Khi vừa tới Nhạc Châu, Diệp Phù từng giúp một cặp cha con gặp lại nhau, cậu bé hồi tối, chính là người bạn của cô bé đó, sau đó, Diệp Phù còn giúp cậu ấy tìm một công việc ở bộ phận hậu cần, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng trí nhớ của Diệp Phù không tệ, cho dù mặt của cậu bé rất bẩn, nhưng cô chỉ nhìn một cái là nhận ra đối phương.
Một đứa nhỏ không nơi nương tựa, sống sót trong hoàn cảnh gian nan như thế này, không chỉ là do mạng lớn, từ chuyện xảy ra tối hôm đó có thể nhìn ra được, thằng nhỏ này có chút khôn vặt, hơn nữa còn ngoan độc.
Có thể là bởi vì ăn đồ hộp, dạ dày của mọi người có chút chịu không nổi dầu mỡ, đều xuất hiện tình trạng tiêu chảy, Diệp Phù nhanh chóng đứng dậy, tìm thuốc trị tiêu chảy cho mọi người, giày vò đến nửa đêm về sáng, mọi người mới có chuyển biến tốt, Diệp Phù nằm trong lều vải, cô đã mệt đến thoát lực.
"Bên ngoài gió lớn quá, cảm giác như lều vải sẽ bị thổi đi bất cứ lúc nào, vẫn là nhà gỗ dễ chịu, chờ chúng ta rời khỏi nơi này, sẽ tìm một nơi sắp xếp lại, dời nhà gỗ ra ngoài, đỡ phải xây nhà mới."
Khương Nhũng ôm lấy cô từ phía sau: "Được, đến lúc đó chúng ta lại làm một cái tiểu viện, trồng một ít trái cây rau quả và hoa hướng dương mà em thích."
"Còn có thể đào thêm một cái ao nước nhỏ, nuôi mấy con cá."
Khương Nhũng cười khẽ: "Nghe lời em, em muốn làm gì cũng được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT