lui của cậu ta, không cho cậu ta đường lui.”
Đoạn Di nhìn động tác nhặt rau thái rau thuần thục của cậu ta, vừa nhìn đã biết là dân chuyên nghiệp rồi.
Đoạn Di mang ơn nên hiện tại đang cúi đầu làm trò: “Lúc đó cậu cầu hôn như thế nào vậy? Sao Hạ Cầm đồng ý?”
“Tôi cầu hôn cậu ấy trên cầu kênh đào Bắc Kinh Hàng Châu.” Tạ Tinh Lân ra hiệu cho cậu: “Giúp tôi lấy lọ muối với.”
Đoạn Di có cầu xin với người ta, lúc này đành phải khúm núm: “Kênh đào Bắc Kinh Hàng Châu? Sao lại chọn chỗ đó vậy?”
Tạ Tinh Lân: “Tôi đứng trên cầu cầu hôn, tôi nói Hạ Cầm nếu cậu không đồng ý, tớ sẽ nhảy cầu, cậu ấy mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn tôi chết rồi nửa đời sau phải sống cảnh góa bụa được, không còn cách nào khác, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đồng ý trước.”
“Soạt” một tiếng, Đoạn Di đổ cả lọ muối vào nồi.
“Ê trời má, cậu làm gì thế!”
Đoạn Di mặt không chút thay đổi: “Tôi cảm thấy IQ của mình bị xúc phạm.”
Tạ Tinh Lân xúc lọ muối ra, bâng quơ nói: “Cậu không cần phải cầu hôn Thịnh Vân Trạch đâu, chờ hắn đến cầu hôn cậu là được rồi.”
“– Nói như vậy đấy.”
Năm ngày trước, Thịnh Vân Trạch vô tình gặp Tạ Tinh Lân đang dắt chó đi dạo ở dưới chung cư, hắn chậm rãi nói: “Nếu như cậu ấy định tìm cậu thương lượng xem làm thế nào để cầu hôn tôi, thì cậu dập tắt ý nghĩ đó của cậu ấy đi.”
Tạ Tinh Lân rất bất ngờ: “Thật sự phải nói như vậy à? Sao anh biết Đoạn Di sẽ tìm tôi?”
Thịnh Vân Trạch lộ ra vẻ mặt “cậu ấy mà tôi cũng không biết?”, khiến cho Tạ Tinh Lân trong nháy mắt cảm thấy bản thân như bị nhồi thức ăn cho chó vậy.
Thật ra chuyện này cũng không khó đoán, hai nhà đều quen biết nhau, Đoạn Di lại còn cố chấp cho rằng Hạ Cầm là bông hoa cao lãnh số 2.
Nếu như vợ hắn muốn tìm người thương lượng xem nên cầu hôn hắn như thế nào, phần lớn sẽ tìm Tạ Tinh Lân.
Vì vậy,
Thịnh Vân Trạch cảm thấy mình cần phải chào hỏi trước với Tạ Tinh Lân một tiếng.
Lúc này, Tạ Tinh Lân cảm khái trong chốc lát, thầm nghĩ năng lực tiên tri của người yêu Đoạn Di thật là đỉnh cao, tính toán đâu ra đấy?
Không hổ là nhân vật tàn nhẫn trong Viện Khoa học Trung Quốc, IQ chính là cao hơn người thường một bậc.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Đoạn Di, Tạ Tinh Lân bất giác đau lòng thay cho sự ngây thơ của cậu.
“Cách cầu hôn của cậu, tôi chắc chắn là không cần dùng đâu.” Đoạn Di thầm nghĩ, vốn dĩ Thịnh Vân Trạch đã cảm thấy IQ của tôi không đủ dùng, nếu mình còn giở trò này, chắc chắn hắn sẽ nghĩ mình bị thần kinh mất.
Nhưng mà Đoạn Di đã nắm được trọng điểm trong lời nói của Tạ Tinh Lân: “Lúc đó khi cầu hôn Hạ Cầm, cậu không nói cho cậu ta biết trước phải không?”
“Tất nhiên rồi, nói cho cậu ấy biết trước thì còn bất ngờ gì nữa?”
Đoạn Di thầm oán trách: Đó là bất ngờ sao, đó rõ ràng là kinh hách còn gì!
Lúc đó sao Hạ Cầm không đánh chết cậu, nhảy sông tự tử luôn? Não bộ có mạch gì thế hả?
Cậu giả vờ như không biết chuyện này, chuyển sang chuyện cậu muốn hỏi nhất: “Làm sao cậu biết cỡ ngón tay của Hạ Cầm vậy? Không phải cậu phải đặt nhẫn cầu hôn à?”
Tạ Tinh Lân: “Lén đo thôi.”
Cậu ta kinh ngạc nói: “Lúc cậu ấy ngủ rồi thì lấy dây đo một chút là được rồi, chuyện này cũng không biết?”
Đoạn Di:…
“Biết chứ, chỉ là thử cậu thôi.”
“Không cần giữ thể diện cho anh, anh Di à, chúng tôi đều biết, mang thai xong ngu ba năm.”
“…”
Có được giải pháp, tâm trạng Đoạn Di rất tốt, vẫy tay chào: “Tôi đi đây!”
“Không ở lại ăn cơm à? Hạ Cầm sắp về rồi.”
“Không được rồi, tôi lười làm kỳ đà cản mũi lắm, tôi về trước đây.” Đoạn Di xỏ giày vào, dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu nắm lấy tay Tạ Tinh Lân, nghiêm túc dặn dò cậu ta: “À đúng rồi, hôm nay tôi đến tìm cậu để bàn bạc chuyện cầu hôn, cậu đừng nói cho Thịnh Vân Trạch biết, tôi định cho hắn một bất ngờ.”
Tạ Tinh Lân dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đoạn Di, sau đó khó khăn gật đầu: “Yên tâm, sẽ không đâu.”
Một giờ sáng, phòng ngủ.
Hôm nay Thịnh Vân Trạch về sớm, hình như dự án ở viện đã kết thúc, bây giờ chỉ cần xử lý một số công việc cuối cùng là được, khoảng mười một giờ là đã về đến nhà.
Đoạn Di đã sớm giấu sợi dây ở tủ đầu giường, buổi tối bị Thịnh Vân Trạch đè trên giường làm loạn mấy lần, buồn ngủ đến mức mí mắt cũng không mở ra nổi, vẫn là Thịnh Vân Trạch bế cậu vào phòng tắm tắm rửa, tắm rửa đến một nửa thì ngủ thiếp đi.
Nhưng cho dù có buồn ngủ cũng không thể quên mất chuyện chính, cậu không tin chỉ có một mình cậu mệt, Thịnh Vân Trạch hẳn là còn mệt hơn!
Đoạn Di mở mắt ra trong bóng tối: Cậu đã cố gắng phối hợp như vậy rồi, bây giờ chắc Thịnh Vân Trạch đã ngủ rất say, chẳng phải là càng mệt càng dễ ngủ sao?
Một bàn tay thon dài sờ đến tủ đầu giường, Đoạn Di cẩn thận kéo ngăn kéo ra – chủ yếu là sợ ngăn kéo phát ra tiếng động, cậu kéo ra một chút lại phải quay đầu nhìn Thịnh Vân Trạch một cái, sau đó lại quay đầu kéo thêm một chút.
Cuối cùng cũng kéo ngăn kéo đến mức có thể luồn tay vào được, mò mẫm hồi lâu cuối cùng cũng mò thấy sợi dây, Đoạn Di hưng phấn ngẩng đầu lên, kết quả đầu đập mạnh vào tường, “rầm” một tiếng sau đó là tiếng rên khẽ của Đoạn Di.
— Nghe đến nỗi Thịnh Vân Trạch đang giả vờ ngủ cũng sắp giả bộ không nổi nữa rồi.
Lấy một chút đồ mà cũng không xong, vợ mình sao mà ngốc vậy?
Đoạn Di vừa xoa đầu, vừa lặng lẽ chui ra khỏi chăn.
Cậu trực tiếp lấy đèn pin điện thoại chiếu sáng, để kiểm tra xem Thịnh Vân Trạch có thật sự ngủ thiếp đi hay không, Đoạn Di chiếu thẳng ánh sáng vào mặt Thịnh Vân Trạch.
Ánh sáng mạnh như vậy chiếu thẳng vào mặt Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di âm thầm “oa” một tiếng, mê trai một chút, gương mặt này của Thịnh Vân Trạch thật sự quá đẹp.
Thịnh Vân Trạch:…
Muốn giả vờ ngủ thật khó.
Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm: May quá may quá, ngủ rồi, chưa tỉnh.
Cậu lấy tay Thịnh Vân Trạch ra, dùng sợi dây buộc vào ngón áp út, đo tận mấy lần, cuối cùng mới ghi lại số liệu chính xác trong điện thoại.
Làm xong tất cả những việc này, Đoạn Di chui vào lòng Thịnh Vân Trạch, còn cảm thấy chưa đủ gần gũi, cứ lăn qua lăn lại bên cạnh hắn, tìm được một tư thế thoải mái nhất, gác tay Thịnh Vân Trạch lên ôm lấy mình, lúc này mới an tâm ngủ thiếp đi.
Mười phút sau, Thịnh Vân Trạch mở mắt ra, hơi chống người lên.
Đoạn Di nằm nghiêng người ngủ, hơn nữa khi ngủ rất thích gác tay lên tay Thịnh Vân Trạch làm gối, đè đến mức tay phải của hắn không thể động đậy.
Thịnh Vân Trạch cẩn thận rút tay ra, Đoạn Di vẫn ngủ rất say, một chút cũng không có dấu hiệu muốn thức dậy, hàng mi dài thẳng tắp, in bóng lên trên mặt tạo thành một mảng bóng mờ.
Gương mặt khi ngủ càng thêm yên tĩnh đáng yêu, không nhìn ra ngày thường lại là một người hoạt bát như vậy.
Trong lòng Thịnh Vân Trạch mềm nhũn, nhéo nhéo khuôn mặt của Đoạn Di, cúi đầu hôn cậu một cái.
Đoạn Di ngủ say như chết, sấm sét cũng không động đậy.
Thịnh Vân Trạch nắm lấy tay cậu, nhéo một cái, lòng bàn tay mềm mại, nhéo lên rất thoải mái.
Vòng tay bằng bạc từ cổ tay trượt xuống cánh tay, Thịnh Vân Trạch mười ngón tay đan vào tay cậu, thưởng thức bàn tay của vợ một lúc, lúc này mới chuẩn bị làm chính sự.
Tay của Đoạn Di nhỏ hơn hắn rất nhiều, tuy rằng mềm mại đầy đặn, nhưng mà ngón tay lại thon dài.
Nhéo nhéo ngón áp út của cậu, Thịnh Vân Trạch lấy ra mấy chiếc nhẫn trơn đã chuẩn bị tốt, đeo từng chiếc lên tay Đoạn Di.
Ban đầu hắn chỉ muốn tìm chiếc nhẫn nào phù hợp với Đoạn Di nhất, nhưng mà mỗi lần đeo nhẫn lên tay Đoạn Di, trong lòng Thịnh Vân Trạch lại không nhịn được mà run lên.
Tay của cậu rất hợp đeo nhẫn.
Ý nghĩ trong lòng Thịnh Vân Trạch càng thêm mãnh liệt, cảm thấy chiếc nhẫn trên tay giống như một chiếc khóa tinh xảo, dùng nó có thể khóa chặt Đoạn Di bên cạnh mình cả đời.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Đoạn Di sờ sờ tay mình, lẩm bẩm một câu.
Tối qua cứ mơ thấy mình cầu hôn Thịnh Vân Trạch, rõ ràng là nên đeo nhẫn cho Thịnh Vân Trạch, không biết tại sao lại chạy lên tay cậu.
Thấy Thịnh Vân Trạch sắp mất kiên nhẫn, Đoạn Di sợ đến toát cả mồ hôi, liều mạng cạy chiếc nhẫn trên ngón tay, cọ đến đỏ cả ngón tay cũng không tháo ra được…
Sau đó liền bị dọa cho tỉnh giấc.
Kết quả ngón tay thật sự có chút đau, chẳng lẽ là mộng du?
Chuyện nhỏ này rất nhanh đã bị Đoạn Di quên béng mất.
Có được số đo của Thịnh Vân Trạch, cậu lập tức chạy đi đặt nhẫn, gấp rút một chút, đại khái một tuần sau là có thể lấy được.
Nhưng mà, Đoạn Di không định cầu hôn sớm như vậy, cậu còn muốn đi đặt may một bộ vest thật đẹp, tối hôm cầu hôn định bụng sẽ mời Thịnh Vân Trạch ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, sau đó dẫn Thịnh Vân Trạch đến công viên giải trí cầu hôn.
Cậu cũng đã liên lạc với bên phía công viên giải trí rồi, tối hôm đó cậu bao trọn cả công viên giải trí, tiện thể ghé qua tiệm hoa đặt mua hơn chín nghìn bông hoa hồng (tuy rằng hơi quê mùa, nhưng trong đầu Đoạn Di nghĩ mãi không ra được cái nào hay hơn).
Không ngờ rằng ở tiệm hoa còn gặp được người quen.
Tiệm hoa mà Đoạn Di tự mình đến lựa chọn, khi bước vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ dịu dàng trong trẻo: “Chào mừng–”
Giọng nói đột nhiên im bặt, nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó mỉm cười: “Đoạn Di?”
Đoạn Di vẫn chưa cảm thấy bản thân nổi tiếng đến mức ngay cả bà chủ tiệm hoa cũng quen biết, cậu cẩn thận đánh giá bà chủ, bà chủ tuổi còn trẻ, hình như bằng tuổi cậu, mặc một chiếc áo dài tay màu nhạt, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, phía dưới là quần dài màu đen dính một chút bùn đất.
Bà chủ cười: “Có lẽ anh đã quên em rồi, nhưng mà em vẫn còn nhớ anh.”
Cuối cùng Đoạn Di cũng nhớ ra cô là ai: Mạnh Điềm.
“Tôi nhớ ra rồi, cậu là Mạnh Điềm!” Đoạn Di nói.
Mạnh Điềm lại mỉm cười, Đoạn Di hỏi: “Bây giờ cậu đang mở tiệm hoa à?”
“Đang đi học.” Cô giải đáp thắc mắc của Đoạn Di, dịu dàng nói: “Tiệm hoa là của bạn em, cậu ấy về quê có chút việc, em đến đây giúp.”
“Ồ, ồ.” Đoạn Di lên tiếng, cảm thấy hơi ngại ngùng, dù sao thì cậu và Mạnh Điềm cũng không thể tính là quen thuộc, nói là không quen biết cũng không đúng, đối phương từng để lại một dấu ấn đậm nét trong cuộc sống cấp ba của cậu.
“Anh đến mua hoa sao?” Mạnh Điềm khéo léo chuyển chủ đề.
“Ừ đúng rồi, tôi mua hoa hồng, cửa hàng của cậu có hàng sẵn không? Tôi muốn mua khoảng chín nghìn bông…”
Mạnh Điềm hơi ngạc nhiên một chút: “Chín nghìn bông á, chỗ nào có hàng sẵn chứ, phải chở trực tiếp từ chợ hoa đến, anh có gấp không?”
Đoạn Di: “Không gấp, tầm tháng Tám là được rồi.”
Cậu đứng trước một bó hoa, theo bản năng ngắt xuống một cánh hoa, ngập ngừng hỏi: “Lúc trước–”
Mạnh Điềm rót cho cậu ly nước: “Sau này em vẫn ổn.”
Đoạn Di quay đầu lại, Mạnh Điềm nói: “Trước giờ vẫn luôn quên nói với anh một tiếng cảm ơn, lúc đó thật sự rất cảm ơn anh.”
Đoạn Di cười gượng: “Tôi cũng đâu giúp được cậu gì…”
Mạnh Điềm lắc đầu: “Thế là đủ rồi.”
Nghĩ một chút, cô chuyển chủ đề: “Bây giờ nghĩ lại, thật ra lúc đó cũng rất sôi nổi.”
Mạnh Điềm cười nói: “Chuyện lúc học cấp ba cảm thấy như trời sụp đất nứt, hiện tại nhớ lại kỳ thật cũng chỉ như vậy, người trưởng thành rồi thì sẽ thông suốt, lúc đó mình còn cảm thấy không viết bài tập về nhà sẽ chết mất. Nhưng mà, lúc đó thật sự rất sợ hãi.”
Đoạn Di nhận ra Mạnh Điềm nói chuyện đã lưu loát hơn rất nhiều, hơn nữa cả người toát ra vẻ điềm tĩnh ôn hòa, giống như bao cô gái bình thường khác, trang điểm nhạt, có một trường đại học tốt, cũng có một tương lai tốt đẹp.
Những điều từng trói buộc cô đã trở thành quá khứ, có lẽ vẫn còn một chút ảnh hưởng, nhưng đã trở thành một quãng thời gian có thể thoải mái nói ra.
Đoạn Di lúc này mới thật lòng mỉm cười.
Mạnh Điềm hỏi: “Nhiều hoa hồng như vậy, là cầu hôn phải không?”
Đoạn Di gật đầu, có chút ngượng ngùng.
Mạnh Điềm: “Là cùng Thịnh… hoa khôi hả?”
Hình như cô đã quên mất tên của Thịnh Vân Trạch rồi, nhưng vẫn nhớ đến danh hiệu hoa khôi trường của hắn, sau khi nói xong cô tự giễu cười một tiếng.
Đoạn Di: “Ừm, với hoa khôi.”
Mạnh Điềm chọn vài bông hoa tươi, kết hợp với nhau, tặng cho Đoạn Di: “Em không có gì để tặng, tặng hai người một bó hoa nhé.”
Cô đọc tên một loại hoa, nghiêng đầu cười: “Tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, tình yêu mãi mãi không rời xa.”
Lúc Đoạn Di bước ra khỏi tiệm hoa, Mạnh Điềm còn cố ý tiễn cậu.
Kết quả lại để cậu nhìn thấy một người rất bất ngờ, thật ra Đoạn Di cũng không nhớ nổi người này là ai nữa, chỉ là cảm thấy rất quen mặt.
Đối diện tiệm hoa là đường lớn xe cộ qua lại nườm nượp, chiếc mô tô phân khối lớn màu đen tuyền với những đường nét uyển chuyển dừng trước cửa tiệm hoa, người trên xe là một nữ alpha tóc dài đến eo, sau khi tháo mũ bảo hiểm xuống lộ ra khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén, trừng mắt nhìn Đoạn Di một cái.
Trừng đến mức Đoạn Di hoang mang không hiểu gì.
Mạnh Điềm không để ý đến người phụ nữ kia, thần sắc hờ hững, không nói rõ là cảm giác gì.
Sau khi Đoạn Di rời đi, vẫn có thể nghe thấy tiếng chất vấn của nữ alpha kia:
“Người đàn ông kia là ai?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Cậu tặng hoa cho anh ta làm gì?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Ngoài câu này ra cậu không còn gì để nói nữa hả? Tôi lặn lội đường xa chạy đến đây, cậu lại cho tôi sắc mặt này? Mẹ nó cậu không thể nào tỏ ra vui vẻ với tôi một chút sao?”
“Không phải tôi bảo cậu đến đây, cậu có thể đi.”
“…”
Việc cầu hôn được giấu kín với Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di tự mình chuẩn bị gần hai tháng trời.
Chớp mắt đã đến tháng Tám, thời tiết càng ngày càng nóng, hai bộ vest của cậu cũng đã được gửi đến, một bộ màu trắng, một bộ màu đen.
Buổi chiều, Đoạn Di gọi đầu bếp riêng của gia đình đến chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, để không phá hỏng bầu không khí, cậu còn gửi hai đứa nhỏ đến nhà mẹ Đoạn từ sớm.
Lúc trước, Đoạn Di không nhịn được mà tiết lộ chuyện mình muốn cầu hôn cho mẹ Đoạn nghe, kết quả nhìn thấy sắc mặt của mẹ có chút thay đổi.
Đoạn Di không để ý đến, tự mình nói rất vui vẻ, nói một hồi còn có chút oán trách: “Dạo này mẹ cũng không đến thăm con thường xuyên, mẹ đang bận cái gì vậy ạ?”
Thực ra không chỉ có mẹ Đoạn, Đoạn Di cảm thấy hình như tất cả mọi người đều bận rộn, trước đây còn có thể hẹn Tưởng Vọng Thư ra ngoài, gần đây đến Tưởng Vọng Thư cũng càng ngày càng khó hẹn, mỗi lần đều viện cớ linh tinh.
Còn có cả Thịnh Vân Trạch nữa.
Sau khi dự án lần trước kết thúc, lại xuất hiện một dự án mới.
Thậm chí còn bận hơn cả trước đây, cả ngày nghỉ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Ba ngày trước, Đoạn Di đã dùng Thái cực quyền cảnh cáo Thịnh Vân Trạch một trận, nếu như hắn còn không nhanh chóng vun đắp tình yêu sắp đổ vỡ của hai người bọn họ, rất có thể bọn họ sẽ phải đường ai nấy đi.
Lúc đó Thịnh Vân Trạch nói một câu rất kỳ lạ: “Cũng được, dù sao cũng sắp rồi.”
Ngày cầu hôn, 25 tháng 8, tết Đoan Ngọ.
Ngày này cũng tốt, Đoạn Di âm thầm lên kế hoạch trong lòng.
Nếu như Thịnh Vân Trạch không đồng ý lời cầu hôn của cậu, cậu sẽ noi theo đồng chí Khuất Nguyên vĩ đại: Nhảy sông.
— Cuối cùng cũng sử dụng chiêu này sao!
Kế hoạch của Đoạn Di là như thế này: Đầu tiên hẹn Thịnh Vân Trạch gặp mặt, lừa hắn đến công viên giải trí, sau đó cầu hôn ở đó, thành công thì về nhà ăn cơm, không thành công thì nhảy sông.
Ôn lại một lần, cảm thấy sẽ không có vấn đề gì.
Cậu gọi điện thoại cho Mạnh Điềm trước, hỏi thăm tình hình hoa hồng, mọi thứ đều đã đâu vào đấy.
Ông chủ công viên giải trí đảm bảo lúc sáu giờ tối sẽ dọn dẹp xong, Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tưởng Vọng Thư, bảo cậu đến uống với mình một ly cho thêm can đảm.
Kết quả điện thoại Tưởng Vọng Thư lại tắt máy.
May là Đoạn Di không chỉ có mỗi một người bạn này.
Cậu thuận tay gửi tin nhắn cho Hách San San — Hách San San cũng không trả lời.
Gửi cho Giản Kiều, Giản Kiều cũng không trả lời.
Tiếp theo là Đoạn Thiệu Hành, mẹ Đoạn, Tạ Tinh Lân…
Không có ai trả lời tin nhắn của cậu cả.
Làm cái quái gì vậy?
Hôm nay không phải là tết Đoan Ngọ sao, không đến mức tất cả mọi người đều đi làm chứ?
Đoạn Di hơi buồn bực, cậu quyết định ra ngoài giải sầu.
Vì lý do công việc, năm nay cả Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di đều sống ở Hàng Châu.
Mùa hè ở phương Nam nóng bức kinh khủng, Đoạn Di đi dạo bên ngoài không được bao lâu thì liền tìm đại một trung tâm thương mại để tránh nóng.
Đợi đến lúc hoàn hồn, cậu phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã đi đến phố Tiểu Hà — trường Nhị Trung ở ngay gần đây, cách phố Tiểu Hà chỉ hai con phố, lúc trước khi còn học cấp ba, Đoạn Di thường chạy đến đây lượn lờ.
Cậu còn nhớ Thịnh Vân Trạch đã từng làm bài tập ở đây, tối hôm đó còn rơi vào kỳ mẫn cảm, hai người đã đến khách sạn bên cạnh để “làm bài tập”.
Hồi ức vừa được mở ra, giống như nước lũ vậy không thể nào đóng lại được.
Đã hơn bốn năm trôi qua kể từ ngày Đoạn Di tốt nghiệp, nhưng cuộc sống cấp ba lại như mới ngày hôm qua.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cậu dâng lên rất nhiều cảm xúc.
Giờ này chắc trường học đã được nghỉ hè rồi, chỉ còn học sinh lớp 12 là vẫn phải ở lại trường để học bù.
Vừa nãy, Đoạn Di có nhìn thấy mấy học sinh mặc đồng phục Nhị Trung – còn xấu hơn cả đồng phục hồi bọn họ.
Cậu cứ tưởng rằng đồng phục thời bọn họ đã là xấu nhất rồi, không ngờ Nhị Trung không có xấu nhất, chỉ có xấu hơn.
Đoạn Di lấy điện thoại ra, lén chụp ảnh cuốn vở bài tập được bày bán trên phố Tiểu Hà, cũng gần giống với cuốn bọn họ mua lúc trước.
Bốn năm trôi qua, khu phố thương mại xung quanh đã thay đổi rất nhiều, có cửa hàng mở ra rồi lại đóng cửa, cũng có cửa hàng vẫn kiên cường tồn tại.
Cứ mỗi khi đi qua một nơi, Đoạn Di đều nhịn không được mà dừng lại chụp một tấm hình gửi cho Thịnh Vân Trạch xem, chỉ tiếc là hôm nay công việc của Thịnh Vân Trạch bận hơn ngày thường, một tin nhắn cũng không trả lời cậu.
Khoảng năm giờ chiều, Đoạn Di cảm thấy cũng sắp đến giờ rồi.
Lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi vì hồi hộp, lại lấy điện thoại ra xem đi xem lại mấy lần.
Chuẩn bị rời đi, thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Bỗng nhiên có một đứa nhỏ ôm lấy đùi Đoạn Di, cậu chắc chắn là mình không quen đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ này sau khi ôm lấy đùi cậu thì không chịu buông tay.
Đoạn Di vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi: “Anh ơi, em bị lạc mẹ rồi, anh có thể giúp em tìm mẹ được không ạ.”
Đoạn Di thầm nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, cậu còn đang vội mà…
“Em đợi anh một lát, em có nhớ số điện thoại của mẹ không, anh giúp em gọi điện thoại cho mẹ em.”
Đứa nhỏ lắc đầu, Đoạn Di còn muốn nói gì đó, thì đứa nhỏ lại nói: “Mẹ em là giáo viên, anh ơi, anh có thể đưa em về trường được không ạ?”
Đoạn Di ngồi xổm xuống: “Vậy em có biết mẹ em dạy học ở đâu không?”
Đứa nhỏ giơ tay chỉ chỉ.
Trường học gần đây chỉ có Nhị Trung và Thất Trung, Đoạn Di thuận miệng đoán: “Là Nhị Trung à?”
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, Đoạn Di nhìn đồng hồ, từ đây đến Nhị Trung cũng không xa, đưa qua đó chỉ mất mười phút, đến lúc đó bắt xe về là được rồi.
Đoạn Di nắm lấy tay đứa nhỏ, “Được, anh đưa em qua đó.”
Vừa đi vừa suy nghĩ trong lòng.
Chỉ cần đưa đến phòng bảo vệ là được rồi, bình thường trong phòng bảo vệ của trường học đều có số liên lạc của tất cả giáo viên, đứa nhỏ này chắc chắn nhớ tên mẹ của nó.
Lúc chuẩn bị đi vào cổng chính, đứa nhỏ lại lên tiếng: “Anh ơi, em nhớ là đi đường này.”
Đoạn Di cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo hướng đứa nhỏ chỉ.
Đến trước cổng trường, Đoạn Di đặt đứa nhỏ xuống: “Em đợi ở đây nhé, anh đi tìm bảo vệ.”
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, Đoạn Di đi vòng vào trong, kết quả phát hiện không có ai ở phòng bảo vệ.
Cậu gọi hai tiếng cũng không ai trả lời, hơn nữa cậu lại rất quen thuộc với phòng bảo vệ này — mỗi lần Đoạn Di trèo tường ở đây, bác bảo vệ họ Vương đều sẽ đuổi theo cậu.
Nghĩ đến đây, Đoạn Di không nhịn được mà bật cười, cậu còn nhớ có một lần mình trèo tường bị trật chân, đau đến mức ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết, bị bác bảo vệ hay bắt cậu nhìn thấy.
Cũng vào một buổi tối học thêm như thế này của mùa hè, hơn ba mươi độ, bác bảo vệ giật nảy mình, cõng cậu đi một đoạn đường rất xa, khi đưa cậu đến phòng y tế thì áo trước ướt đẫm mồ hôi, còn chưa kịp uống miếng nước nào đã vội vàng chạy về phòng bảo vệ.
Đoạn Di không khỏi cảm khái, cảm thấy rất cảm động.
Hồi cấp ba, cậu đúng là một đứa trẻ hiếu động, nghịch ngợm phá phách kinh khủng.
Nhưng sau đó, sau lễ kỷ niệm trăm năm thành lập trường Nhị Trung, trường được sửa chữa lại, cổng chính được dời sang hướng Nam, phòng bảo vệ ở đây bị phá bỏ, cánh cổng này hình như cũng bị chặn lại —
Bước chân Đoạn Di khựng lại.
Toàn thân giống như bị sét đánh trúng, đứng ngây ra tại chỗ.
Mẹ nó chứ?
Mẹ nó, mẹ nó?
Đoạn Di kinh ngạc đến ngây người!
Đúng rồi, mẹ nó, sau lễ kỷ niệm trăm năm, cánh cổng này không phải bị chặn lại rồi sao!
Trong nháy mắt, sau lưng Đoạn Di nổi da gà.
Vậy thứ cậu nhìn thấy lúc nãy là cái gì?
Phản ứng đầu tiên trong đầu Đoạn Di chính là bản thân gặp ma.
Cái này mẹ nó–
Vừa nghĩ lại càng thấy giống gặp ma, đứa nhỏ tự dưng muốn tìm mẹ?
Khoan đã, chẳng lẽ đứa nhỏ kia cũng biến mất rồi sao?
Gương mặt Đoạn Di méo xệch, vội vàng quay người chạy ra ngoài — đứa nhỏ kia thật sự không thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc cậu nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, cả người liền cứng đờ với tư thế kỳ quái.
Phòng bảo vệ vẫn còn đó, cánh cổng cũng vậy, cả hai hàng cây rợp bóng mát hai bên… Giống hệt như lúc cậu tốt nghiệp bốn năm trước.
Nhưng sự thật là, sau lễ kỷ niệm 100 năm, trường Nhị Trung hầu như đã được sửa chữa lại toàn bộ, cổng trường đã được dời sang hướng Nam, con đường hoa anh đào cũng được dời hết vào sân thể dục, cả bảng thông báo hai bên cũng bị dỡ bỏ…
Đoạn Di chậm rãi đứng thẳng người, bước chân không tự chủ được mà đi về phía bảng thông báo.
Bảng thông báo vẫn ở đó…
Bảng thông báo vẫn chưa bị dỡ bỏ…
Rõ ràng là đã bị dỡ bỏ rồi mà…
Chờ đến khi Đoạn Di nhìn rõ ràng nội dung trên bảng thông báo, đồng tử co rút lại một cách khó có thể nhận ra.
Cậu đưa tay ra, xuyên qua lớp kính, chạm vào những nội dung khiến người ta hoài niệm này–
…Thông báo phê bình: Em học sinh Đoạn Di lớp 12/1, trong kỳ thi thử tuần trước, quấy rối bạn học xung quanh, em Lưu Vũ lớp 11/3 vô tình đánh rơi bài thi xuống đất, Đoạn Di nhặt lên là chép, không biết xấu hổ, coi thường giám thị, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật phòng thi…
Thông báo phê bình: Em học sinh Đoạn Di lớp 12/1 có hành vi trơ trẽn bắt chước Jack Ma chụp ảnh căn cước, văn phòng giáo dục yêu cầu chỉnh sửa, Đoạn Di không có chút nào hối lỗi, sau đó nộp lên một tấm ảnh cưới cho có lệ, hành vi vô cùng xấu!
Thông báo phê bình: Lợi dụng lúc cúp điện trong giờ tự học tối cuối tuần để âu yếm với bạn nam trong lớp, bị giáo viên phòng giáo vụ đi ngang qua bắt quả tang, sau khi điều tra được biết là do Đoạn Di ép buộc bạn học…
Giấy khen: Hai em học sinh Thịnh Vân Trạch và Tưởng Vọng Thư được chọn vào đội tuyển quốc gia tham gia kỳ thi quốc tế!
Giấy khen: Em học sinh Thịnh Vân Trạch lớp 12/1 và em học sinh Phương Vân lớp 12/1 lần lượt đạt giải Nhất và giải Mười Một trong kỳ thi học sinh giỏi vật lý cấp tỉnh!
Thông báo: Bắt đầu từ tuần sau, căn tin nhà trường sẽ thay cơm trắng bằng cơm gạo lứt để cải thiện bữa ăn cho học sinh…
Thông báo: Do đội thi công đang xây dựng thư viện nên vào thứ Hai và thứ Năm hàng tuần, ký túc xá tòa A, tòa D sẽ ngừng cấp nước một tiếng rưỡi, mong các em học sinh chuẩn bị trước…
Thông báo: Học sinh nội trú từ số 622 trở đi có thể đến phòng học bậc thang xem phim vào mỗi tối thứ Tư…
Thông báo: Để tăng cường công tác quản lý của nhà trường, học sinh phải xịt thuốc ức chế ba lần vào mỗi buổi sáng, trưa, tối, thời gian kiểm tra tác phong, đầu tóc được thay đổi thành sau khi tan học buổi tối, nội dung kiểm tra bao gồm: Thẻ học sinh, đồng phục, tóc tai…
Rõ ràng đều là những thông báo rất đỗi bình thường, nhưng Đoạn Di càng xem càng nhập tâm, thậm chí chóp mũi còn hơi cay cay.
Tất cả ngày tháng đều là năm cậu học lớp 12, mỗi một chuyện xảy ra cậu đều có thể nhớ rõ ràng.
Trong lúc mơ hồ, dường như ngày tốt nghiệp đang ở ngay trước mắt, bốn năm qua mới là một giấc mơ, khi cậu mở mắt ra thì vẫn chỉ là một cậu học sinh cấp ba chỉ biết ăn hôm nay nghĩ ngày mai ăn gì.
Trong lòng Đoạn Di bỗng nhiên dâng lên một dự cảm, cậu men theo con đường hoa anh đào đi về phía trước, trong trường học không có một bóng người, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng ve kêu.
Lúc đi ngang qua quảng trường trước trường, cậu nhìn thấy chiếc xích đu đã bị dỡ bỏ từ lâu, phòng âm nhạc chất đầy đồ đạc lặt vặt cũng trống không trở lại, biến thành dáng vẻ như lúc cậu còn đi học, bảng tường trên tường được quét sơn lại, bức tranh tường mà năm đó cậu vẽ đã bị cây cối che khuất, hôm nay nhìn lại, lại nhìn thấy bức tường kia, mới mẻ như thể vừa được hoàn thành ngày hôm qua.
Tim Đoạn Di đập nhanh, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Lớp trưởng!”
Sau bốn năm, cậu lại được nghe thấy cách gọi này.
Đoạn Di ngẩng phắt đầu, nhìn thấy một bóng người trên tầng hai, là Nhóc Mập đang cầm sách vẫy vẫy – mặc đồng phục Nhị Trung ngày trước, rõ ràng đã già đi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng vẫy vẫy cuốn sách trong tay: “Đi về phía trước đi!”
Cậu nghe thấy Nhóc Mập dùng tay làm loa gọi cậu, rất nhanh sau đó, lại nghe thấy giọng nói thứ hai.
“Bảo bối!” Lần này là Tưởng Vọng Thư, cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, cũng thay bằng bộ đồng phục cấp ba năm xưa, vừa chạy dọc hành lang vừa gọi cậu: “Nhanh lên nhanh lên!”
Đoạn Di nuốt nước bọt, hét lớn: “Mấy người đang làm cái gì thế!”
Tưởng Vọng Thư đáp lại cậu: “Đi về phía trước! Nhanh lên!”
Đoạn Di không nghĩ ngợi gì nhiều, men theo quảng trường trước trường, càng đi càng nhanh, từ đi bộ biến thành chạy chậm, từ chạy chậm biến thành chạy như bay.
Trên đường đi, ngoài Nhóc Mập và Tưởng Vọng Thư, cậu còn nhìn thấy thêm nhiều bạn học hơn nữa.
Hách San San, Chu Nguyệt, Mã tỷ, Đầu Bằng, Phương Trượng, Phương Vân, Mọt sách…
Tất cả đều ở trên lầu, cười hì hì gọi cậu: “Lớp trưởng! Nhanh lên! Muộn học rồi!”
Tim Đoạn Di đập liên hồi, rẽ ngoặt, chạy lên lầu.
Cậu nhớ lớp 12/1 phải đi lên như thế này, từ tầng một đến tầng bốn, mỗi tầng có hai mươi bậc thang, có ba khúc quanh, bóng đèn ở tầng hai bị hỏng…
Tất cả đều giống hệt.
Đoạn Di thở hổn hển đứng trên hành lang tầng bốn, nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt.
Cậu mặc trên người bộ vest màu đen, cảm giác áo sơ mi dính chặt vào da, cà vạt thắt hơi chặt.
Đoạn Di nới lỏng cà vạt, đứng trước cửa lớp 12/1, chần chừ không dám bước vào.
Bỗng nhiên, cậu như muốn xác nhận điều gì đó, chạy như bay đến bên cửa sổ.
Cửa sổ thứ hai trong lớp bọn họ bị lỏng chốt, mỗi lần ra chơi, Đoạn Di đều trèo qua cửa sổ này để vào lớp.
Bốn năm trôi qua, cậu vẫn rất quen thuộc mở cửa sổ ra, đẩy cửa sổ sang một bên, sau đó nhảy xuống.
Và rơi vào một vòng tay quen thuộc đến lạ thường.
Bên tai truyền đến giọng nói của Thịnh Vân Trạch: “Anh biết ngay là em sẽ nhảy từ đây mà.”
Hắn mặc bộ đồng phục học sinh, tương phản rõ rệt với bộ vest trên người Đoạn Di.
Đoạn Di ôm chặt lấy hắn, ngẩng đầu lên nhìn, đèn trong lớp học đồng loạt sáng lên.
Trên bảng đen viết nguệch ngoạc bằng phấn một dòng chữ:
Chúc mừng lớp trưởng và bí thư chi đoàn nên duyên vợ chồng!
Bí thư Thịnh
Lớp trưởng Đoạn.
Bên cạnh còn có đủ loại ruy băng, hoa, bóng bay rẻ tiền dùng trong ngày lễ, tràn ngập hơi thở thời học sinh, vừa quê mùa vừa xấu, nhưng lại khiến mắt Đoạn Di đỏ hoe.
Thịnh Vân Trạch mặc bộ đồng phục Nhị Trung, so với bí thư Thịnh ngày trước hầu như không có gì thay đổi, chỉ là giữa hai hàng lông mày thêm phần trưởng thành, so với thiếu niên thì càng giống một người đàn ông hơn.
Tưởng Vọng Thư chạy từ tầng hai lên, mở cửa lớp ra nhưng không vào, đứng ở cửa sổ hò hét: “Bí thư! Nhanh lên! Mau lên, mau lên!”
Đoạn Di như có linh cảm, nhìn Thịnh Vân Trạch, không nói nên lời.
Hách San San dẫn đầu la hét ầm ĩ bên ngoài, hoàn toàn không nhìn ra là người đã hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, sau khi mặc đồng phục vào, bọn họ chẳng khác gì so với những thiếu niên năm đó.
Thịnh Vân Trạch cũng có chút ngại ngùng vì bị bọn họ hò hét om sòm.
Đoạn Di lắp bắp nói: “Anh, từ lúc nào…”
Lại chuẩn bị cả cái này nữa…
Thịnh Vân Trạch: “Cũng mới đây thôi.”
Hắn khẽ nuốt nước bọt, bỗng nhiên lùi ra xa Đoạn Di một chút.
Đoạn Di bỗng nhiên trở nên luống cuống tay chân, trong đầu óc trống rỗng, đại khái cậu đã biết Thịnh Vân Trạch muốn làm gì rồi.
Sau đó lại nghĩ đến một chuyện hết sức hoang đường, nhỡ đâu Thịnh Vân Trạch mà quỳ xuống, cậu có nên nói một câu “bình thân” hay không…
Hình như phá hỏng bầu không khí quá…
Thịnh Vân Trạch dù có quỳ xuống thì trông cũng rất đẹp trai.
Hơn nữa lúc hắn quỳ xuống, đám người Tưởng Vọng Thư hò hét om sòm đến mức suýt chút nữa thì lật cả mái nhà lớp 12/1.
Còn Đoạn Di thì hoàn toàn đứng hình, mặt đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai, như thể sắp bốc khói đến nơi.
“Đoạn Di.” Thịnh Vân Trạch ho khan một tiếng, đại khái là cũng tự cảm thấy ngại ngùng vì bản thân quê mùa, đầu lưỡi hơi líu lại: “Em–“
Đoạn Di: “Hả…?”
Bỗng nhiên cậu nhận ra là không thể để Thịnh Vân Trạch cầu hôn trước được, vội vàng lục lọi túi quần, cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn cầu hôn của mình, sau đó hét lớn: “Khoan đã khoan đã khoan đã!!! Có thể để em trước được không!!!”
Thịnh Vân Trạch:?
Đoạn Di: “Em có nhẫn em – em –”
Cậu luống cuống đến mức nói năng lộn xộn, muốn cướp lời cầu hôn trước Thịnh Vân Trạch, vì vậy liền hét to: “Em, em có thể gả cho anh không!”
… Hả?
…
………
………………
Hiện trường bỗng nhiên im lặng suốt mười giây, sau đó là một tràng cười vang dội.
Tưởng Vọng Thư dẫn đầu cười ngặt nghẽo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất.
Thịnh Vân Trạch cười đến mức không đứng vững, chống tay lên ghế cười ngặt nghẽo, cúi đầu, bả vai run rẩy dữ dội, cười đến mức không khép miệng lại được.
Đoạn Di cũng bị chính mình chọc cười: “Không phải, không phải, ý em là em có thể, không phải, ý em là anh có thể, ai da, ý em là –”
“Ý em là–” Đoạn Di bất chấp tất cả nói: “Em, em rất muốn kết hôn với anh.”
Im lặng một lúc, cậu nhỏ giọng bổ sung một câu: “… Có thể cho em cầu hôn lại lần nữa không?”
Thịnh Vân Trạch cười đủ rồi, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Không thể, nhưng mà, anh đồng ý để em gả cho anh rồi.”
Hoàn toàn đảo ngược rồi còn gì — hai chúng ta!!!
Đoạn Di dở khóc dở cười.
Cậu bỗng nhiên nhớ lại, đêm đó Thịnh Vân Trạch tỏ tình với cậu, thiếu niên cũng là như thế này, quỳ trước mặt cậu, hỏi cậu có thể cho hắn làm bạn trai cậu hay không.
“Sau này bài tập tớ chép cho cậu.” Thiếu niên nói.
“Bài tập anh chép cho em.” Người đàn ông nói: “Lần này là chép cho em cả đời.”
Khoảnh khắc này, dáng vẻ của thiếu niên và người đàn ông dần dần hòa vào làm một.
Đột nhiên Đoạn Di ngốc nghếch nghĩ: Tốt quá, hắn không thay đổi, mình cũng không thay đổi.
Anh ấy yêu mình, cũng giống như mình yêu anh ấy vậy.
“Được.”