Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 21


1 tuần

trướctiếp

"Từ chức? Anh lừa chúng tôi đúng không, nghe nói anh thăng chức làm đội trưởng mà, sao có thể từ chức được."

Cảnh sát Tống lạnh lùng nói: "Không tin cậu tới cục công an thành phố mà hỏi."

Những người khác thấy tình hình thế này thì cũng chần chừ.

"Nhưng trước đây anh là cảnh sát thì bây giờ anh phải gánh vác trách nhiệm của mình, thi thể của bố tôi vẫn còn để ở nhà kìa, anh có năng lực hơn chúng tôi, nhất định phải giúp tôi đưa ông ấy đến nhà tang lễ Lạc Sơn để hỏa táng."

Người đàn ông vừa nói có đôi mắt hình tam giác, mắt nhìn trái nhìn phải.

"Dùng đạo đức để trói buộc tôi cũng không có tác dụng đâu, tình hình bên ngoài như thế nào mọi người đều biết, bản thân cậu còn không dám đi thì dựa vào đâu mà tôi lại phải đi thay cậu?"

Người ở tòa D nhao nhao hùa theo, những lúc thế này mọi người đoàn kết ăn ý với nhau, từ chối mọi tranh chấp nội bộ.

Những người kia không có cách nào khác ngoài chửi rủa rồi rời đi, cảnh sát Tống nhìn lối cầu thang bộ liền nói với mọi người: "Chúng ta chặn tầng 4 lại đi, tình hình hiện tại rất không ổn, có thể sẽ có người tới cướp hoặc trộm."

Mọi người bị lời nói của anh ấy làm cho sợ hãi, những lúc như thế này nếu như có người xong vào nhà cướp của thì chẳng phải là đã nghèo lại còn mắc cái eo sao?

Sau đó, cảnh sát Tống tháo cánh cửa tầng thượng ra, trong nhà của Ngô Vạn Phát nhà 801 có máy hàn và máy phát điện, không tới 20 phút sau cửa được lắp xong.

"Có một cái cánh cửa quả nhiên là có cảm giác an toàn hơn hẳn, vẫn là tiểu Tống có bản lĩnh."

"Đúng vậy đúng vậy, cho dù tiểu Tống không phải là cảnh sát thì cũng sẽ bảo vệ chúng ta, tòa D chúng ta vẫn là tốt nhất."

Mọi người nịnh nọt cảnh sát Tống, vẻ mặt anh ấy vẫn bình thản, sửa cửa xong liền về nhà.

"Ầm!"

Tiếng của vật nặng rơi xuống nước phát ra, chị Tống nhìn cảnh sát Tống đục lỗ thoát nước ở ngoài ban công.

"Tiếng gì vậy?"

"Không có gì, có một góc tường bị sét đánh trúng thôi." Cảnh sát Tống vội vàng làm nốt cho xong việc rồi nhanh chóng đóng cửa cửa sổ sát đất rồi vào trong nhà.

Còn sân thượng của nhà tầng 5 phía đối diện, một người đàn ông lấm la lấm lét liếc nhìn xung quanh, sau khi phát hiện ra là không có người thì nhìn xuống vũng nước ngập ở phía dưới, đến khi bóng đen kia biến mất trong nước, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, bình chân như vại rời khỏi ban công.

Sau khi nhiệt độ không khí giảm mạnh, ở bên ngoài xuất hiện một loại bướm to bằng bàn tay.

Trên cửa kính, hành lang ngoài cửa, tường, cửa chính, lan can bướm bâu đen kịt, Diệp Phù chỉ cảm thấy sởn cả da gà, cô bắt lấy một con và mang vào nhà, nghiên cứu một hồi mà vẫn không tìm được tên của loài bướm này.

Trông nó rất đặc biệt, trên đôi cánh có những sọc ngang màu đỏ và đen, giống hệt đường vân trên người con trăn, hai cái râu dài khoảng 10cm, mắt lồi ra, tròn và có màu xanh lục, phần mặt nhỏ gọn và kỳ lạ trông giống như bị xe cán qua vậy, phần bụng căng mọng và lông tơ rậm rạp.

Trên người nó còn có một mùi rất khó diễn tả bằng lời, không phải thối nhưng cũng không dễ ngửi, ngửi lâu còn cảm thấy chóng mặt buồn nôn.

Vừa rồi Diệp Phù vừa mở cửa có mấy chục giây mà đã có hàng trăm con bướm bay vào, may mà Diệp Phù phản ứng nhanh, phun hết nửa bình thuốc diệt côn trùng mới tiêu diệt được bọn chúng, nhưng cô cũng có một phát hiện quan trọng là loại bướm này sau khi chết đi sẽ bị thối rữa rất nhanh và biến thành một vũng nước bẩn, mùi hăng nồng xộc thẳng lên đỉnh đầu, nếu như bị bướm sống cắn thì chỗ bị cắn sẽ lập tức sưng tấy lên, sau đó sẽ mất đi cảm giác.

Diệp Phù nhìn bàn tay trái bị sưng thành móng lợn của mình, dứt khoát rạch một đường cho máu chảy ra, sau đó bôi thuốc mỡ giải độc lên.

Nửa tiếng sau, bàn tay đã có chút cảm giác, Diệp Phù lấy dụng cụ phẫu thuật ra, đầu tiên là dùng nước muối sinh lý để khử trùng rồi khâu về thương lại, bởi bì không gây tê nên quá trình khâu đau đến mức gân xanh trên cổ Diệp Phù nổi lên, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy trên trán.

Diệp Phù thay quần áo bảo hộ và cầm bình xịt côn trùng đi ra ngoài và tiêu diệt đám bướm độc đang cố gắng bay vào trong, sau khi đóng cửa lại thì lấy loa phóng thanh ra và bắt đầu hét lên cảnh báo.

"Bướm ở bên ngoài có độc, đừng dùng tay để đập, bướm sau khi chết sẽ biến thành nước thải, có lẽ là cũng có độc, lúc dọn dẹp phải cẩn thận, sau khi bị cắn phải lập tức loại bỏ máu độc và chữa trị, các loại bướm bình thường đều sợ lửa, có thể dùng lửa để xua đuổi bọn chúng."

Nói xong, Diệp Phù tiêu diệt hết bướm ở trước cửa nhà mình rồi nhanh chóng mở cửa vào nhà.

Còn những hàng xóm nghe thấy tiếng hét Diệp Phù thì nhao nhao lấy đuốc và đốt sách báo để đuổi bướm độc bay vào, trước đó những người bị cắn bởi vì không được xử lý kịp thời nên sưng tấy lan ra khắp cơ thể, giống như là quả bóng bay được thổi phồng, cả người sưng tấy đến mức không thể nhận ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp