Ta tiếp tục thêm dầu vào lửa:
"Danh tiếng của Mạn Thù quả thực đã rơi xuống vực thẳm, ngươi không sợ rằng sau này nàng ta khó mà gả đi được sao?"
Thẩm Hoài An có lẽ thật lòng yêu thương nàng, cuối cùng cũng đồng ý.
"Yến tiệc ngày mai, nhất định phải khiến Mạn Thù nổi bật, tỏa sáng!"
Ta liền đáp ứng.
Đương nhiên rồi.
Kỳ La sau đó âm thầm điều tra và biết được, từ trước đến nay, mỗi lần Thẩm gia tham dự các yến tiệc của quan viên quyền quý ở kinh đô, Tô Mạn Thù luôn đi bên cạnh Thẩm Hoài An.
Nàng ta ăn vận hào nhoáng, luôn chú trọng đến sĩ diện.
Vậy nên, ta cố ý chuẩn bị cho Tô Mạn Thù những bộ y phục và trang sức quý giá nhất.
Tất cả đều là những thứ đắt tiền nhất.
Kỳ La đích thân mang đồ đến biệt viện.
Tô Mạn Thù, cũng như người Thẩm gia, tự cho mình là thanh cao.
Nhưng khi nhìn thấy bộ trang sức lộng lẫy kia, nàng ta không còn kìm nén được khát vọng trong lòng.
Khi Kỳ La trở về báo cáo với ta, ta đang ngồi kiểm tra sổ sách.
Nghe được điều này, ta khẽ cười lạnh.
"Cho nàng ta đắc ý vài ngày, sau ngày mai, nàng ta sẽ chẳng còn cười nổi nữa."
Thẩm gia hiện tại vẫn còn danh tiếng khá lớn, các gia quyến của nhiều thế gia trong kinh đều lần lượt đến dự.
Ta khoác lên mình bộ hồng y rực rỡ, trang sức cài trên tóc là do mẫu thân chuẩn bị cho ta trước khi xuất giá.
Dù giản dị nhưng lại vô cùng đắt giá.
Nhân vật chính của yến tiệc cuối cùng cũng xuất hiện.
Tô Mạn Thù khoác lên mình bộ y phục và trang sức mà ta đã gửi đến từ hôm qua.
Nàng ta bước vào đầy uyển chuyển, lập tức khiến Thẩm Hoài An ngây người.
Cũng phải, Thẩm Hoài An vốn thích kiểu người như Tô Mạn Thù, yếu đuối và đáng thương, dễ dàng khơi gợi lòng muốn bảo vệ người đẹp của hắn.
Khi Thẩm Hoài An đi ngang qua ta, hắn tỏ vẻ khó chịu.
"Hôm nay là ngày của Mạn Thù, sao ngươi lại ăn mặc quá nổi bật thế này?"
"Ngươi đã hứa sẽ để Mạn Thù tỏa sáng cơ mà?"
Thật nực cười.
Ta liếc hắn, bình thản đáp, "Ta vốn đã như vậy, ngay từ đầu chẳng lẽ ngươi không biết ta như thế nào sao?"
Đúng lúc ấy, ta nghe được tiếng bàn tán của mấy vị phu nhân bên cạnh.
"Bộ y phục của Tô Mạn Thù kia là dệt từ Lưu Quang Cẩm, đáng giá ngàn vàng!"
"Đúng vậy, màu sắc này rất hợp với nàng ta!"
"Còn cả bộ trang sức trên đầu nữa, thật sáng rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt!"
Thẩm Hoài An cũng nghe thấy, mặt hắn đầy vẻ xấu hổ.
"Hóa ra phu nhân đã lo lắng chu đáo như vậy, ta đã trách lầm nàng rồi."
Ta không đáp lại hắn, chỉ lướt qua và tiến về phía các phu nhân.
Ta nhanh chóng hòa mình vào đám gia quyến thế gia, trò chuyện rôm rả.
Cảm giác y như cá gặp nước.
Những vị phu nhân này cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn về ta.
Dù sao thì công sức tìm hiểu sở thích, thói quen của họ cũng không phải vô ích.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, ta yêu cầu Thẩm Hoài An dẫn Tô Mạn Thù đến trước mọi người.
Ta giới thiệu:
"Thưa các vị, đây là muội muội kết nghĩa của phu quân ta, từ nay nàng sẽ là nhị tiểu thư của Thẩm phủ!"
Tô Mạn Thù lần lượt hành lễ với từng người, lễ nghi chu đáo, cử chỉ tao nhã, khiến ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.
Điều này làm cho Tô Mạn Thù vô cùng mãn nguyện.
"Đa tạ... tẩu tẩu."
Gương mặt nàng đầy vẻ đắc ý.
Chắc hẳn nàng cũng hiểu rằng những đau khổ mà nàng chịu khi học lễ nghi chính là vì lợi ích của nàng.
Ngày vinh quang hôm nay cũng là do ta ban cho nàng.
Nhưng nàng vẫn chưa biết đủ.
Khi ta vừa rời khỏi tiệc, Kỳ La tranh thủ báo cho ta biết nên đến viện phía bên kia xem qua.
Còn chưa đến gần, ta đã nghe thấy tiếng bàn tán.
"Man Thù, tẩu tẩu của ngươi cũng không tệ, ít nhất còn tốt hơn việc ngươi phải làm thiếp thất mờ ám của Thẩm Hoài An."
"Đúng vậy, nhìn bộ trang sức và y phục của ngươi xem, đáng giá biết bao!"
"Vả lại ngươi còn có ân cứu mạng Thẩm Hoài An nhưng vẫn không được vào phủ làm chính thê."
"Ta thấy ngươi còn chẳng bằng tẩu tẩu của ngươi!"
Những người bạn thân của Tô Mạn Thù thực sự là đang lo lắng cho nàng ta.
Nhưng Tô Mạn Thù lại không hề cảm kích.
"Dựa vào đâu mà nàng ta có thể vào phủ làm chính thê, còn ta thì phải làm cái gì mà muội muội kết nghĩa?"
"Hơn nữa, ta đã cứu mạng Hoài An!"
"Ta không cam lòng!"
Ta khoát tay, không muốn nghe tiếp, chỉnh lại búi tóc rồi quay về tiệc.
Tô Mạn Thù đến muộn.
Thẩm Hoài An dường như đã uống say, liền kéo Tô Mạn Thù ngồi xuống bên cạnh mình, gương mặt đầy vẻ dịu dàng.
"Mạn Thù, từ nay về sau phải sống thật tốt."
"Thẩm phủ chính là nhà của muội."
Nói xong, hắn ra hiệu cho gia đinh mang ra món quà đã chuẩn bị từ trước, đó là một cây trâm cài bằng đá quý.
Hắn tự tay cài nó lên tóc của Tô Mạn Thù.
Hành động này lập tức khiến mọi người bàn tán xôn xao.
"Thẩm đại nhân quả thật rất thương yêu muội muội của mình!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT