Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 70


1 tuần

trướctiếp

Về phần những lời vừa rồi đó, cô không phải hù dọa Tề Viễn, không chỉ là phụ nữ, người đàn ông tuổi trẻ soái khí, ở mạt thế cũng nguy hiểm.

Lúc sau, Tề Viễn bọn họ vẫn ra cửa tìm vật tư, anh ta có thể là cẩm lý bám vào người, mỗi lần đều có thể tìm được không ít đồ vật, ở bên trong một trạm xăng dầu còn tìm tới mấy thùng xăng, có xăng, tâm thái của mọi người đều ổn định không ít, ít nhất thật sự tới một ngày cần rời đi kia, như Tề Viễn nói, giẫm chân ga là rời đi.

Diệp Phù vẫn nhốt mình ở trong nhà chuẩn bị thức ăn chín, nhiệt độ không khí bên ngoài đạt tới 54 độ, gió cũng càng lúc càng lớn, mà lửa lớn phía bắc thành phố đã cháy vài cái khu công nghiệp và thương nghiệp.

Bởi vì trong thành còn có không ít người, Tề Viễn bọn họ thường xuyên sẽ gặp được mai phục, một lần nghiêm trọng nhất, còn bị đoạt đi tất cả vật tư, mỗi người đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Hiện tại Diệp Phù xem bệnh băng bó cho bọn họ cũng sẽ không muốn vật tư trao đổi, ở trong tòa nhà này, bọn họ đã là đồng bọn trên một sợi dây thừng chặt chẽ, cô cũng nguyện ý trả giá vì mọi người.

Lần trước ở đại học Lan Thành tìm được povidone và băng gạc cũng có công dụng, Tề Viễn nhìn những thuốc này, vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.

Lần này bị thương nghiêm trọng nhất chính là anh ta, xương sườn bị đánh gãy một cây, cổ tay trật khớp, cẳng chân gãy xương.

Diệp Phù thu hồi lời lúc trước nói anh ta là cẩm lý bám vào người, đây rõ ràng là quỷ xui xẻo chuyển thế.

"Những người đó ở nơi nào mai phục mọi người?"

"Cô muốn báo thù vì chúng tôi sao? Diệp Phù, tôi quả nhiên không nhìn lầm cô, cô thật tốt, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là anh em ruột khác mẹ khác ba, về sau cô gặp nạn, anh trai nhất định phó vào chảo lửa không chối từ."

Diệp Phù dùng sức đè miệng vết thương, Tề Viễn đau đến ngao ngao kêu to.

"Đau đau đau, tôi sai rồi, tôi gọi cô là chị, về sau tôi chính là em trai của cô, có thể sao?"

"Đừng ba hoa, có thể nói chuyện tử tế hay không?"

Tề Viễn oan ức: "Tôi vẫn luôn dễ nói chuyện."

Đối diện ánh mắt âm u của Diệp Phù, Tề Viễn run rẩy, nhỏ giọng nói: "Ở cái chợ nông sản đường Kiến Hoa đó, người của bọn họ không ít, tám chín đại hán, trong tay còn có đồ."

Diệp Phù khó hiểu: "Trong tay anh cũng có đồ, sao, không biết nổ súng?"

Vẻ mặt Tề Viễn chột dạ: "Khẩu súng tôi để ở trong nhà."

"Tôi thấy anh để đầu ở trong nhà luôn đi."

Diệp Phù nhanh chóng băng bó bôi thuốc cho anh ta, Hạ Duệ và Chương Nguyên bị thương nhẹ nhất, trị liệu cuối cùng, mũi cảnh sát Tống bị đánh gãy xương, trên lưng bị cung nỏ bắn trúng một mũi tên, tình huống không tốt lắm.

"Chị Tiểu Diệp, chị không cần đi tìm những người đó, lần này là chúng em sơ ý, chúng em nhận, nhưng trong tay những người đó có cung nỏ, cung nỏ còn lớn hơn chị, nếu không phải chú Tống ném văng ra một quả bom chú ấy tự chế, hôm nay chúng ta khẳng định cả đoàn bị diệt."

Hàm răng Hạ Duệ của bị gãy một cái, nói chuyện hơi lọt gió.

Thật đúng là thảm không nỡ nhìn.

Văn Văn cầm một cây quạt nhỏ, liều mạng mà quạt gió cho cảnh sát Tống, Diệp Phù đi qua sờ tóc của cô bé.

"Văn Văn không cần sợ hãi, ba em sẽ không có việc gì, hiện tại chị Tiểu Diệp băng bó miệng vết thương cho anh, em phải cổ vũ cho chúng ta."

Văn Văn duỗi tay ôm Diệp Phù, sau đó gật đầu thật mạnh.

Diệp Phù lấy hòm thuốc, bắt đầu trị liệu cho cảnh sát Tống, người sử dụng cung nỏ không chính xác, cho nên một mũi tên này vẫn chưa bắn trúng chỗ yếu, Diệp Phù giúp anh ta khâu lại, cảnh sát Tống đau tỉnh lại, thấy đầu óc anh ta rõ ràng, trạng thái tinh thần tốt đẹp, Diệp Phù yên tâm rất nhiều.

"Tiểu Diệp, phiền toái cô."

Diệp Phù lắc đầu,"Không phiền toái, anh nghỉ ngơi cho tốt, không cần nói chuyện, thương thế hơi nghiêm trọng, khả năng trong vòng nửa tháng là không ra được cửa."

Cảnh sát Tống chua xót cười: “Tối hôm qua thật vất vả tìm được một ít bánh quy và xúc xích, đáng tiếc những đồ ăn đó.”

Nói đến cái này, cảm xúc của những người khác đều héo rũ xuống.

“Anh Tống, đừng nản chí, chờ chúng ta khỏe lại, dẫn Diệp Phù đi tận diệt bọn họ, thù này không báo không phải quân tử”

Diệp Phù cho rằng cảnh sát Tống sẽ phản đối, không nghĩ tới anh ta lại gật đầu đồng ý.

“Hảo, hai ngày nữa tôi sẽ mài đao.”

Diệp Phù... Được rồi, có thù oán tất báo cũng là một loại mỹ đức.

Diệp Phù xử lý xong miệng vết thương cho bốn người rồi về nhà, cô nấu tốt canh xương hầm cho vào hộp cơm plastic, một thùng canh xương hầm lại để hai trăm hộp, Diệp Phù bỏ hộp cơm vào trong thùng, lại thu vào không gian.

Mấy ngày bận rộn không ngủ không nghỉ, thức ăn chín trong không gian đã nhiều lên mắt thường có thể thấy được, lúc trước chưng màn thầu và bánh bao đã ăn xong rồi, mấy ngày kế tiếp, Diệp Phù tính chưng mấy ngàn cái màn thầu.

Mà chỗ phía nam Lan Thành, lại là màn thầu Diệp Phù vô cùng thích ăn, khi còn nhỏ, cô lớn lên cao hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, gia trưởng đồng học hỏi ba mẹ Diệp Phù có phải cô ăn thực phẩm dinh dưỡng gì hay không, mẹ nói cho đối phương, cô đặc biệt thích ăn mì, hơn nữa không kén ăn, cho nên vóc dáng cao.

Diệp Phù nhớ tới những việc này, nhịn không được cười.

Mấy người Tề Viễn tu dưỡng một tuần, ở tầng 11 khôi phục vận động, Diệp Phù cầm một thùng nước hoắc hương chính khí cho bọn họ, lại kiểm tra tình huống miệng vết thương khôi phục cho mấy người.

"Tôi có một phát hiện trọng đại, mấy ngày nay đã nhìn không tới Kền Kền."

Tề Viễn chỉ ngoài cửa sổ, mọi người theo ngón tay anh ta chỉ nhìn ra, trừ cát vàng đầy trời và cuồng phong gào thét, cái gì cũng đều không có.

"Gió lớn như vậy, có thể thổi lửa tử phía bắc thành phố tới hay không." Hạ Duệ nhịn không được lo lắng.

"Chúng ta chính là ở phía đông nam Lan Thành, không có khả năng thổi tới." Tề Viễn vỗ đầu Hạ Duệ.

"Kền Kền không có, sẽ không lại xuất hiện giống loài khác chứ?"

Mọi người nhìn về phía hạ duệ, cậu bé sờ lỗ tai, thẹn thùng cười cười.

"Em nói bừa."

"Hạ Duệ nói rất có đạo lý, nửa tháng kế tiếp, mọi người đều cảnh giác." Diệp Phù tính thời gian, hiện giờ đã là trung tuần tháng chín, năm ngày sau, chính là Tết Trung Thu.

"Tết Trung Thu, mọi người góp tý thức ăn, chúng ta cũng ăn bữa cơm đoàn viên, thế nào?" Cảnh sát Tống đưa ra kiến nghị.

Lúc trước ăn bữa cơm đoàn viên, cũng là ở trong nhà cảnh sát Tống, khi đó, bọn họ người một nhà vẫn là chỉnh chỉnh tề tề.

Khâu Lan cũng còn sống.

"Có thể, tôi ra hai mì gói, một bình nước." Tề Viễn dẫn đầu tỏ thái độ.

Diệp Phù tự nhiên cũng không có ý kiến, đề nghị của cảnh sát Tống toàn phiếu thông qua.

Theo cuồng phong tăng lên, ra cửa khó càng thêm khó, mọi người đành phải tránh ở trong nhà, cuồng phong cuốn đất cát rơi ở trên cửa kính, cửa kính đã bị đất cát bao trùm thật dày, không có biện pháp lại xem xét tình huống bên ngoài, cảnh sát Tống dẫn theo mọi người gia cố phòng hộ cửa dưới tầng một lần nữa, kính hành làng và trong nhà, cũng đóng lên tấm ván gỗ.

Băng gạc tìm trở về cải tạo thành mặt nạ bảo hộ đội lên trên đầu, nếu không thể ra cửa, không khí vừa buồn lại nóng, thổi đất cát tới lọt vào bên trong cổ áo, dung mồ hôi nóng ở bên nhau, mồ hôi như nước muối, ướp mỗi một tấc làn da trên người.

Diệp Phù tra chỉ số chất lượng không khí, giá trị API đã đạt tới 200, cô không thể không suy xét vấn đề rời đi.

Nhưng trừ căn cứ ra, còn có thể đi nơi nào? Diệp Phù lấy bản đồ quốc gia ra, có thể đi Tây Nam hoặc là Tây Bắc sẽ an toàn một ít, cô cần bài trừ chỉ có một yếu tố, không có nhà máy năng lượng nguyên tử, Tây Nam và Tây Bắc vừa vặn phù hợp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp