Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 12: Mưa Lớn 6


2 tuần

trướctiếp

Đặc biệt là người khuyết tật và người già, sau khi đăng ký xong thì có nhân viên cứu hộ lái thuyền bơm hơn và thuyền kayak tới đón đi, đương nhiên, cũng có những người già cố chấp sống chết không chịu đi, nhưng tình hình khẩn cấp bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh, chẳng ai có thời gian đâu mà chiều theo thói quen xấu của bạn.

Thi thể trôi dạt dưới lầu kia được nhân viên cứu hộ vớt đi rồi, đèn đường kêu o o, bóng đèn phát ra những tia lửa, có điều lập tức đã bị mưa lớn dập tắt.

Lần này Lâu Huệ phòng 202 dẫn theo hai đứa trẻ tới gõ cửa, đầu tiên là giả vờ đáng thương, rồi tiếp tục lợi dụng lòng tốt để đạt được mục đích, sau khi thất bại thì trực tiếp khóc lóc ở ngoài cửa, Diệp Phù nhìn hai đứa trẻ khóc lóc bị bà ta lôi lôi kéo kéo, trong lòng phát ra cảm giác bực bội và tức giận, hận không thể đạp người phụ nữ chanh chua này xuống dưới lầu.

"Diệp Phù, cháu xem như là thương xót cho Tiểu Khải và Tiểu Nhã, bọn chúng mới có 10 tuổi, cháu nỡ để bọn chúng chịu khổ như này hay sao?"

"Cô Lâu, Tiểu Khải và Tiểu Nhã là con của cô và chú Trương, không phải con cháu, cô khóc lóc trước nhà cháu cũng vô dụng thôi, chi bằng nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi đến nơi lánh nạn đi."

"Những nơi như thế loại người nào mà không có, Tiểu Khải và Tiểu Nhã không thể thích ứng được, Diệp Phù, cô trả cháu tiền, 3000 tệ có đủ không? Cháu chỉ thu nhận hai đứa nhỏ thôi cũng được."

"Xin lỗi, không được đâu ạ."

"Sao cháu không có chút đồng cảm nào vậy?"

Diệp Phù cười giễu cợt, lòng đồng cảm, ăn được không?

"Mẹ, con muốn vào, con lạnh lắm, đói lắm." Trương Khải xông tới định đẩy Diệp Phù, nhưng bị cô nghiêng người tránh, thằng mập theo quán tính ngã lăn ra đất, rồi khóc oa oa, trong miệng còn thốt ra những lời chửi rủa, Diệp Phù sờ vào con dao găm trên cổ tay áo, nheo mắt nhìn nó.

"Diệp Phù, cháu làm gì vậy, sao lại đẩy con trai tao, mày có còn là người nữa không?"

"Mẹ, chị ta đẩy con, mẹ mau đánh chị ta báo thù cho con, đánh chết cô ta thì chúng ta có thể ở trong đây."

Diệp Phù nghe xong câu này liền nhấc Trương Khải lên, Lâu Huệ sợ mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn Diệp Phù.

"Diệp Phù, mày thả con tao ra, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, không được làm hại nó, nếu có chuyện gì xảy ra thì mày phải chịu trách nhiệm.

"Bà còn chửi thêm một câu nữa, tôi sẽ vứt nó từ đây xuống đấy." Diệp Phù nhìn lối cầu thang bộ nói.

"Mày dám?" Lâu Huệ lao đến giằng lấy cậu con trai nhưng bị Diệp Phù đá cho một cái vào đầu gối.

"Có cút đi không?"

"Diệp Phù, mày coi trời bằng vung à?"

"Chẳng qua là thay trời hành đạo mà thôi, có cút đi không?"

Diệp Phù quăng Trần Khải xuống đất, Lâu Huệ ôm lấy con trai và chạy.

Tiểu Nhã bị bỏ quên sợ sệt nhìn Diệp Phù, phát hiện mặt Diệp Phù không chút biểu cảm đang nhìn mình chằm chằm nên cũng chạy xuống lầu.

Hai giờ sau, cả nhà 4 người Lâu Huệ theo nhân viên cứu hộ rời khỏi tòa D.

Nước đã dâng lên đến tầng 2, trong làn nước đục ngầu trôi nổi các loại rác rưởi, còn có không ít xác động vật, bọn chúng trương phềnh lên giống như một quả bóng bay, nước thải chảy ngược vào từ trong đường nước thải, cư dân trong tòa nhà trực tiếp vứt rác thải sinh hoạt, phân và nước tiểu vào trong nước, chỉ cần mở cửa bước ra ngoài hành lang là có thể ngửi được mùi hôi tanh.

Buổi tối, Khâu Lan gửi tin nhắn cho Diệp Phù hỏi ngày mai có muốn cùng ra ngoài mua vật tư không, Diệp Phù không muốn ra ngoài, nhưng cô không ra ngoài trong thời gian dài thì việc ăn uống giải quyết thế nào? Để người khác biết cô không thiếu vật tư thì cũng sẽ dẫn đến những rắc rối không cần thiết.

Cho dù ngày mai không ra ngoài thì sau này cũng phải ra ngoài, chi bằng nhân cơ hội lần này, quang minh chính đại mua về một chiếc thuyền bơm hơi.

Diệp Phù vừa trả lời là cô muốn ra ngoài thì Khâu Lan lập tức nói cô ấy thuê thuyền bơm hơi của hàng xóm tầng 8 thuê trong 3 tiếng, 3 tiếng 3000 tệ, Diệp Phù nhìn số dư trong điện thoại rồi chuyển cho cô ấy 1500 tệ, Khâu Lan cũng không làm bộ mà thoải mái nhận tiền chuyển khoản.

Trong nhóm có rất nhiều người đang mượn sạc dự phòng, còn có nhà có máy phát điện, bắt đầu kinh doanh, một lần sạc là 100 tệ, mặc dù bị nghi mượn gió bẻ măng nhưng có rất nhiều người vẫn bán điện.

Bây giờ Diệp Phù chưa có ý định bỏ máy phát điện ra để dùng, sau trận mưa lớn nhiệt độ không khí mặc dù giảm rất nhanh nhưng vẫn có thể chịu đựng được, cơ thể con người cần phải từ từ thích ứng với môi trường, chỉ có tăng cường sức đề kháng thì mới làm giảm nguy cơ mắc bệnh được.

Uống một bát nước gừng nóng hổi, Diệp Phù mặc quần giữ nhiệt và chui lên giường, tối nay cô không mất ngủ, vừa đặt lưng xuống một cái là ngủ tới 6 giờ sáng ngày hôm sau, sau khi ngủ dậy và đánh răng rửa mặt đơn giản, Diệp Phù lấy ra hai miếng dán giữ nhiệt và dán lên quần áo giữ nhiệt, rồi mặc thêm áo mưa và giày đi mưa, bọc người thật kín mới xuống lầu gõ cửa nhà Khâu Lan.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp