Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 6: Dự Trữ Hàng 5


2 tuần

trướctiếp

Bởi vì mất ngủ nên Diệp Phù quyết định lái xe vào trong núi đào một ít đất, sau trận mưa axit, đất đai bị hư hại, cây cối chết khô, trong không gian có nhiều loại hạt giống như vậy, kiểu gì cũng có ngày phải dùng đến, Diệp Phù vác cuốc chim đi đào đất suốt mấy ngày đêm, đến khi đổ đầy 20 chậu trồng cây mới thôi.

Diệp Phù ra ngoài từ sáng sớm đến đêm mới trở về, cũng không biết bận bịu việc gì, trong khu cô ở xuất hiện không ít lời đồn bóng gió, nhưng cô cũng không quan tâm, vẫn bận rộn trong việc mua sắm.

Vật tư trong không gian đã vô cùng đầy đủ, Diệp Phù cảm thấy cho dù mình có sống đến 200 tuổi cũng dùng không hết, ăn không hết, ngay cả máy cưa để chặt cây khai thác gỗ, Diệp Phù cũng mua không ít, nhỏ bằng cái đinh như túi đựng rác, giấy mực bút, lịch của 50 năm sau, cho đến những cái lớn như công cụ làm nông, Diệp Phũ cũng không bỏ sót.

Mấy bộ nồi sắt và dụng cụ nhà bếp đặt làm ở tiệm rèm cũng đã làm xong, sau khi Diệp Phù mang về nhà lại kiểm kê lại vật tư một lượt.

Thời gian trôi qua, nỗi bất an của cô càng trầm trọng hơn.

Cô lúc này giống như là một phạm nhân sắp lên pháp trường vậy, biết lúc nào thì đao rơi xuống, biết được là lúc rơi xuống đau đớn như thế nào, nhưng quá trình chờ đợi thanh đao rơi xuống này mới là cực hình lớn nhất.

Đếm ngược ngày thứ 20.

Diệp Phù mua một chiếc thẻ sim ở hẻm Đào Hoa, sau khi đăng nhập thì quyết định đăng tải một bài cảnh báo.

Cô không muốn giải cứu thế giới, cũng sợ bị bắt, sợ bị người khác phát hiện ra sự bất thường của cô.

Nhưng cô và những người xung quanh lại cùng chung một cội nguồn, Diệp Phù không thể coi như không thấy được.

Diệp Phù viết một bài cảnh báo nặc danh, sau khi đăng tải thì rút thẻ sim ra và bẻ gãy rồi vứt cả xuống cống thoát nước cùng với điện thoại.

Cô không xem tin tức tên mạng nữa mà tiếp tục mua sắm, tiền trong thẻ vẫn còn vài triệu tệ, cô tiếp tục lên mạng mua sắm, thực phẩm đông lạnh, nước lẩu cô đặc, socola hàm lượng calo cao, cùng với lương khô, mật ong, vải bạt chống nước, bình xịt con trùng, cân điện tử, quần áo ấm, đồ uống, trà sữa, cafe, trà, thịt hộp...

Cuối cùng, Diệp Phù dùng số tiền cuối cùng mua một chiếc xe địa hình, 5 chiếc xe đạp, 5 chiếc xe ba bánh, 20 bộ kim bạc châu cứu, 20 bộ dụng cụ phẫu thuật.

Diệp Phù còn không biết là bài cảnh báo mà cô đăng lên kia đã được lan truyền rộng rãi rồi.

Do trước đó khắp nơi trên thế giới đã bùng phát các loại tai họa thiên nhiên, cộng thêm bài cảnh báo này, có không ít blogger sinh tồn nơi hoang dã đã tạo ra các loại chiến lược khẩn cấp trong suốt mấy đêm liền để làm tăng độ nóng.

3 ngày sau, làn sóng mua sóng xuất hiện ở khắp nơi, cho dù rất nhiều người cảm thấy đây là một sự cường điệu, nhưng cũng có không ít người vẫn theo tâm lý đám đông mà nhao nhao ra ngoài mua sắm vật tư, nhất thời các siêu thị và chợ bị quá tải.

Diệp Phù hàng ngày vẫn ra ngoài mua sắm vật tư, sau khi về nhà nếu không ở lì trong nhà bếp ra sức nấu nướng thì cũng rèn luyện cơ thể ở ngoài phòng khách, hoặc là mài dao bằng đá mài dao ở trong nhà tắm.

Thể chất của Diệp Phù cũng khá tốt, cộng thêm sự nỗ lực rèn luyện trong 2 tháng rưỡi nay, không ngờ lại có thể rèn luyện ra cơ bụng.

Bài cảnh báo cho biết về thời gian của trận mưa lớn đột ngột, và còn cả ngập lụt, mưa axit, nhiệt độ cao, ô nhiễm nguồn nước, sâu bệnh sau đó nữa.

Ngày 20/3, dự báo thời tiết đưa ra cảnh báo về nhiệt độ cao.

"Cộc cộc cộc..." Diệp Phù nhìn cửa chống trộm, sau khi chần chừ một lúc sau đó cô đứng dậy và tới mở cửa, nhìn thấy bảo vệ chung cư đứng ở ngoài cửa, Diệp Phù có chút hoài nghi.

"Diệp Phù, thầy giáo Triệu ở phòng 101 đã qua đời tại bệnh viện Bình An vào sáng nay, 10 giờ sáng mai, người nhà của ông ấy sẽ tổ chức nghi thức vĩnh biệt ông đấy ở nhà tang lễ Lạc Sơn, cô có đi không?"

Diệp Phù sững lại khoảng 2 giây sau đó khẽ gật đầu.

Nhân viên quản lý khu chung cư ghi tên của cô lên, sau khi anh ta rời đi, Diệp Phù đóng cửa về phòng, hồi lâu sau vẫn không thể hoàn hồn, sau khi tái sinh trở về, cô vẫn luôn bận với việc mua sắm vật tư mà quên mất chuyện thầy giáo Triệu qua đời.

Buổi tối, cầm điện thoại lên mạng, nhìn thấy một vài cư dân mạng tích trữ vật tư và đăng lên trên mạng, không nhịn được mà nhướng mày.

Đủ các loại vật tư, sau khi Diệp Phù nhìn thấy cũng cảm thấy được mở mang tầm mắt.

10 giờ sáng hôm sau, Diệp Phù đến nhà tang lễ Lạc Sơn đúng giờ, ngoài cô thì toàn bộ tòa nhà chỉ có Khâu Lan nhà 902 đã có mặt.

Thầy giáo Triệu trước khi nghỉ hưu là thầy giáo dạy thư pháp, lúc còn nhỏ, Khâu Lan và Diệp Phù đều học thư pháp cơ bản ở nhà của ông ấy, một ngày là thầy, cả đời là thầy, nhìn thấy nụ cười hiền từ của ông ấy mắt Diệp Phù đỏ hoe.

Cô lại nhớ tới bố mẹ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp