Cô nói thế nào đi chăng nữa, Hứa Vân Thâm vẫn cố chấp, Hứa Lê hiếm khi thấy đau đầu. Trước đây cô cũng không phải không có đồng đội nhưng đồng đội của cô, tính cách đều khá cá tính, mặc dù tình cảm giữa mọi người rất tốt nhưng ngay cả khi ở trong cùng một phòng cũng không nói nhiều lời, họ là bạn sống c.h.ế.t có nhau nhưng không quá coi trọng đối phương. Họ tin rằng đối phương có đủ lý trí và khả năng tự bảo vệ bản thân, có thể sắp xếp tốt mọi việc của mình.
Còn kiểu như Hứa Vân Thâm, Hứa Lê thực sự chưa từng thấy. Nói ra thì... lúc trước khi bố mẹ cô còn sống, cũng không vì cô ngủ mê một lần mà lo lắng sợ hãi đến mức muốn treo cô lên người! Thấy đôi mày nhỏ của Hứa Lê nhíu lại, trong mắt Hứa Vân Thâm lóe lên một tia u ám.
Anh nhận ra rằng mình vừa rồi quá bốc đồng, anh bị kích thích bởi chuyện Hứa Lê hôn mê, lại thêm việc Hứa Lê dường như bài xích anh đi theo, nhận ra sự bài xích của Hứa Lê, anh đã không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nhưng không nên như vậy.
Hứa Lê khác với những người khác, chẳng phải anh đã biết từ lâu rồi sao?
Hơn nữa cho dù anh không thích, cũng phải thừa nhận rằng, cách đối xử của Hứa Lê với anh như vậy, mới là coi trọng anh nhất.
Chẳng phải vì thái độ của Hứa Lê đối với anh, mà anh mới càng không thể rời mắt khỏi Hứa Lê sao?
Từng ý nghĩ vụt qua, Hứa Vân Thâm cụp mắt, anh khẽ nói: "Xin lỗi, là anh quá cố chấp.”
"Anh không cần xin lỗi em.”
Hứa Lê nghe anh xin lỗi cũng đau đầu: "Anh chỉ nói suy nghĩ của mình thôi, cũng không sai.”
Hứa Vân Thâm mím môi: "Anh chỉ không muốn quay lại cuộc sống như trước đây nữa...”
Hứa Lê: "?”
Trước tận thế không phải rất tốt sao? Nhưng Hứa Vân Thâm lại nói đến cuộc sống trong mơ.
Mặc dù nhìn thì đó chỉ là một giấc mơ nhưng Hứa Vân Thâm lại mơ hồ cảm thấy, mình có thể thực sự đã trải qua. Tận thế không có Hứa Lê, đối với anh không có một tia nắng, cũng không có một tia hy vọng. Lúc không có Hứa Lê, mỗi đêm anh đều mơ thấy những chuyện đó, bản thân nửa người nửa xác sống, thế giới xám xịt, cuối cùng chán nản đến mức kết thúc cuộc đời mình. Nhưng khi có Hứa Lê, cho dù họ không ở cùng một phòng, những cơn ác mộng đó cũng không bao giờ tìm đến anh.
Cô không chỉ một lần cứu anh khỏi cơn ác mộng.”
Anh sẽ cố gắng kiểm soát, anh chỉ không muốn quay lại lúc chỉ có một mình nữa.”
Hứa Vân Thâm ngồi trên ghế sofa, rõ ràng là một người cao lớn nhưng lại toát lên vẻ đáng thương.”
Thôi, anh biết là được rồi.”
Hứa Lê cũng thở dài: "Em còn nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên anh được.”
Hứa Vân Thâm nói: "Anh biết, anh sẽ điều chỉnh tốt, em đừng lo, dù sao anh cũng là người trưởng thành.”
——Cuộc nói chuyện kỳ lạ có vẻ cũng có tác dụng, ít nhất Hứa Vân Thâm không tiếp tục bám theo cô chạy nữa, hơn nữa buổi tối cũng thực sự nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng hôm sau làm bữa sáng cho Hứa Lê rồi mới đến phòng thí nghiệm tiếp tục bận rộn. Cũng vào lúc này, có người đến tìm Hứa Lê, là bên phía thủ lĩnh căn cứ có tin tức. Sau khi Hứa Lê rời đi, thủ lĩnh căn cứ và những người khác lại bàn bạc thêm nửa đêm, bởi vì điều kiện Hứa Lê đưa ra chỉ là mười phòng thí nghiệm, chắc chắn họ phải phân bổ thật tốt.
Căn cứ thủ đô chắc chắn phải có một suất, bên đó cũng có nhiều người nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT