Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 9: Mưa Lớn 3


2 tuần

trướctiếp

12 giờ trưa, Diệp Phù nhận được điện thoại của Lâm Kiều, vốn dĩ tưởng rằng Lâm Kiều đã về Vân Thành rồi, nhưng không ngờ cô ấy vẫn đang ở đại học Lan Thành.

"Diệp Phù, nước ở ký túc xá đã ngập hết tầng một rồi, sinh viên bản địa đều được người nhà đến đón về rồi, trong phòng ký túc chỉ có mỗi mình cậu là người bản địa thôi, tớ, Chu Thải Phương và Từ Nhiễm đều bị kẹt trong ký túc xá, nhà ăn bị ngập, bọn tớ lại không ra ngoài được, đã một ngày không được ăn cơm rồi, cậu có thể tới cứu chúng tớ được không, bọn tớ đã bàn với nhau mỗi người sẽ trả cho cậu 1000 tệ coi như tiền công làm việc vất vả."

Diệp Phù không nói gì, Lâm Kiều hơi hoang mang, khóc lóc cầu xin.

"Diệp Phù, tớ biết cậu bên ngoài lạnh lùng nhưng thật ra rất tốt bụng, cậu cứu chúng tớ với, ở ký túc xá đáng sợ lắm, không có điện, nhà vệ sinh và ban công đều là nước, chúng tớ thật sự không còn cách nào khác."

Bên cạnh còn phát ra tiếng nói, Diệp Phù biết đó là Chu Thải Phương và Từ Nhiễm.

"Lâm Kiều, tớ cũng không có cách nào tới đó cứu cậu, tốt hơn là cậu đợi cứu hộ đi, đợi bọn họ đến rồi, các cậu có thể theo đội cứu hộ tới nơi trú ẩn khẩn cấp."

"Nơi trú ẩn? Nơi như vậy chắc chắn là vừa ồn ào vừa hỗn loạn. Diệp Phù, hay là cậu nói cho tớ biết nhà cậu ở đâu, chúng tớ bảo đội cứu hộ đưa tới nhà cậu lánh nạn tạm vậy."

"Xin lỗi, nhà tớ rất nhỏ, không có cách nào cưu mang các cậu được."

Lâm Kiều nghe thấy Diệp Phù từ chối một cách lạnh lùng thì ngẩn người.

"Diệp Phù, những người tớ quen cũng chỉ có một mình cậu là người Lan Thành, chúng mình là bạn với nhau, đợi mưa tạnh, tới mời cậu một bữa."

Diệp Phù bực bội xoa thái dương.

"Chi bằng bảo đội cứu hộ đưa các cậu tới khách sạn? Không những chỗ ở tốt mà còn được bao ăn." Diệp Phù uống một ngụm nước ấm, uể oải dựa lên sofa.

"Ở khách sạn đắt như vậy bọn tớ ở làm sao được."

Diệp Phù cười lạnh rồi lập tức tắt điện thoại, vài giây sai, Lâm Kiều lại gọi đến, Diệp Phù trực tiếp đưa cô ấy vào danh sách đen.

Cưu mang? Tưởng cô là đồ ngốc sao?

Còn lúc này trong phòng 301 ký túc xá nữ của đại học Lan Thành, Chu Thải Phương và Từ Nhiễm nhìn nhau, thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Kiều, hai người không kìm được mà châm chọc.

"Tớ đã nói Diệp Phù là kẻ vô ơn mà, cũng không phải là không trả tiền, không những không chịu tới cứu chúng ta mà đến cả địa chỉ nhà cũng không muốn nói, Lâm Kiều, không phải bình thường cậu nói là quan hệ giữa cậu và Diệp Phù rất tốt hay sao? Thật không ngờ cậu ta thậm chí còn không quan tâm đến sự sống chết của cậu."

"Lâm Kiều, cậu lại cho cậu ấy xem nào, trả cậu ấy 1500 tệ, tầng một bị ngập rồi, bây giờ cắt điện cắt nước lại không có gì ăn, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Lâm Kiều cau mày nhỏ giọng nói: "Diệp Phù block tớ rồi."

——

Buổi chiều, có thông báo khẩn cấp được công bố, tất cả những điểm công cộng của Lam Thành đều thành lập nơi trú ẩn khẩn cấp, bao gồm thư viện, nhà thi đấu, rạp chiếu phim, câu lạc bộ, cung văn hóa, ... Những nhà ở tầng 1 tầng 2 tầng 3, viện dưỡng lão, cô nhi viện, tất cả học sinh sinh viên bị mắc kẹt được sắp xếp di chuyển ngay lập tức.

Trong nhóm vẫn đang thảo luận sôi nổi, hàng xóm có mối quan hệ tốt bắt đầu lên trên ở nhờ, 4 giờ chiều, tiếng chuông của nhà Diệp Phù vang lên.

Diệp Phù mở cửa liền nhìn thấy một nam một nữ đứng ở ngoài cửa, không nghe thấy còn thò đầu nhìn vào trong, nhìn thấy ba chiếc cửa chống trộm nhà Diệp Phù, đôi vợ chồng quay sang nhìn nhau với vẻ mặt mang sự hài lòng trong ánh.

"Tiểu Diệp, cô là cô Lâu ở phòng 202, cô và mẹ cháu có quan hệ rất tốt, lúc cháu còn nhỏ cô còn từng bế cháu rồi, có nhớ không? Đúng rồi, cháu ở nhà một mình có phải rất sợ không? Ba mẹ cháu đều không còn nữa, chúng ta đều là hàng xóm, cháu vẫn còn nhỏ, mấy ngày nay cô rất lo cho cháu."

Diệp Phù không mở hẳn cửa ra, chỉ lãnh đạm nhìn người phụ nữ này. Thấy cô không có ý kiến gì liền dùng khuỷu tay huých vào người đàn ông, người đàn ông ho một tiếng.

"Tiểu Diệp à, chú muốn nhờ cháu giúp một việc, có được không? Nước ở dưới đang dâng lên rất nhanh, chúng ta muốn vào nhà cháu ở nhờ, đợi mưa lớn tạnh rồi thì chúng ta sẽ đi ngay, cháu yên tâm, chúng ta sẽ không để cho cháu chịu thiệt thòi, thời gian ở nhà của cháu cô chú sẽ trả tiền, còn Tiểu Nhã và Tiểu Khải, bọn chúng còn phải gọi cháu một tiếng chị nữa mà, có bọn chúng chơi cùng cháu sẽ không phải cô đơn và sợ hãi nữa."

"Chú Trương, cô Lâu, mực nước mặt dù dâng cao, nhưng vẫn chưa ngập đến tầng 3, hơn nữa nhà nước đã ra thông báo, nhà nào ở những tầng thấp hãy tranh thủ thời gian di chuyển tới chỗ tránh nạn tạm thời, còn nữa, cháu rất can đảm, không cần phải có người ở cùng, xin mời chú gì đi cho."

Hai người ngơ ngác, không ngờ Diệp Phù lại từ chối thẳng thừng như vậy.

"Tiểu Diệp, tới chỗ tránh nạn khẩn cấp thì phải có thuyền bơm hơi, nhà chú gì làm gì có, hơn nữa bên ngoài mưa lớn như vậy, ra ngoài rất nguy hiểm."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp