Cố Thiên Lập gọi đến nói anh biết Đào Yêu Yêu đang tham gia một buổi phỏng vấn, không ngờ lại là một buổi thử vai.
Nhìn Đào Yêu Yêu nằm trên giường với gương mặt nhợt nhạt, hình bông hoa trên trán nom càng tươi đẹp lạ thường hơn, ẩn chứa một loại vẻ đẹp ốm yếu.
Cố Văn Chính đứng một lúc lâu mà Đào Yêu Yêu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cuối cùng anh xoay người rời khỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Cố Văn Chính đi, bấy giờ Đào Yêu Yêu mới mở hai mắt ra.
Dọa chết cô rồi, không ngờ bản thân lại không có tiền đồ như thế, lại căng thẳng đến mức té xỉu!
Ban nãy, cô nghe anh nói về chuyện ăn cơm gì đó, không biết có phải vì cô làm lỡ mất không mà anh có vẻ rất tức giận.
Đào Yêu Yêu lấy điện thoại di động của mình ra, bấy giờ mới phát hiện tin Wechat mà mẹ gửi, nói anh trai sẽ đến đón cô đi ăn, tối nay gia đình liên hoan.
Anh trai? Liên hoan gia đình? Đào Yêu Yêu lại liên tưởng đến cuộc điện thoại của Cố Văn Chính ban nãy, lập tức hiểu câu 'thay quần áo khác' kia là có ý gì.
Haizz, không ngờ lần liên hoan đầu này đã bị cô làm hỏng mất, chắc chắn là vất vả lắm Cố Văn Chính mới đồng ý ăn cơm chung, có lẽ mẹ sẽ rất thất vọng.
Đào Yêu Yêu bèn gọi lại cho mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mẹ, con đang ở bệnh viện."
"Xảy ra chuyện gì rồi? Sao con lại đến bệnh viện, khó chịu ở đâu?" Bên tai là lời lo lắng của mẹ.
"Mẹ, con không sao đâu, chỉ là đầu hơi choáng váng thôi. Cố... anh đưa con đến bệnh viện, sợ là hôm nay con không thể ăn cơm với mọi người rồi."
Vừa nghe nghe là Cố Văn Chính đưa Đào Yêu Yêu đến bệnh viện, lòng Đào Toàn Chân lại có phần vui vẻ.
"Thật vậy à? Mẹ còn sợ Văn Chính không tiếp nhận con. Bây giờ nó có thể đưa con đến bệnh viện, cuối cùng mẹ cũng yên tâm rồi."
"Dạ. Vậy mẹ với bác Cố ăn trước đi, không cần phải đợi bọn con nữa đâu... Dạ... con chào mẹ."
Gọi anh là anh trai thật sự kỳ cục. Đào Yêu Yêu cúp điện thoại, hy vọng đã nói những lời có thể khiến mẹ yên tâm hơn.
*
Trong quán bar đầu người lắc lư, Tần Hoài đang ngồi trên sô pha uống rượu, bên cạnh có một đám người đẹp đang ngồi, dùng hết tất cả vốn liếng muốn làm anh ta vui lòng, nhưng anh ta lại chẳng chớp mắt lấy một cái.
Đám phụ nữ này còn không thú vị bằng chơi game.
Đúng lúc này có một tin nhắn Wechat được gửi đến.
Là một bức ảnh.
Tần Hoài bật màn hình, mở hình ảnh ra, sau khi phóng to lên thì phát hiện là Cố Văn Chính!
Ánh sáng có hơi mờ, nhưng khuôn mặt rất rõ ràng. Cố Văn Chính ôm một người phụ nữ, người phụ nữ kia dường như không có ý thức.
Lại thêm mấy bức ảnh nữa được gửi đến, Tần Hoài phát hiện ra Cố Văn Chính đang bế người phụ nữ kia vào bệnh viện.
Tần Hoài lập tức trở nên hưng phấn. Tuy là mấy năm nay số phụ nữ vây quanh Cố Văn Chính không hề ít, nhưng theo trực giác của anh ta, người này có phần không giống vậy, được người này đích thân bế vào bệnh viện, đây chính là lần đầu tiên.
[Lập tức điều tra cô gái này cho tôi, gửi lại thông tin cho tôi trong vòng ba ngày.]
Gửi xong tin nhắn này, tâm trạng Tần Hoài tốt lên rõ rệt.
"Hôm nay tôi hài lòng, cho mỗi người đang ngồi đây một phong lì xì lớn."
Cả đám ‘oanh oanh yến yến' lập tức reo lên. Dù sao cũng không cần làm gì mà nửa tiếng lại được một vạn cũng là chuyện khó mà cầu được.
*
Sáng sớm ngày thứ ba sau buổi phỏng vấn, Đào Yêu Yêu nhận được một cuộc điện thoại.
"..."
"Anh nói tôi qua phỏng vấn rồi ạ? Cảm ơn anh... dạ... tôi biết rồi!"
Cúp điện thoại, Đào Yêu Yêu hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên. Cô đã qua thật rồi!
Không biết bên Chúc Chúc và Tiểu Ngư thế nào rồi, đợi lát nữa cô có thể chia sẻ tin tức tốt này của bọn họ.
Cùng lúc đó, Chúc Chúc cũng nhận được một cuộc điện thoại.
Lúc Đào Yêu Yêu học xong, trở lại ký túc xá, cô phát hiện bầu không khí không ổn lắm.
Tiểu Ngư ngồi bên cạnh Chúc Chúc, vỗ vào vai cô ta, vẻ như đang an ủi cô ta.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Đào Yêu Yêu cẩn thận hỏi.
"Haizz, chính là chuyện thử vai tớ đã nhắc lần trước ấy. Lúc đó nói là thử vai, thật ra chỉ là tuyển mấy vai quần chúng thôi. Lúc đầu cũng được quyết định rồi, ngờ đâu nhân vật của Chúc Chúc lại bị giật mất, mà nghe nói người kia còn là một người có ô dù, nhà đầu tư yêu cầu trực tiếp."
Người trả lời là Tôn Tư Hàm. Cô ta đang đắp mặt nạ, lúc nói lời nghe hơi không rõ, nhưng Đào Yêu Yêu vẫn nghe được.
"Hu hu hu... có ô dù như thế, đến nhà đầu tư cũng đích thân ra mặt, vậy cần chi phải cướp một vai nhỏ như vậy với tớ chứ!"
Chúc Chúc khóc đầy thảm thương, vừa khóc vừa kể lể.
Đào Yêu Yêu cũng không không biết xấu hổ mà nói mình thử vai đậu rồi, để tránh đả kích cô ấy, đành phải lên tiếng an ủi trước: "Chúc Chúc à, đừng khóc, không chọn cậu là bọn họ không có mắt, còn nhiều cơ hội mà, lần sau chắc chắn sẽ có nhân vật tốt hơn!"
Tiểu Ngư cũng phụ họa: "Đúng đó! Chúc Chúc, còn rất nhiều cơ hội, đừng khóc, mặt sưng lên là khó coi lắm!"
Tiểu Ngư thì lại không vấn đề, cô ấy cũng có một vai, không bị ảnh hưởng, bây giờ Chúc Chúc bị mất vai, nói thật cô ấy cũng có phần bất bình thay bạn mình.
"Chúc Chúc, cậu đừng khóc, tớ sẽ lưu ý giúp cậu, có phim nào phù hợp tớ sẽ đề cử cậu!"
Tôn Tư Hàm cũng sắp vào đoàn phim rồi, đóng nữ chính của một bộ phim chiếu mạng, tuy là dàn diễn viên bình thường, nhưng thời buổi này phim chiếu mạng kinh phí thấp nổi lên cũng không ít, không ai nói chắc được.
Chúc Chúc lập tức cảm kích không thôi: "Tư Hàm, cậu thật tốt, cảm ơn cậu nhé!"
"Không có gì đâu, đừng khách sáo thế, ai bảo chúng ta là bạn cùng phòng chứ? Cả Tiểu Ngư và Yêu Yêu nữa, sắp tới có cơ hội, tớ cũng sẽ giới thiệu các cậu."
Thật ra cùng lắm Tôn Tư Hàm cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ, căn bản không hề có quan hệ gì, cô ta có thể mời được Khang Đình Vũ không có nghĩa cô ta có mặt mũi mức nào, mà chẳng qua là Khang Đình Vũ khá thích thôi, dù sao anh ta cũng là người hay xuất hiện trong tầm mắt mọi người với đủ loại người nổi tiếng trên mạng.
Vậy nên, cô ta nói sẽ tiến cử người gì đó căn bản là không thực tế, chẳng qua là cô ta nói như vậy sẽ khiến hình tượng bản thân trở nên vĩ đại, cũng có thể lấy được cảm tình từ bọn họ. Chỉ là một tấm séc không chữ thôi đã có thể khiến bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, cớ gì cô ta không làm.
Một tháng sau bộ phim của Đào Yêu Yêu mới khai máy, lúc này cô còn chưa biết nam nữ chính, cũng hoàn toàn không biết nhà tư sản xuất và các thành viên quan trọng phía sau, thậm chí còn không để tâm đạo diễn là ai, cô chỉ quan tâm làm tốt phần việc của mình.
'Reng... reng... reng!'
Tiếng chuông điện thoại của Đào Yêu Yêu vang lên, hiện lên dãy số không phải của người quen nào.
Đào Yêu Yêu nhận điện thoại, trước là 'alo' một tiếng.
Người bên kia không nói gì, cô tưởng là điện thoại chơi khăm của người nào đó, đang chuẩn bị cúp thì bên kia truyền đến tiếng nói, cách micro lại tăng thêm một phần cuốn hút, như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.
"Đào Yêu Yêu, cô đang ở trong ký túc xá hả?"
"Vâng, tôi đang, anh là..." Đào Yêu Yêu thử hỏi dò.
"Cho cô năm phút đi xuống, tôi đợi cô ở dưới lầu, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Người kia nói xong thì cúp điện thoại.
Đào Yêu Yêu đang muốn mắng “anh tâm thần à”, lại đột nhiên phản ứng kịp người vừa gọi là Cố Văn Chính. Cố Văn Chính! Sao anh lại đến trường, mà giờ lại còn ở ngay dưới lầu nữa!
Năm phút, a, năm phút!
Đào Yêu Yêu liếc di động một cái, phát hiện ra một tin nhắn chưa đọc.
Thì ra là của mẹ gửi đến, nói hôm nay cả nhà sẽ cùng ăn cơm, Cố Văn Chính sẽ đến đón cô. Ban nãy, cô đang chơi game, hoàn toàn không để ý đến điện thoại di động.
Đào Yêu Yêu lập tức nhảy lên khỏi giường.
Mà cô không hề biết, bên ngoài hiện đã loạn hết lên.
Một chiếc Audi A6 màu xám bạc đang đậu dưới lầu phòng ký túc nữ số tám.
Cả đám người đang vây lấy mà nhìn, chẳng hề vì chiếc xe này cao cấp mức nào, mà là vì có cô gái đã nhìn thấy mặt chủ xe.
"Thật là quá đẹp trai trời ơi! Tôi chưa từng thấy ai đẹp thế ở trường này! Tôi cảm thấy người này còn đẹp trai hơn cả Trương Diệc Phong!"
"Có khoa trương đến vậy không? Trương Diệc Phong cũng ở trong hai vị trí đầu của tứ đại rồi, có vẻ đẹp như vậy sao vẫn chưa nổi tiếng?"
"Nhìn xe cũng biết là người có tiền, có thể không phải ở trường chúng ta đâu, nếu không... sao có thể không nhận ra cả chúng ta."
"Không biết anh ấy đang đợi cô nàng may mắn nào nữa, thật là kiếp trước đã cứu cả thế giới!"
Cố Văn Chính ngồi trong xe, đóng cửa sổ, vẫn ngăn cách với âm thanh xì xà xì xầm không ngừng, thấy hơi bực bội. Người phụ nữ kia thật là rề rà.
Đào Yêu Yêu thay quần áo mà vô cùng lo lắng, lại gấp rút thoa son môi, xỏ giày cao gót vào, cầm điện thoại di động và ví tiền lên, chạy ra cửa phòng.
"Yêu Yêu, cậu đi đâu đó?"
"Tớ có chút chuyện, buổi tối sẽ về một, bye bye Chúc Chúc!"
Còn chưa nói hết câu, người đã không thấy bóng dáng.
Lúc Đào Yêu Yêu xuống tới bên dưới đã thấy một chiếc xe đang đậu trước cửa ký túc, xung quanh có đầy cô gái vây quanh.
Cố Văn Chính nhấn hạ cửa sổ, nói với Đào Yêu Yêu: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên!"
Chính động tác hạ cửa sổ này của anh đã khiến mọi người thấy rõ khuôn mặt anh, lập tức đồng loạt la lên.
"A! Thật sự rất đẹp trai!"
Thậm chí có người còn mạnh dạn đặt thẳng câu hỏi: "Anh đẹp trai, anh tên gì vậy, thêm Wechat nhé!"
Đào Yêu Yêu chạy vội đến trước xe, mở cửa, ngồi vào, thật sự sợ giây tiếp theo anh sẽ nổi sùng lên.
Ngồi vào trong chiếc xe này trước mắt bao nhiêu người thật sự là cần chút dũng khí, Đào Yêu Yêu đã cảm nhận được mấy ánh mắt nhìn về phía cô kia 'mãnh liệt' đến mức nào rồi!
Tất nhiên, có rất nhiều người chụp lại chiếc xe này, rồi cả Đào Yêu Yêu ngồi vào xe nữa.
Xe khởi động, nhanh chóng ra khỏi khuôn viên trường.
Đào Yêu Yêu ngồi phía sau, có hơi bứt rứt, chẳng lẽ cứ không nói được một lời vậy à, mà xoắn xuýt hơn nữa, là cô không biết phải xưng hô với anh thế nào.
Gọi anh là 'anh trai'? Chưa nói cô không gọi được, mà hẳn anh nghe xong cũng sẽ muốn đánh người! Gọi thẳng tên thì cô cảm thấy anh cũng sẽ không thích. Đây thật sự là một vấn đề hao tâm tổn trí.
Đào Yêu Yêu ngồi đằng sau vò đầu bứt tai, thông qua gương chiếu hậu, Cố Văn Chính đã nhìn thấy rõ mồn một.
"Đào Yêu Yêu, cô có thể đừng làm trò khỉ nữa không?"
"Hả?"
"Mong cô ngồi đàng hoàng cho chút, đừng có õng tới ẹo lui, ở đây không có ai cần cô biểu diễn đâu."
Đào Yêu Yêu lập tức ngồi ngay ngắn: "Tôi chỉ đang nghĩ phải xưng hô với anh thế nào thôi..."
"Cô cũng không muốn gọi anh nhỉ? Tôi cũng không có người em gái như cô, cô coi như là người lạ, muốn xưng hô thế nào thì cứ xưng hô thế đó."
Đào Yêu Yêu lập tức tiếp lời: "Được. Anh Cố, tôi biết rồi."
Không hiểu vì sao, Đào Yêu Yêu cảm thấy khi cô nói xong những câu này Cố Văn Chính có vẻ nổi giận, xe đột ngột phanh lại, rồi lại đột ngột tăng tốc.
Đào Yêu Yêu suýt nữa bị đập đầu, giận mà không dám nói.
Sau nửa tiếng chạy xe, cuối cùng họ đã đến nơi cần đến.
Mộng Giang Nam là chuỗi nhà hàng do nhà họ Cố kinh doanh, chỗ ăn cơm hôm nay được xếp ngay tại nhà hàng gia đình mở.
Đợi Cố Văn Chính đậu xe xong, Đào Yêu Yêu đi theo sau anh cùng đi vào trong.
Cố Thiên Lập và Đào Toàn Chân đã ngồi vào bàn, chọn một phần salad.
Khi nhìn thấy Cố Văn Chính và Đào Yêu Yêu một trước một sau đi vào, Đào Toàn Chân lập tức đứng dậy, vui vẻ bắt chuyện.
"Chính Nhi, Yêu Yêu, hai đứa đến rồi, mau lại đây ngồi đi!"
Cố Văn Chính không trả lời, đi thẳng đến cạnh bàn, ngồi xuống.
Đào Yêu Yêu vội vã nói: "Mẹ, bác Cố."
Cố Thiên Lập cũng cười nói với Đào Yêu Yêu: "Yêu Yêu, qua bên này ngồi đi."
Rồi ông quay đầu lại, bắt đầu dạy dỗ Cố Văn Chính: "Cái thằng nhóc này, dì Đào nói chuyện với con đấy, con không thể đáp lại một tiếng hả? Con có biết lễ phép không?"