Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 16


1 tuần

trướctiếp

Diệp Phù và Khâu Lại nói chuyện vài câu thì đặt điện thoại xuống và vào nhà bếp, cả nhà chị Lưu là loại người như thế nào chẳng liên quan gì đến cô, dù sao sau này người nhà này có xảy ra chuyện cũng đừng chết trước cửa nhà cô là được rồi.

Bận rộn cả buổi chiều, Diệp Phù đã hấp xong một lồng bánh bao và một lồng màn thầu, làm mì thật sự quá mệt, nghĩ tới ý chí chiến đấu anh dũng đến ngày mai đã bị dập tắt, ăn 2 chiếc bánh bao, Diệp Phù hài lòng xoa bụng.

Mặc dù mới làm lần đầu, nhưng nhờ tài nghệ nấu nướng thiên bẩm của Diệp Phù nên lại ngon bất ngờ.

Mãi cho đến tối, khu chung cư vẫn trong trạng thái bị cúp điện, trong nhóm có người lạnh không chịu được đã đốt bàn ghế gỗ để sưởi ấm, Diệp Phù đoán là bắt đầu từ ngày mai thì mọi người trừ việc ra ngoài mua vật tư thì sẽ phải tìm gỗ để nhóm lửa.

Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau Diệp Phù vừa mới tỉnh dậy liền nghe thấy dưới nhà có tiếng cãi cọ ầm ĩ, cô kéo rèm cửa ra để nhìn, dưới lầu có rất nhiều người đang đi nhặt cành cây, còn có người cầm dao phay định chặt một cái cây xanh.

Một tia sét màu tím đánh xuống, sau đó là tiếng sấm long trời lở đất, Diệp Phù trơ mắt nhìn người đàn ông cầm dao phay định chặt cái cây bị sét đánh trúng, sau mấy giây co giật thì ngã vào trong vũng nước.

Máu tươi lan ra trong nước thành một dòng chảy nhỏ, một lát sau thì bị mưa lớn cuốn trôi.

Dưới sấm chớp, người ở dưới lầu nhanh chóng chạy thục mạng về nhà, Diệp Phù nhìn người đàn ông kia dần chìm xuống nước, đúng lúc này có một chiếc thuyền bơm hơi đi qua, 3 người đàn ông ngồi trên thuyền nhanh chóng ra tay nhấc người đàn ông kia ra khỏi làn nước.

May mà qua trưa thì sấm sét tạm thời ngừng lại, mọi người lại ra ngoài nhặt củi khô, chỉ là những người ra ngoài mua sắm vật tư cũng mang về tin tức không vui đó là siêu thị Đại Thuận đóng cửa rồi.

Khâu Lan gửi tin nhắn nói cho Diệp Phù biết, chiều hôm qua cả gia đình chị Lưu cuối cùng vẫn tới nhà 801 thuê thuyền bơm hơi và kịp mua vật tư trước lúc siêu thị Đại Thuận đóng cửa.

Chiều tối, con trai và con gái nhà Trần Đại Hà và Nghiêm Phân ở kế bên kéo theo cả nhà về, Trần Chí con trai của Trần Đại Hà năm nay 29 tuổi, làm bảo vệ cho một công ty ty nhân ở phía tây thành phố, Thôi Lệ, vợ của anh ta là lễ tân của một khách sạn, hai người kết hôn được 2 năm và vẫn chưa có con.

Trần Chí có một người em gái tên là Trần Đan, năm nay 27 tuổi, làm việc trong một cửa hàng quần áo sang trọng, Tôn Hạo chồng cô ta là người ngoại tỉnh, làm giám đốc kinh doanh cho một cửa hàng nội thất, hai người có một đứa con trai tên là Tôn Kiệt.

Đột nhiên có thêm 5 người chen chúc trong một ngôi nhà cũ 3 phòng ngủ một phòng khách, chỉ trong vài giờ đồng hồ đã có nhiều cuộc cãi vã nổ ra.

Lúc Diệp Phù ôm thuyền bơm hơi ra ngoài, Trần Đan, Thôi Lệ và Nghiêm Phân mỗi người ôm một bó cành cây từ lối cầu thang bộ đi lên, hai mẹ con vừa đi vừa chê cười Thôi Lệ là kết hôn hai năm rồi mà chưa sinh con, nhìn thấy Diệp Phù, Nghiêm Phân nghĩ tới chuyện bị mất mặt lúc trước liền "yo" lên một tiếng, vẻ mặt lập tức thay đổi.

"Số mệnh của Tiểu Diệp tốt thật đấy, có mỗi một người mà ở trong căn nhà to như vậy, đáng thương cho ba mẹ cháu, nhặt cháu về nuôi dưỡng thế mà còn chưa kịp hưởng phúc đã chết rồi."

"Nói như vậy thì số mệnh của chị Trần Đan và anh Trần Trí thật khổ sở, Cô Nghiêm, cô còn sống để làm gì, chi bằng mau chết đi? Để nhường ngôi nhà của cô lại có các con cô, để cho bọn họ được ở trong ngôi nhà rộng rãi, cô sống không những chiếm chỗ mà còn lãng phí đồ ăn nữa đấy." Nói rồi Diệp Phù đi tới trước mặt Nghiêm Phân và giúp bà ta nhặt một chiếc lá ở trên đầu xuống.

Nghiêm Phân còn tưởng là Diệp Phù sẽ cảm thấy xấu hổ, không ngờ là Diệp Phù không chỉ không tức giận hay xấu hổ mà người lại đáp trả lại, rồi còn cười và nói là bà ta đi chết đi. Vừa rồi lúc Diệp Phù giơ tay ra, bà ta cảm thấy thóp ở trên đỉnh đầu cũng phải ớn lạnh.

Giây phút đó, bà ta cảm thấy Diệp Phù rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn là kề dao lên cổ bà ta.

"Diệp Phù, em bị điên à?

Trần Đan lao đến muốn đẩy Diệp Phù, nhưng lại bị Diệp Phù đẩy lại và lập tức ngã trên mặt đất.

"Chị Trần Đan, em không điên, mà là chị đấy, nghe nói mấy tháng trước chị bị chó cắn, cẩn thận một chút bệnh dại có thời gian ủ bệnh đó." Trần Đan ngã ngồi xuống, đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng, vừa định lớn tiếng chửi bới thì Diệp Phù đã đóng cửa và xuống lầu, không thèm nhìn cô lấy một cái.

"Mẹ, mẹ ngây người ra làm gì vậy, con khốn Diệp Phù đó đẩy con ngã đấy, mẹ không giúp con trừng phạt cô ta à, còn chị nữa, còn không kéo em dậy à." Trần Đan trừng mắt lớn tiếng quát tháo Thôi Lệ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp