Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 18


1 tuần

trướctiếp

"Chị chỉ nói sự thật thôi chứ cũng không có ý xấu." Chị Lưu thấy oan ức.

Diệp Phù bước tới, rút con dao bầu ra, còn cửa gỗ nhà họ Trần thì có thêm một vết nứt.

"Cám ơn những cô chú vừa rồi đã nói giúp cho cháu, ý tốt của mọi người cháu xin ghi nhớ, nguyên do của sự việc thì trong lòng mọi người chắc hẳn biết rõ nhà họ Trần thấy nhà cháu không có người lớn, muốn đuổi cháu ra khỏi chung cư Hạnh Phúc, sau đó bá chiếm nhà của cháu. Nhà cháu đừng có ai mơ mà vào được."

Thấy cách Diệp Phù giơ con dao lên, người nào nhát gan thì lùi về sau một bước, cũng có người cậy mình nhiều tuổi mà muốn dạy dỗ Diệp Phù, nhưng lại bị con dao bầu trong tay cô dọa cho sợ mà lùi lại.

Mọi người đều dùng ánh mắt tinh tế nhìn nhà họ Trần, lời nói luyên thuyên của Diệp Phù khiến nhà họ Trần trong lòng có nỗi khổ mà không thể nói ra được, mặc dù tức giận nhưng cũng chỉ có thể tiu nghỉu về nhà đóng cửa.

Diệp Phù mang ơn mọi người, và biểu thị là nhà nào có người bị đau đầu chóng mặt thì cô có thể chữa bệnh cho, chỉ thu chút vật tư làm chi phí thôi, thức ăn hay cúi khô đều được.

Mọi người làm gì có ai là không đồng ý, những lúc thế này mà bên cạnh có một bác sĩ chính là có một chiếc phao cứu sinh.

Còn mấy nhà châm chọc Diệp Phù trong lòng cũng có chút hối hận.

Đóng cửa lại, Diệp Phù cất con dao bầu lại vào nhà bếp.

Trần Chí chủ động tới thì Diệp Phù thuận nước đẩy thuyền, khiến mình có chỗ đứng vững chắc trong tòa nhà này, bắt đầu từ hôm nay người của tòa nhà này sẽ không ngu ngốc mà đi chống lại một bác sĩ.

Còn nhà họ Trần chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.

2 giờ sáng, nhiệt độ không khí xuống thẳng -2 độ, sau khi bị cái lạnh làm cho thức giấc, Diệp Phù lấy một cái bình ắc quy từ trong không gian ra và trải thảm điện lên giường, vốn tưởng rằng trước khi mưa lớn ngừng lại thì không cần dùng đến những thứ này, nhưng cô vẫn xem thường cái thời tiết cực đoan này.

Đợi thảm điện nóng lên, Diệp Phù uống một cốc nước nóng rồi vội vàng chui vàng trong chăn, quấn chặt mình ở bên trong.

Điện thoại đã không nhận được chút tín hiệu nào nữa, Diệp Phù ngây dại nhìn chằm chằm vào đèn khẩn cấp trên tủ đầu giường, hôm nay là ngày thứ 10 sau trận mưa lớn, mới ngày thứ 10.

——

Ngày thứ 20, Diệp Phù lâu lắm mới có một giấc ngủ ngon, lúc 10 giờ cô nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay ù ù điếc cả tai bay ngang qua bầu trời khu chung cư, Diệp Phù bỗng nhiên mở mắt, từ trên giường bò dậy, nín thở và xác nhận lại một lần.

Thật sự là tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng, đội cứu hộ tới cung cấp vật tư.

12 rưỡi, tất cả cư dân của tòa D lên đến tầng 12, ở đây có một cửa thoát hiểm lên thẳng trên sân thượng tòa nhà, chiếc chìa khóa duy nhất để ở nhà 1201. bởi vì chủ nhà nam của phòng 1201 là cảnh sát, mọi người khá tin tưởng anh ấy, nhưng tới đây rồi mọi người mới biết là từ sau khi mưa lớn, cảnh sát Tống chỉ quay lại đây một lần, chìa khóa sân thượng ở trên người anh ấy, bây giờ cửa thoát hiểm không mở được nên chẳng ai có thể lên được trên sân thượng.

"Phá cửa đi, chúng ta không lên, đội cứu họ tưởng rằng tòa chúng ta không có người nên không thả vật tư xuống thì sao." Trần Đại Hà là người đầu tiên lên tiếng.

"Chỉ có thể như vậy thôi, mấy người đàn ông cùng nhau đạp cửa, có lẽ chỉ đạp vài cái thôi là mở."

Sau khi mọi người thảo luận với nhau thì kích động đạp cửa, Diệp Phù và Khâu Lan đứng giữa trong đám đông, hai người quấn kín người như cái bánh chưng, chỉ để lộ 2 mắt.

Trần Đan đứng ở bên phải nhìn thấy Diệp Phù thì trừng mắt nhìn cô, Diệp Phù không thèm để ý đến cô ta, con trai Trần Đan đêm hôm qua khóc lóc mấy tiếng đồng hồ, Diệp Phù lờ mờ nghe thấy thằng bé nói là muốn ăn đồ ăn vặt, muốn chơi xe đồ chơi.

Người trong tòa nhà nhiều lần có ý kiến với nhà họ Trần, huống hồ bây giờ thêm một người là phải chia sẻ thêm một phần vật tư, Trần Đan là con gái đã đi lấy chồng, thế mà vẫn đưa chồng và thằng quỷ nhỏ về phân chia phần vật tư hộ mệnh của mọi người, sẽ chẳng ai thèm nể mặt cô ta cả.

Nhà họ Trần và Trân Đan nếu như mà thông minh hơn một chút thì sẽ biết là bây giờ phải cụp đuôi lại mà làm người.

"Đừng đạp nữa, tôi về rồi."

Phía dưới cùng của lối cầu thang bộ có một bóng người tiều tụy đang chen lên, mọi người không ai nhận ra đây là cảnh sát Tống cao to đẹp trai, anh ấy lúc này không những quần áo tả tơi, mà râu ria xồm xoàm, trông giống như là già đi cả 10 tuổi, bố mẹ và vợ của cảnh sách Tống nhìn thấy anh ấy, không kìm được bật khóc.

Anh ấy an ủi một hai câu rồi chen lên đằng trước rồi móc chìa khóa ra.

Diệp Phù nhìn thấy trên bộ quần áo màu xám bên trong áo mưa rách nát có vài vết máu.

"Tiểu Tống à, sao lại thành ra thế này? Đúng rồi, cháu có thông tin gì ở bên trên không, bao giờ thì có điện, mưa lớn bao giờ mới dừng lại, sao lại không có tín hiệu vậy, hay là cột tín hiệu bị đổ rồi?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp