Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 61


1 tuần

trướctiếp

Nhưng mà nửa giờ sau, một máy bay trực thăng bay qua trên không tiểu khu, tiếng vang đinh tai nhức óc đánh thức Diệp Phù, cô nhanh chóng rời giường, bất chấp đau đớn trên bàn chân, trực tiếp chạy đến ban công xem xét tình huống.

[Người sống sót chú ý! Người sống sót chú ý! Người sống sót chú ý!

Trấn Long Đàm phía đông nam Lan Thành 30 km, phía chính phủ đã thành lập căn cứ cho người sống sót, căn cứ có quân đội đóng quân, có thể cất chứa trăm vạn người, xin tất cả người sống sót mau chóng đi căn cứ Long Đàm, xin tất cả người sống sót mau chóng đi căn cứ Long Đàm. ]

Lặp lại ba lần, Diệp Phù nghe rõ, máy bay trực thăng thong thả bay đi, mấy âm hưởng treo ở trên thay phiên truyền phát tin này, đây là cách hơn bốn tháng, lại nhìn thấy bóng dáng chính phủ một lần nữa.

Diệp Phù nhìn theo máy bay trực thăng bay đến khu vực tiếp theo, với người trong nước mà nói, ở trong xương cốt mỗi người, với quốc gia đều có ỷ lại và tin tưởng vô cùng mãnh liệt, cho dù cô không lựa chọn đi căn cứ, nhưng trong lòng cô vẫn có kích động nói không nên lời.

Quốc gia không từ bỏ bất kì kẻ nào.

Máy bay trực thăng động viên giằng co ba ngày, ba ngày sau, không trung lại an tĩnh lần nữa.

Mà lần động viên này hiệu quả vô cùng lộ rõ, mỗi ngày buổi tối ba người cảnh sát Tống đều sẽ đi ra ngoài tìm vật tư, buổi tối hai ngày trước còn sẽ gặp được một ít người, mấy ngày sau, toàn bộ thành thị đều không còn ai.

Có lẽ cũng có người như Diệp Phù tránh ở một góc của tòa nhà nào đó, nhưng tuyệt đại đa số người, đã đi căn cứ Long Đàm suốt đêm.

Khi nhiệt độ tăng lên 51 độ, kền kền bên ngoài đã nhiều hơn.

Cảnh sát Tống nhặt một ít nam châm và tấm ván gỗ làm ba cái quạt tay cầm, anh ta tặng một cái cho Diệp Phù, một cái cho Hạ Duệ và Chương Nguyên, Diệp Phù lấy ra ba đồ hộp, hai bánh nén khô trả lễ.

Năm người trong tòa nhà cứ như vậy hài hòa mà ở chung, thời gian nhoáng cái đã đến đầu tháng chín.

Mấy ngày hôm trước, ba người cảnh sát Tống đi ra ngoài tìm vật tư mang về tới một túi đậu, sau khi ba người bọn họ chia, lấy số số lẻ ra cho Diệp Phù, Diệp Phù cân một chút, có hai cân, hai cân đậu không tính ít, ở mạt thế càng ngày càng ít vật tư, một cái làm bánh bột ngô đều đủ trân quý.

Trước nay Diệp Phù đều không phải người thích chiếm tiện nghi, lập tức tặng mấy cân đất đáp lễ cho bọn họ, còn dạy ba người dùng đất trồng đậu giá, mấy ngày kế tiếp, ba người cảnh sát Tống đều không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều phải tốn vài tiếng đồng hồ ngồi xổm phía trước bồn plastic, mắt trông mong chờ đậu giá khai quật nảy mầm.

Mấy tòa nhà Phong Lâm Phủ ở dưới thảm thức cướp đoạt của Diệp Phù và ba người cảnh sát Tống, đã bị dọn trống không.

Vật tư của mọi người đều phong phú lên, nhưng ai cũng không dám ăn nhiều, đặc biệt là nước, đã tới nông nỗi uống một ngụm đều phải tính toán tỉ mỉ.

Bắt đầu tháng chín, Diệp Phù phát hiện Lan Thành xuất hiện một ít người.

Bọn họ hẳn là tiểu đội căn cứ phái lại đây tìm vật tư, bọn họ tìm kiếm từng tiểu khu, từng nhà, tìm được vật tư lại từ máy bay trực thăng chở đi.

Sau khi Diệp Phù và cảnh sát Tống nói chuyện, vào lúc ban đêm, cô và Hạ Duệ, Chương Nguyên đều đi vào trong nhà cảnh sát Tống thương lượng đối sách.

"Tiểu Diệp, cô phát hiện bọn họ ở nơi nào?"

"Buổi tối hôm trước tôi phát hiện bọn họ đang lục soát bên cạnh cửa hàng Thiên Hà ở cầu vượt, tối hôm qua, bọn họ ở khách sạn Lệ Cẩm, một tiểu đội bọn họ có mười người, tám người tìm vật tư, hai người gác, trên người mỗi người đều có súng và đao."

Diệp Phù vừa nói, vừa thuận tay vén tóc lộn xộn của Văn Văn lên.

"Hai ngày buổi tối gặp được tiểu đội đều không giống nhau sao?" Hạ Duệ hỏi.

 “Đúng vậy, nhìn bộ dáng của bọn họ, rất có khả năng là quân nhân."

Cảnh sát Tống thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Chúng ta không cần lo lắng, nếu là quân nhân, sẽ không khó xử chúng ta.”

“Tôi kiến nghị, trong khoảng thời gian gần đây đều không cần đi ra ngoài, tiểu khu chúng ta là tòa nhà cũ, có lẽ bọn họ sẽ không vào tìm kiếm, nhưng bị bọn họ phát hiện có người sống sót ở lại nơi này chúng ta không chỉ có bị đưa tới căn cứ, những vật tư đó có thể đều sẽ sung công.”

Quả nhiên, Diệp Phù vừa nói lời này ba người cảnh sát Tống đều nóng nảy.

“Như vậy sao được, bị sung công chúng ta ăn cái gì?”

"Tôi không đi căn cứ, dù tôi chết, cũng muốn chết ở chỗ này, căn cứ lớn như vậy, người nhiều như vậy, khẳng định người nào cũng đều có, tôi không muốn đi nơi đó chịu bắt nạt."

"Hiện tại tình huống này, căn cứ còn có đồ ăn sao?"

Với lương thực, Diệp Phù lại rất lạc quan.

"Mỗi một thành thị, đều có kho lúa dự trữ, ở lúc mưa to, kho lương dự trữ sẽ bị quân đội tiếp quản dời đi, tuy có một ít tổn thất, nhưng căng mấy năm không có vấn đề, hiện tại quan trọng nhất vẫn là nước, nhưng phía chính phủ động viên người sống sót đi căn cứ, trừ tiếp nhận người sống sót, một ý đồ khác chính là kiến tạo căn cứ, múc nước giếng mang nước, thành lập lều lớn thí nghiệm gieo trồng rau dưa trái cây trong căn cứ."

Ba người bừng tỉnh đại ngộ.

"Nhiệt độ cao như vậy, còn phải bị kéo đi xây căn cứ, thân thể người có thể chịu được sao?" Hạ Duệ siết chặt ngón tay, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

Mọi người đều trầm mặc xuống, cuối cùng, vẫn là cảnh sát Tống đánh nhịp, nửa tháng kế tiếp mọi người đóng cửa không ra, không nhóm lửa, không làm ra tiếng vang lớn, tốt nhất ban công đều không cần đi.

Diệp Phù về đến nhà, mệt mỏi dựa vào trên sô pha phát ngốc.

Lột ra một viên kẹo bỏ vào trong miệng, vị ngọt tràn ngập khoang miệng, trong nháy mắt tất cả bực bội đều tan thành mây khói.

Buổi tối ngày thứ ba, tiểu đội tiềm kiếm đi ngang qua tiểu khu Hạnh Phúc, có thể là tiểu khu quá mức rách nát, bọn họ cũng không tiến vào.

Diệp Phù cho rằng lúc này nguy cơ cứ giải trừ như vậy, không nghĩ tới sau nửa đêm, hai người đàn ông cầm đèn pin sờ vào trong tiểu khu.

Ở ban công quan sát nửa giờ, bọn họ đi tòa E cách vách, có thể là đồ vật bên trong đều bị cướp đoạt, rất nhanh hai người đã rời đi.

Lòng bàn tay Diệp Phù cầm cung nỏ chảy ra mồ hôi nóng, chờ bóng dáng của bọn họ biến mất từ cửa tiểu khu, cô mới chống chân ngồi xổm tê dại đứng lên.

Nửa tháng kế tiếp, trừ Văn Văn ra, mỗi người đều căng thẳng thần kinh, độ cao cảnh giác.

Cho đến khi bên ngoài đã không có tung tích người, mà là xuất hiện kền kền kết bè kết đội, mọi người mới thả lỏng.

So với những tiểu đội huấn luyện có tố đó, kền kền đều có vẻ không đáng sợ như vậy.

Trong tay bọn họ có súng, nhân số đông đảo, Diệp Phù không nghĩ, cũng không muốn gặp phải bọn họ.

Nửa tháng không được ăn ngủ ngon, cảnh báo giải trừ, Diệp Phù vô tâm không phổi ngủ hai ngày.

Ngày thứ ba, Hạ Duệ đến gõ cửa, Diệp Phù nhìn thấy kền kền nửa chết nửa sống phía sau cậu ấy, còn tưởng mình nhìn lầm.

"Chị Tiểu Diệp, con chim này có thể ăn sao?"

Diệp Phù...

"Có thể ăn được hay không chị không biết, chị tương đối muốn biết em biến thành nó như vậy như thế nào."

Hạ Duệ cười hắc hắc.

"Em và Chương Nguyên chuẩn bị đi ra ngoài xem xét tình huống, mới vừa xuống lầu, kền kền này đang đánh nhau với một kền kền khác lớn hơn, chờ chúng nó lưỡng bại câu thương, chúng em vừa vặn ngư ông đắc lợi."

Diệp Phù nhướng mày: "Cho nên có hai con?"

"Chị Tiểu Diệp, chỗ em còn có một con."

Dưới lầu, Chương Nguyên khó khăn mà cõng một con kền kền lên lầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp