Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 786


1 tuần

trướctiếp

Tề Viễn đứng lên: "Tôi đã tạm biệt tất cả mọi người, tôi sẽ không trở về thành phố dưới lòng đất nữa, Diệp Phù, Khương Nhũng, tôi khác các cậu, tôi không có bản lĩnh gì, một đường này, nếu không phải dựa vào may mắn và các cậu, nói thật, năm đó ở thành phố Mộc Lan, lúc tôi bị hai tên thổ phỉ đánh cướp, tôi đã phải chết ở đó, tôi sống lâu nhiều năm như vậy, đã hời rồi, nhưng tôi chán sống rồi."
"Chết không hề tiêu sái chút nào, một chút cũng không ngầu, anh cũng không thể có được giải thoát, chúng tôi đều rất ích kỷ, anh muốn chết, anh cảm thấy chúng tôi sẽ nhớ thương anh? Đừng nghĩ nữa, chúng tôi sẽ ngày ngày mắng chửi anh, sẽ chỉ cảm thấy anh là một kẻ ngu đần, Tề Viễn, đừng ép tôi ra tay đánh anh, anh cho rằng chỉ có anh mệt thôi sao? Chỉ có anh không muốn sống tiếp? Nhiều người muốn sống như vậy, lại tiếc chết đi, anh không yêu quý sinh mạng, anh khiến người quan tâm anh đau lòng nguội lạnh, đúng vậy, chết rồi đầu xuôi đuôi lọt, nhưng đời người chỉ có một lần, cũng không làm lại được nữa, anh chết rồi, tất cả tiếc nuối đều lưu lại ở đây, Hủ Hủ còn chưa trưởng thành, tuổi ông Tống lớn rồi, ông ấy bình thường quan tâm anh nhất, anh đã từng nghĩ tới chưa? Còn có Phương Minh, anh ấy và anh cãi nhau hơn mười năm, nhưng mọi người đều biết, các anh nhìn như ghét bỏ đối phương, thật ra đều xem người kia là người thân quan trọng nhất, anh ấy đã mất đi người em gái duy nhất, nếu anh chết rồi, có phải anh cảm thấy anh ấy sẽ vỗ tay khen hay không? Tôi nói cho anh biết, cái anh cho rằng là đầu xuôi đuôi lọt, nhưng lại khiến người quan tâm anh đau khổ hết phần đời còn lại."
Diệp Phù trước giờ chưa từng mắng một người như vậy, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tề Viễn, tức giận, bực bội, tủi thân, tất cả tâm tình đều tụ lại một chỗ, hốc mắt Diệp Phù cũng tức tới đỏ lên.
"Không phải anh đã nói sao? Chúng ta là anh em, chúng ta là người thân, anh và Khương Nhũng là anh em tốt, anh còn nói với tất cả chúng tôi, nếu chết thì cùng chết, nếu sống thì cùng sống đúng không? Được, anh đi chết đi, anh chết rồi, nói không chừng không lâu sau đó chúng tôi cũng chết, tốt biết bao, mọi người ngay ngắn trật tự, dưới âm tào địa phủ còn có bạn, xuống tới dưới đó, Phương Duy còn khen anh giỏi, chết sớm như vậy, đi đầu thai sớm, nhưng tôi nói cho anh biết, coi như có thể đầu thai chuyển thế, tên não lợn nhà anh, kiếp sau nhiều nhất chỉ có thể đầu thai thành lợn rừng."
Tề Viễn... Mắng khó nghe quá, đột nhiên cảm thấy chết cũng không đáng sợ, ngược lại người phụ nữ đang tức giận lại đáng sợ như sói ăn thịt người, anh ấy nhìn Khương Nhũng cầu cứu, Khương Nhũng lạnh lùng liếc anh ấy hoàn toàn không quan tâm nguyện vọng của anh ấy.
"Nhìn Khương Nhũng làm gì? Anh cảm thấy anh ấy sẽ giúp anh? Nghĩ nhiều rồi, anh cũng sắp chết, anh ấy chỉ giúp anh dọn xác thôi, bàn là, sạc điện, sách cũng mang hết đi, dù sao anh cũng sắp chết rồi, những thứ này anh giữ lại cũng lãng phí, cái chăn này của anh còn rất mới, lúc chết đừng chết trên giường, chăn còn có thể cho người khác dùng."
Tề Viễn mặt không cảm xúc: "Tôi còn chưa chết đâu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp