Tưởng Vọng Thư hỏi: “Cậu bị thần kinh à, tự nhiên đăng ảnh một ly trà sữa lên vòng bạn bè làm gì? Sến súa chết đi được, cứ như trở về năm 2013 ấy, cuối cùng cậu cũng bị thứ đường công nghiệp pha bừa bãi ấy đầu độc rồi sao?”
Bài đăng mới trên vòng bạn bè của Đoạn Di là ảnh chụp ly trà sữa “pha bừa bãi” theo phong cách nghệ thuật, còn khó hiểu hơn là kèm theo một chữ “Hừm” làm caption.
Nam Dã like bài đăng, bình luận: Lần sau thích uống tớ lại mua cho.
Tưởng Vọng Thư “chậc chậc” cảm thán: “Thấy chưa, thâm tình chưa kìa, sao không đi đóng phim truyền hình nhỉ?”
Đoạn Di đáp trả: Cậu bị điên à, trà sữa này tự tôi mua! [Khinh bỉ]
Cậu không nói là Thịnh Vân Trạch mua, luôn cảm thấy có chút tự mình đa tình.
Tưởng Vọng Thư liếc mắt, ung dung lấy ra một chai nước uống bổ cho phụ nữ uống, nhận xét: “ Liếm cẩu sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Tắt WeChat, tranh thủ giờ nghỉ trưa, Đoạn Di lại âm thầm viết ra số QQ của Thịnh Vân Trạch, nhanh chóng gõ vào thanh tìm kiếm, xem dòng thời gian của hắn.
Thịnh Vân Trạch cập nhật một dòng trạng thái mới, từ “Phiền chết đi được” thành một biểu tượng cảm xúc heo con màu hồng.
Đoạn Di không nhìn ra ẩn ý, do dự quay đầu nhìn về phía cửa sau, Thịnh Vân Trạch đeo tai nghe không dây, nằm nhoài trên bàn ngủ.
Mặt hắn hướng vào tường, Đoạn Di chỉ có thể nhìn thấy gáy của hắn.
Tưởng Vọng Thư vừa rót nước sôi vào cốc, vừa khuyên nhủ: “Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, dù cậu có nhìn hắn, hắn cũng chẳng nở hoa đâu.”
Đoạn Di: “Tôi đâu có nhìn Thịnh Vân Trạch.”
Tưởng Vọng Thư thở dài, thần thần bí bí, ngữ trọng tâm trường: “Tôi có nói cậu đang nhìn Thịnh Vân Trạch đâu…”
Đoạn Di: …
“Cậu thích hắn thật à?” Tưởng Vọng Thư hỏi.
“Ai, Thịnh Vân Trạch ấy à?” Đoạn Di trả lời, ủ rũ gục mặt xuống bàn: “Cũng không phải thích lắm, chỉ là không quen nhìn bộ dạng hắn phớt lờ tôi như vậy.”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu có thấy câu trả lời của mình rất thiếu tự tin không?”
Đoạn Di: …
“Một chút.”
Tưởng Vọng Thư: “Yêu đương Alpha với Alpha chẳng có kết quả tốt đẹp đâu, cậu với Nam Dã không phải từng thử rồi sao, kết cục thê thảm như thế, cậu chưa rút kinh nghiệm à.”
Đoạn Di: “Hắn với Nam Dã không giống nhau.”
Tưởng Vọng Thư: “Không giống chỗ nào, nhiều hơn con mắt hay cái chân à?”
Đoạn Di ấp úng nửa ngày, úp mặt vào bàn, nói bằng giọng buồn bực: “Chính là không giống.”
Tưởng Vọng Thư: “Thích người ta cũng phải xem xem người ta có thích cậu không chứ, Thịnh đoàn trưởng tiêu chuẩn Alpha điển hình, nhiều Omega xinh đẹp thế không muốn, cần gì phải dây dưa không rõ ràng với cậu.” Cậu ấy nói sai, liền sửa lại: “Không phải ý chằm chọc cậu đâu, tiểu Tưởng ủng hộ cậu hết mình! Tình yêu là không phân biệt giới tính! Hắn thi Bắc Đại, cậu thi trường dạy nghề Bắc Đại, hắn thi Thanh Hoa, cậu thi trường kỹ thuật Thanh Hoa…”
Cậu ấy dừng lại, sau đó lấy điện thoại ra: “Hay là để tôi kéo cậu vào một group chat.”
Điện thoại Đoạn Di rung lên, QQ hiện thông báo cậu được thêm vào một group chat mới, tên là “Hội những người yêu thương và dõi theo sự trưởng thành của hoa khôi trường”.
Biểu cảm của Đoạn Di vỡ vụn, trong group bắt đầu chào đón thành viên mới.
Tưởng Vọng Thư nói: “Đây là group tôi tham gia trên diễn đàn, trong này đều là người thích Thịnh Vân Trạch, có người cùng trường cấp 3, cũng có người ngoài trường, cậu trò chuyện với bọn họ nhiều một chút, biết đâu lại tìm được tiếng nói chung.”
Đoạn Di: “Tiếng nói chung gì cơ?”
Tưởng Vọng Thư: “Cùng chia sẻ nỗi đau thất tình!”
Đoạn Di: “Cút cút cút!”
Cậu không thoát group, Tưởng Vọng Thư nói: “Trong group đa phần là Omega, cậu có thể là Alpha đầu tiên, nhưng mà cậu đừng để lộ giới tính thật, cứ bịa ra một cái đi.”
Đoạn Di không nói hiện tại mình là Omega, cậu theo bản năng sờ lên gáy, cơn đau nhói như kim châm lại ùa đến.
Cậu cần một chút pheromone của Thịnh Vân Trạch.
“Tôi biết là tiết đầu buổi chiều mọi người đều rất buồn ngủ, nhưng làm ơn, có ngủ thì cũng ngẩng đầu ngủ, đừng có gục xuống bàn, lỡ giáo viên đi tuần bắt gặp thì tôi biết ăn nói sao đây? Ngồi dậy, ngồi dậy hết cho tôi — Mau dậy!” Giáo viên dạy Toán họ Lý gõ thước xuống bàn.
Sau giờ nghỉ trưa, những người ngủ chưa đủ giấc chiếm hai phần ba lớp.
Ba tiếng vang dội, mới có người chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng mở to mắt nhìn lên bảng đen.
Đoạn Di ngủ say như chết, suýt chút nữa thì biến bàn học thành giường ngủ.
Tưởng Vọng Thư lay cậu dậy: “Lão Lý nổi giận rồi, muốn sống thì mau dậy đi!”
Đoạn Di muốn ngủ muốn chết, liền bảo: “Cậu nói với lão Lý là tôi bị cảm, không thoải mái, muốn xuống phòng y tế.”
Tưởng Vọng Thư: Đm, đi phòng y tế ngủ mà không rủ rê gì tôi hả?”
Đoạn Di: “Phòng y tế có mỗi mấy cái giường! Ai bảo là tôi xuống đó ngủ, tôi là xuống khám bệnh, tôi bị cảm sốt rồi cậu biết không…”
Tưởng Vọng Thư giơ tay: “Thầy Lý.”
Giáo viên họ Lý gật đầu ra hiệu.
Tưởng Vọng Thư ôn tồn nói: “Đoạn Di không được khỏe, em đưa cậu ấy xuống phòng y tế.”
Giáo viên họ Lý: “Không khỏe chỗ nào?”
Đoạn Di giả vờ chóng mặt buồn nôn, yếu ớt tựa vào người Tưởng Vọng Thư, Tưởng Vọng Thư nói: “Cậu ấy bị cảm, đau đầu, đến tháng, chỗ nào cũng không khỏe.”
Giáo viên họ Lý cười lạnh một tiếng: “Được rồi, Đoạn Di có thể đi, không cần em đưa. Muốn tôi cho Tưởng Vọng Thư đưa Đoạn Di xuống thì trừ phi hôm nay hai đứa không định quay lại. Thịnh Vân Trạch, em đưa cậu ấy xuống.”
Đoạn Di lập tức ngồi thẳng dậy: “Tại sao?!”
Còn tại sao nữa, Thịnh Vân Trạch học giỏi, giáo viên tin tưởng hắn chứ sao.
“Sao nào, khỏi cảm rồi à? Nghe giảng tiếp được rồi hả?” Giáo viên họ Lý hỏi.
Đoạn Di lại ngã vật xuống, yếu ớt nói: “Ôi chao đầu ơi là đầu, dạ dày ơi là dạ dày, sốt rồi… Xong rồi, đời ta coi như bỏ…”
Thịnh Vân Trạch tháo tai nghe xuống, lôi Đoạn Di từ chỗ ngồi dậy.
Đoạn Di: “Cậu đừng có xách tôi như xách mèo thế, tự tôi đi được.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu bớt gây thêm phiền phức cho tôi được không?”
Đoạn Di làm một động tác im lặng, nhìn về phía lão Lý: “Lão Lý nghe rõ chưa, bớt gây phiền phức cho người ta kìa!”
Giáo viên họ Lý: …
Đoạn Di vùng dậy định chạy, nhưng bị Thịnh Vân Trạch bóp chết yết hầu vận mệnh, cứ thế bị hắn lôi đến phòng y tế.
Đoạn Di là giả vờ ốm, đến phòng y tế cũng không nói được mình đau chỗ nào, vừa ngồi xuống, giáo viên phòng y tế liền nhìn cậu: Đoạn Di, khách quen đây mà, lại đến rồi.
Sau đó ân cần hỏi: “Lần này vẫn là kinh nguyệt không đều à?”
Bị Thịnh Vân Trạch lôi đến đây, Đoạn Di bực bội đáp: “Rối loạn sau sinh! Được chưa! Sao thầy cứ thích soi mói chuyện riêng tư của chị em phụ nữ thế?”
Giáo viên phòng y tế: “Cậu có thể có nhận thức đúng đắn về giới tính của mình được không?”
Đoạn Di làm một động tác ra hiệu im lặng, nghiêm túc nói: “Thiếu nữ cũng không được à.”
Sắc mặt Thịnh Vân Trạch khó tả.
Tính cách Đoạn Di hắn hiểu rõ, là một người ba hoa chích chòe, gặp người nào nói lời người nấy, chín câu thì hết tám câu là giả.
Không đứng đắn, không đáng tin, chẳng bao giờ làm theo lẽ thường.
Giáo viên phòng y tế lắc đầu, “Vào đi, Vitamin C ở trên bàn, tự lấy mà uống, đừng có uống hết cả thuốc sủi của tôi, lần trước cho cậu ngủ một buổi chiều, cậu đã coi thuốc sủi của tôi như kẹo mà ăn…”
Đoạn Di quen đường tìm đến chiếc giường quen thuộc của mình, nằm vật xuống, nhìn Thịnh Vân Trạch: “Thịnh ca, bệnh nhân đã sẵn sàng, anh có thể đi rồi đấy.”
Nói xong còn phối hợp diễn xuất: “Cung tiễn nương nương hồi cung…”
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn cậu, xoay người đi ra ngoài.
Đoạn Di lập tức bật dậy như cá chép lộn mình: “Lão Trương lão Trương! Cho em ít thuốc ức chế, loại Omega dùng, uống vào sẽ không thèm muốn đàn ông ý!”
Lão Trương, giáo viên phòng y tế, tên thật là Tống Bá Kiều.
Đoạn Di ngang ngược gọi ông là “Lão Trương”, chỉ vì lần đầu tiên gặp mặt, ông mặc một chiếc áo hoodie bên trong áo blouse trắng.
Từ đó về sau, Đoạn Di chẳng bao giờ gọi đúng tên ông nữa.
“Có thể đừng gọi tôi là lão Trương được không, giờ trong vòng bán kính mười cây số đều tưởng tôi họ Trương hết rồi.”
“Họ Trương thì sao nào, họ Trương trường thọ trăm tuổi, được nhà nước phân phối vợ.” Đoạn Di ngồi đối diện ông: “Nhanh lấy thuốc ức chế cho em đi.”
“Cho ai uống? Thuốc ức chế của phòng y tế không được cho bừa bãi, phải báo cáo trường.”
“Tưởng Vọng Thư.” Đoạn Di không chút do dự bán đứng cậu bạn thân, vẻ mặt đau khổ: “Thay biết cậu ta không, là Beta đấy, thế mà… Thế mà lại phân hóa thành Omega, thầy nói xem có tức cười không chứ?”
Lão Trương nghi ngờ nhìn Đoạn Di.
Đoạn Di bịa chuyện đã thành thói quen: “ Thầy chưa đọc tiểu thuyết bao giờ à? Beta đều là Omega giả dạng đấy, mau đưa cho em đi! Xảy ra chuyện gì em chịu trách nhiệm, bằng không ngày mai ba của tiểu Đoạn sẽ đến rút vốn đầu tư đấy.”
Lão Trương nghe đến hai chữ rút vốn đầu tư, lập tức nghiêm túc: “Chuyện này không thể xem thường, là giáo viên, chúng tôi phải có trách nhiệm với mỗi học sinh.”
Năm phút sau, Đoạn Di cầm được thuốc ức chế dành cho Omega, dạng uống, được đóng gói thành kẹo bạc hà, cậu nuốt liền hai viên, nằm trên giường chờ thuốc phát huy tác dụng.
Đoạn Di là một Omega đã bị đánh dấu, thuốc ức chế thông thường không có tác dụng mấy với cậu, thậm chí còn có thể vì bản năng pheromone mà bài xích thuốc ức chế, chỉ là cậu không biết.
Thịnh Vân Trạch đi lấy cốc nước nóng quay lại, liền nhìn thấy một Đoạn Di toàn thân nóng bừng, hắn có chút kinh ngạc.
…Tên ngốc này, mới có một lát mà đã có thể tự dưng mắc bệnh thật à?
Đoạn Di lăn qua lăn lại trên giường bệnh, mê man, liên tục cọ người vào thanh sắt ở đầu giường.
Thịnh Vân Trạch vừa bước tới, cậu đã theo bản năng chui vào vòng tay hắn, Thịnh Vân Trạch đang cầm cốc nước nóng, lùi lại thì sợ nước nóng đổ vào người Đoạn Di, chỉ có thể buông tay, nước nóng dội hết lên mu bàn tay hắn, lập tức đỏ ửng một mảng.
Thịnh Vân Trạch đặt cốc nước xuống, do dự sờ trán Đoạn Di.
Lão Trương nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra xem, sợ đến mức hồn vía lên mây: “Ôi chao, cậu ấy sao thế này?”
Nhìn thấy vỏ thuốc ức chế vương vãi trên bàn: “Trời đất ơi đứa nhỏ này, sao lại xem thuốc ức chế Omega là kẹo mà ăn thế? Bình thường nhìn ngốc nghếch vậy mà lại đi làm chuyện ngốc nghếch thật.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu ấy uống thuốc ức chế Omega? Tại sao?”
Lão Trương: “Còn tại sao nữa, thằng nhóc này nó háu ăn đấy chứ, trong phòng y tế này có cái thuốc nào vị ngọt ngọt, hình dáng giống kẹo mà nó chưa ăn qua? Cái gì nó chả dám cho vào mồm?”
Thịnh Vân Trạch: “Đoạn Di thích ăn kẹo à?”
“Thích ăn vặt, trẻ con mà, đứa nào chẳng thế.”
Lão Trương truyền dịch cho cậu, nửa tiếng sau Đoạn Di mới tỉnh lại, cậu mở mắt ra, liền nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đang ngồi bên cạnh.
Cậu mơ màng gọi: “Ông xã…”
Thịnh Vân Trạch ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như muốn giết người, Đoạn Di lạnh sống lưng, lập tức tỉnh táo lại: “Chúc… Chúc… Chúc mừng phát tài…”
Thịnh Vân Trạch nhíu mày: “Cậu làm sao thế?”
Đoạn Di thành khẩn nói: “Chúc mừng năm mới. Sợ đêm giao thừa nhiều lời chúc quá nên cậu không thấy lời chúc của tôi, sợ mùng một Tết…”
Thịnh Vân Trạch: “Im miệng.” Hắn bóp trán, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi không có hứng thú giao tiếp với loại người xem thuốc ức chế như kẹo mà ăn.”
Đoạn Di lúc này mới hiểu ra tại sao mình lại nằm ở đây.
Giả vờ giả vờ thế nào lại thành bệnh thật.
Cậu tự thấy ấm ức, im lặng không nói gì.
Thịnh Vân Trạch không quen nhìn cậu yên tĩnh như vậy, quay sang nhìn cậu: “Bị đả kích à?”
Đoạn Di: “Không có, sao cậu lại quay lại?”
Thịnh Vân Trạch: “Đi rót nước cho con heo giả vờ ốm, quay lại thì phát hiện nó ốm thật.”
Đoạn Di hít mũi, rầu rĩ nói: “Chắc là cúm heo đấy.”
Thịnh Vân Trạch: …
Nằm một lúc, Đoạn Di lại nhịn không được: “Chán chết đi được, Thịnh Vân Trạch, cậu nói chuyện với tôi đi.”
Thịnh Vân Trạch đáp: “Sắp vào lớp rồi, tôi phải quay về.”
Thế nhưng lại ngồi im trên ghế không nhúc nhích.
Tư duy của Đoạn Di nhảy rất nhanh: “Tài vẽ vời của tôi rất đỉnh, hay là tôi vẽ cho cậu một cái đồng hồ nhé?”
Thịnh Vân Trạch: “Vô dụng thì đừng có quậy phá.”
Đoạn Di phản bác: “Tay phải tôi đang truyền dịch, tay trái vẫn cử động được mà, tôi vẽ bằng tay trái cũng đẹp lắm đấy.”
Cậu sợ tiêm, tay phải quả thật không dám động đậy, dùng răng cắn mở nắp bút bi đen, tập trung vẽ đồng hồ lên cổ tay Thịnh Vân Trạch.
“Vẽ cho cậu một cái Patek Philippe.” Đoạn Di tập trung vẽ.
Thịnh Vân Trạch không động đậy, cũng không nhìn cậu, mang theo vài phần nuông chiều.
Mãi cho đến năm phút sau, hắn không nhịn được nữa: “Vẽ xong chưa?”
Đoạn Di: “Đừng có nói chuyện, đang tô đậm nhạt phân chia mảng sáng tối đây.”
Vẽ vời linh tinh mà cũng bày đặt tô đậm nhạt phân chia mảng sáng tối?
Thịnh Vân Trạch nghĩ đến đường não khác người của Đoạn Di, tim đập nhanh hơn, bất an cúi đầu nhìn —- Đoạn Di vẽ cho hắn một cái đồng hồ bằng bút chì 3D.
Hắn: …
“Xong rồi!” Đoạn Di tự thưởng thức tác phẩm của mình.
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nhận xét: “Xấu.”
Tuy nhiên thần sắc hắn có phần dịu dàng hơn, Đoạn Di nằm trên giường nhìn chằm chằm gương mặt hắn, bị Thịnh Vân Trạch bắt gặp.
Ánh mắt hai người va vào nhau giữa không trung.
Bầu không khí vô cùng tốt, Đoạn Di nghe thấy tiếng tim mình đập.
Trong phòng y tế vắng tanh bỗng vang lên âm thanh thông báo lạnh lẽo -—
Cùng với nhịp tim đập nhanh như tốc độ 200 km/h của cậu, lần này là do sợ hãi.
“Lựa chọn:”
Đoạn Di: … Mẹ kiếp, không phải là cái mà cậu đang nghĩ đấy chứ?
“A: Hỏi Thịnh Vân Trạch hôm nay hắn mặc quần lót màu gì, sau đó hỏi mượn hắn.”
“B: Ấn Thịnh Vân Trạch lên bàn, cười nham hiểm rồi dùng lưỡi quét qua môi hắn một cái: ‘Người anh em, chúc mừng cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi’.”
“C: Nâng cằm Thịnh Vân Trạch lên: ‘Hôm nay trời đẹp thật đấy, không bằng chúng ta lên giường đi’.”
Thịnh Vân Trạch: “Sao thế?”
Sắc mặt Đoạn Di không chỉ là khó coi, mà là trắng bệch như tờ giấy.
Dựa theo kinh nghiệm xương máu trước đây, cho dù cậu chọn hay không, hệ thống đều sẽ tự động lựa chọn giúp cậu, vô sỉ và chẳng nói lý chút nào.
Thịnh Vân Trạch kiểm tra bình truyền dịch, Đoạn Di run rẩy môi, lắp bắp hỏi: “cậu… cậu… cậu…”
“Tôi làm sao?” Thịnh Vân Trạch im lặng: “Không thoải mái à?”
Đoạn Di như thể anh hùng sắp hy sinh, dứt khoát nói: “Quần lót của cậu… màu gì?”
Thịnh Vân Trạch: …
Mặt Đoạn Di lúc đỏ lúc trắng: “Có thể… Cho tôi… Mượn… Mượn một… một chút… không…”
Thịnh Vân Trạch hít sâu một hơi, bầu không khí lãng mạn tan biến sạch sẽ, hắn nhìn Đoạn Di với vẻ mặt khó tả: “Cậu biến thái à?”
Đoạn Di như thể đột nhiên được cởi trói, trong lòng gào thét:
—- Cái hệ thống chó má này!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Đoạn: Sớm muộn gì tôi cũng bị cái hệ thống chó má này hại chết.jpg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT