Trương Tam hừ lạnh: "Vợ anh đã bị anh đánh cho máu thịt be bét, cô ta cùng lắm thì bù được một cân, nhưng mà con gái của anh có thể bù được hai cân."
"Cút, không ai được làm hại con gái tôi, đừng động vào con gái của tôi." Người phụ nữ ngẩng đầu trừng mắt với Trương Tam và Triệu Kỳ, cô ấy đã bị Triệu Kỳ đánh cho mặt mũi bầm dập, ngay cả tai cũng ong ong, cô ấy ôm chặt con gái, dùng hết sức gào thét với hai người.
"Các người cút cho tôi, cút, Kiều Kiều, con sao rồi? Mẹ có lỗi với con, mẹ vô dụng, không bảo vệ tốt cho con."
"Lý Văn Cầm, cô dám gào với tôi, xem tôi có đánh chết cô không." Triệu Kỳ trợn tròn mắt sắp đi qua đánh người, bị Trương Tam ngăn cản.
"Anh đánh cô ta chết rồi, chẳng phải hôm nay tôi uổng công tới một chuyến sao?" Trương Tam liếc nhìn Tề Viễn và Đường Nghĩa Tranh.
"Hai người các cậu ra ngoài, đợi tôi ở ngoài nửa tiếng."
Nhìn thấy nụ cười dâm đãng của Trương Tam, Tề Viễn cảm thấy rất không vui, tình hình trong trại tị nạn còn tệ hơn anh ấy tưởng tượng, có thể so sánh với một số nơi ở Đông Nam Á, đầy bạo lực và máu me.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT