Ta dạo qua dạo lại ở trong phòng, trong lòng tràn ngập lo lắng nhưng lại không biết nên làm thế nào mới phải, đột nhiên cửa sổ ngoài phòng “ầm” một cái, ta khẽ giật mình.
“Nương nương! Người mặc ít như vậy, nếu cảm lạnh thì phải làm sao đây?”
Giọng nói của Phủng Vân khẽ vang lên ở bên ngoài cửa, nàng nhanh chóng quấn khăn bông khắp người cho ta.
“Phủng Vân, hắn muốn rời đi thì ta phải làm sao đây? Nếu có chuyện gì xảy ra với hắn ta biết làm sao bây giờ? Vân Nam…Phản quân ở Vân Nam đang mỗi lúc một trở nên vô cùng ngang ngược, tại sao hắn lại không nói mà đi như vậy chứ, ta nên ngăn hắn lại thế nào đây?”
Ta gay gắt nắm chặt lấy tay của nàng, trong giọng nói đã run rẩy như sắp khóc tới nơi.
Phủng Vân đỡ ta ngồi trên giường, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng ta tỏ ý muốn an ủi, nhưng lại không hề nói một lời nào, ta đơn giản là ụp đầu trên vai nàng rồi cứ vậy mà khóc lớn lên.
Khóc thì có ích lợi gì? Từ tận sâu trong đáy lòng ta khẽ vang lên một giọng nói.
Thế là ta lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ màng mà nhìn Phủng Vân, sau đó siết chặt nắm tay rồi đứng bật dậy: “Không được, cho dù hắn có muốn đi, ta cũng phải đi hỏi cho rõ ràng mới được.”
Đêm khuya rét đậm, gió lạnh thấu xương, ta vội vàng chải tóc, sau khi tới Dưỡng Tâm Điện thì ở phía chân trời đã nổi lên bụng cá trắng.
Tiêu Mạc Chi đang nằm trên giường. So với hắn của lúc trước, dường như lần này hắn ngủ không được yên cho lắm, hắn khẽ cau mày, như là đang gặp ác mộng vậy.
Ta xoay người nhìn đồ vật bừa bãi trên bàn của hắn: Ngoại trừ giấy và bút mực ra, thì cũng chỉ là mấy quyển sách bình thường mà thôi. Ta tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không hề thu hoạch được gì, thế là ta đành phải buông đồ vật xuống, định rằng là sẽ ra sảnh phụ nghỉ ngơi một lát, nhưng lại không cẩn thận mà va vào chỗ nào đấy, thế là một viên trân châu màu đỏ to bằng hạt đậu lập tức rơi xuống dưới chân ta.
Trong lòng ta vô cùng nghi ngờ, ta nhặt hạt trân châu kia lên rồi nhìn kỹ hình dáng của nó dưới ánh trăng sáng ngời, vì không còn cách nào khác cho nên ta đành nhét nó vào bên trong tay áo, sau thì rón ra rón rén mà lui ra ngoài, lúc ở ngoài sảnh ta tuỳ tiện tìm được một cái ghế nằm dài, ta lập tức nằm xuống cái đệm mềm mại ấy mà ngủ.
Kể từ đây, khi nào Tiêu Mạc Chi đứng dậy chuẩn bị rời đi, kiểu gì ta cũng sẽ tỉnh giấc theo hắn.
Nghĩ như vậy, ta khẽ nhắm nghiền mắt lại, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi tỉnh lại, trên người ta chính là cái chăn của Tiêu Mạc Chi. Ta có chút bối rối, nhưng ngay khi kịp phản ứng trở lại, ta lập tức ngồi bật dậy từ trên ghế nằm, rồi phi thật nhanh đến tẩm điện tìm hắn.
Còn tốt chán, tuy rằng hắn đã thu nhập xong xuôi toàn bộ, nhưng vẫn chưa đi, dường như là hắn đang đợi ta thì phải.
Hắn khẽ nhìn ta, hai tay dang rộng ra. Ta do dự một lát, sau thì vẫn tiến lên phía trước một bước, dựa vào trong lồng ngực của hắn, đầu thì áp sát lên trên ngực hắn.
“Ta nhận được tin tức của mật thám, nói rằng phản quân ở Vân Nam có chút liên quan đến Hiền vương. Sự tình quan trọng nên ta cần phải một mình đến đó thăm dò một chút, có lẽ nếu mà nổi lên hứng thú, nói không chừng ta sẽ ngự giá thân chinh mà tiêu diệt hết thảy bọn phản quân ở Vân Nam cũng nên.”
Khi nói lời này, giọng điệu của hắn vô cùng nhẹ nhàng, như thể cầm đầu phản quân ở Vân Nam chính là cữu cữu ruột của hắn, chẳng qua lần này chỉ đến thăm người thân thôi vậy. Nhưng mà ta chỉ nghe được mỗi mấy câu “Phản quân Vân Nam”, “Dân tị nạn ở Tứ Xuyên” “Bỏ mạng trên chiến trường”.
“Ngươi không thể trực tiếp tìm cớ làm thịt Hiền vương một cách nhanh chóng được sao?”
Hắn cười đáp rằng: “Không nói đến di chiếu trước kia từ phụ hoàng không đáng tin cậy của ta, nhưng chỉ dựa vào mỗi Hứa Thị hiện giờ luôn theo chân Tiêu Dật Chi, và không đội trời chung với ta thôi, nếu ta chém chết Hiền vương, vậy thì thể nào cũng có một ngày bọn họ sẽ dùng cái danh diệt trừ bạo quân mà chém rớt đầu ta, rồi tìm kiếm một con rối khác để lên thượng vị thay thế.”
Dừng lại một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, không phải chuyến đi này của ta cũng chỉ là cái cớ thôi sao? Mơ ước ngôi vị hoàng đế, có suy nghĩ muốn làm phản, tội khác thì ta không động vào hắn được, nhưng chẳng lẽ những tội danh này còn chưa đủ để kết tội hắn sao?”
“Tiêu Mạc Chi.”
“Ơi.”
“Ngươi đừng làm hoàng đế nữa được không? Rồi chúng ta sẽ rời cung đi du sơn ngoạn thuỷ, sống ẩn dật ở nông thôn, gạt hết thảy mọi chuyện sang một bên.”
Hắn nhéo chóp mũi của ta một cái: “Vận mệnh đã như thế rồi, có trốn cũng không được.”
Trong lòng ta tràn ngập mất mát, tiếp theo ta lại nghe hắn nói rằng: “Trừ gian diệt ác làm an lòng dân, tạo phúc cho vạn dân, chẳng phải đây cũng chính là nguyện vọng của hoàng hậu sao?”
“Nhưng ta khuôn muốn ngươi chết.”
“Không chết được, trẫm là vạn tuế.”
Ta không khỏi cười khẽ một tiếng, Tiêu Mạc Chi nhìn ta nói rằng: “Đó là sự thật. Chờ trẫm trở về, trẫm sẽ cho hoàng hậu một thiên hạ thái bình thịnh trị.”
Ta không trả lời, chỉ nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.
Có lẽ đôi khi, những gì muốn nói cũng không cần phải diễn đạt bằng lời.
Hắn chăm chú nhìn ta: “Ta biết mà.”
Lúc đi Vân Nam, hắn chỉ dẫn theo một vài thân tín ít ỏi, cũng may là có rất nhiều ám vệ và binh sĩ, cho nên mới an ủi được ta phần nào.
Khi ra ngoài, hắn chỉ tuyên bố là sẽ đến vùng Lưỡng Quảng thể nghiệm và quan sát tình hình của dân chúng, đồng thời đặc biệt ra lệnh cho mấy đại thần xử lý công việc quân sự và chính trị, trong đó có hai vị huynh trưởng của ta.
“Nương nương, nếu lần này bệ hạ chỉ đơn giản là đi tuần thì cớ gì lại phải đưa phụ thân theo cùng chứ? Đã thế còn muốn chúng ta giữ bí mật, bây giờ mẫu thân cứ cho rằng phụ thân muốn một mình đi Giang Nam du ngoạn, người đã hờn dỗi mấy ngày nay rồi đấy.” Trong chính điện Phượng Tảo Cung, nhị ca hỏi ta.
“Tử Giác! Ngươi đã quên phụ thân dặn dò ngươi cái gì trước khi đi rồi sao? Ở trong cung là phải trận trọng từ lời nói cho đến việc làm, hạn chế đặt câu hỏi lại!” Đại ca bất mãn mà trừng mắt liếc hắn một cái.
“Có gì đâu mà phải ngại, nơi này đều là người trong nhà cả mà, đừng vì hiện tại thân phận bất đồng mà trở nên xa lạ như thế chứ.” Ta lo lắng xua tay: “Từ trước đến giờ đều là huynh muội cùng nhau trèo cây, cùng nhau nói dối, nên các huynh đừng làm thế với ta nữa…Chỉ là lần này có chút đặc biệt, Mạc Chi cũng đã giải thích cho ta rất nhiều điều.”
Nói xong, ta khẽ nhấp một ngụm trà, sau khi buông chén trà xuống, ta mới phát hiện ra hai vị ca ca đều đang mở to mắt ra nhìn. Nhị ca chần chờ hỏi: “Tiểu muội à, hiện giờ tỉnh cảm phu thê của các ngươi đã tốt như vậy rồi sao?”
Hình ảnh ta gọi hai tiếng “Mạc Chi” lập tức hiện lên trong tâm trí ta. Ta có chút đỏ mặt, thế là lập tức dùng khăn mặt che mặt lại, rồi nhỏ giọng nói: “Không có.”
Hai vị ca ca khoa trương mà bật cười ha hả, nhị ca còn ồn ào nói rằng: “Rốt cuộc thì bây giờ muội muội cũng đã có dáng vẻ của nữ nhi rồi đấy, muội phu của ta thật có năng lực mà!”
Đại ca thọc thọc hắn vài cái ý bảo hắn im miệng, rồi nhìn ra ngoài cửa một chút, lúc này đại ca mới nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ bệ hạ không ở trong cung, nương nương có dự tính gì không?”
Khoé miệng ta khẽ cong lên, đôi mắt rũ xuống, ta nhìn sang một bên nói: “Bây giờ hắn không có ở đây, nhưng trong cung vẫn còn người khác mà.”
Sau khi tiễn các ca ca đi xong, ta chợt nhớ ra cái hạt trân châu mà ta đã để vào trong túi thơm lúc trước, lúc này ta lập tức lấy ra ngoài, dưới ánh sáng mặt trời, ta phát hiện trên mặt trân châu có một vài đường hoa văn kỳ lạ.
“Phủng Vân.”
Phủng Vân nghe ta gọi thì chạy tới ngay, ta đưa hạt trân châu cho nàng quan sát một chút: “Ngươi đã thấy thứ này bao giờ chưa?”
“Bẩm nương nương, hình như cái này là hoa bông gòn.”
Thấy ta không hiểu, nàng lập tức lên tiếng giải thích: “Nguyên quán của nô tỳ ở Lĩnh Nam, khi còn nhỏ thì có thường thấy loại hoa này, nhưng hoa này không có ở phương Bắc nên nương nương nhìn lạ mắt cũng là lẽ tự nhiên thôi.”
Ta ra lệnh cho nàng lui xuống, sau thì lập tức nhìn chằm chằm vào hạt trân châu nhưng vẫn không thể nhìn ra được một chút gì cả, khi đặt lên mũi ngửi thì sẽ có một hương thơm thoang thoảng, vì vậy ta đã đặt nó trở về.
Đã đến lúc nên nghĩ cách đối phó với thái quý phi rồi.
Ta muốn tìm xem nàng có gì sai trong việc chi tiêu trong cung không, rồi sẽ đặt bút trừ khử nàng một cách hợp lý, nhưng ta lại sực nhớ ra rằng dường như cuốn sổ đã được để bên trong Dưỡng Tâm Điện. Mà ta cũng lười phái người đi lấy, cũng muốn rèn luyện thân thể của mình một phen, thế là ta đã một mình đi đến Dưỡng Tâm Điện, ai ngờ, ta lại đụng phải “người quen”.
“Bạch tuyển hầu? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Hiển nhiên là cô nương kia không ngờ rằng ta sẽ xuất hiện ở đây, vẻ mặt nàng ta hoảng loạn, chân tay luống cuống khiến ta không khỏi chửi thầm một câu trong lòng: Bổn cung đáng sợ như vậy sao?
“Bẩm…bẩm nương nương, tần thiếp quá mức nhớ mong bệ hạ nên muốn tới đây, nhìn đồ vật mà bệ hạ từng dùng qua, để an ủi tấm lòng đôi chút.”
“Bạch tuyển hầu thật có tâm.” Ta lên tiếng khen ngợi, nhưng trong lòng thật sự rất muốn bắt nàng ta lại hỏi rằng: Ngươi có tình cảm với Tiêu Mạc Chi khi nào? Hắn có đáp lại tình cảm của ngươi không? Đáp lại lúc nào?
“Nương nương…”
Nàng do dự mà mở miệng, dáng vẻ dè dặt ấy khiến cho ta rất muốn mắng Tiêu Mạc Chi rằng vì sao lại thích kiểu nữ nhân như vậy.
“Làm sao?”
Tần thiếp…tần thiếp là Khê tuyển hầu.”
Ta cúi đầu đỡ trán, có lẽ ta đành phải trì hoãn việc tính sổ thái quý phi lại một hai ngày mới được, trước tiên đi thu thập bản chức trong cung cũng không tính là chậm trễ cho lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT