Vài thứ này đều đã thành công. Còn nghiên cứu về lá chắn bảo vệ cũng đã thành công một nửa, bây giờ đã nghiên cứu thành công lá chắn bảo vệ cỡ nhỏ cấp C rồi, năng lượng đến từ tinh hạch. Lá chắn bảo vệ cỡ lớn thì nghe nói đã có tiến triển rất lớn, có thể không lâu nữa cũng có thể nghiên cứu ra, chỉ là năng lượng của lá chắn bảo vệ cỡ lớn cũng là một trong những vấn đề khiến họ đau đầu. Ngoài ra, lá chắn bảo vệ cỡ nhỏ cấp B cũng nằm trong phạm vi nghiên cứu của họ. Nhưng lá chắn bảo vệ cấp B không có tư liệu, họ chỉ có thể từ từ mò mẫm, chỉ là có nền tảng của lá chắn bảo vệ cấp C, họ cũng có manh mối.

Ngoài ra, còn có đủ loại thuốc đặc biệt cũng đã làm ra không ít, giống như thuốc thể lực bản thấp và thuốc tinh thần lực cũng đã nghiên cứu ra rồi, chỉ là vẫn chưa qua thử nghiệm độ ổn định, còn phải mất một thời gian nữa mới có thể thực sự đưa ra. Máy trị liệu cũng đã làm ra bản thấp, còn máy dò vi-rút cũng đã nâng cấp... Trong số nhiều thứ như vậy, Hứa Lê quả thực rất hứng thú với không ít thứ.

Cô hứng thú hỏi: "Những thành phẩm này tôi đều có thể mua chứ?”

"Tất nhiên là được.”

Người phụ trách cười nói: "Ngoài những mẫu vật chúng tôi phải giữ lại, một nửa số lượng còn lại cô đều có thể mua!”

Hứa Lê mua không ít đồ.

Tất nhiên, mua đồ thì mua đồ, cô cũng không tiêu nhiều tiền.

Chủ yếu là chính phủ còn nợ Hứa Lê không ít tiền, hiện tại những thứ này tuy đắt nhưng Hứa Lê cũng không mua nhiều, cho nên cũng không tiêu hết hạn mức của Hứa Lê.

Mua xong đồ, Hứa Lê trở về biệt thự, trước tiên đi hỏi Trầu bà nhỏ, kết quả nhận được câu trả lời là Trầu bà nhỏ hiện tại không muốn ra ngoài đất trồng mình.

Hỏi tại sao, Trầu bà nhỏ lay lá, truyền đạt cho Hứa Lê: Quá nóng!

Mặc dù Trầu bà nhỏ không sợ nóng lắm, hơn nữa Hứa Lê có thể cho nó đủ nước nhưng quá nóng cũng sẽ khiến thực vật không thoải mái! Hứa Lê thấy vậy, sờ lá của nó: "Vậy chị ra ngoài đào chút đất về cho em thử xem?”

Trầu bà nhỏ: Phải nhiều nước nha~

Hứa Lê buồn cười: "Có lúc nào thiếu nước của em đâu?”

Trầu bà nhỏ đã thông minh hơn rất nhiều, không tiện lay lá của mình, vội vàng dán vào Hứa Lê. Hứa Lê buông tay, Hứa Vân Thâm đã ra ngoài đào đất, còn cầm theo một chậu hoa lớn, đào đầy một chậu đất, Tiểu Kim đã cuốn chậu hoa vào.

Bởi vì Hứa Lê chăm sóc Hứa Vân Thâm, Trầu bà nhỏ và Tiểu Kim cũng biết Hứa Vân Thâm là người "Yếu đuối.”

nhất trong nhà, cho nên bình thường có thứ gì nặng, đều không cần Hứa Vân Thâm làm. Còn đào đất... Không phải là rắn không có tay sao, vừa nãy nó cũng dùng đuôi giúp, bất quá vì đất bay lung tung, bị Hứa Vân Thâm ngăn cản. Rắn: Không phải là tôi không giúp. Là con người yếu đuối ghét bỏ tôi đó!

Đất đào bên ngoài dường như không có gì khác biệt so với đất trước tận thế nhưng Hứa Vân Thâm kiểm tra xong vẫn nói: "Ô nhiễm nhẹ, đất trong căn cứ cơ bản đều là ô nhiễm nhẹ, những nơi có nhiều xác sống c.h.ế.t trong thành phố mới là ô nhiễm nặng.”

“Được.”

Hứa Lê lấy ra từng thùng nước, trực tiếp đổ vào chậu hoa cao nửa người, đợi đến khi nước tràn qua mặt đất, cô lại lấy ra một bát đá viên lớn, rải đều đá viên vào chậu hoa. Trầu bà nhỏ vặn vẹo thân mình, vội vàng nhổ rễ của mình ra, chui vào chậu hoa lớn.

Kết quả vừa mới vào, lá của nó đã run rẩy khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play