Từ sau hôm ấy, bên cạnh Sở Khanh thường xuyên xuất hiện bình máu thị uy hoặc cám dỗ.

Khiến hắn sợ hãi hơn đó là đi kèm bình máu còn có đủ loại vật phẩm trong sinh hoạt hằng ngày của hắn.

Thỉnh thoảng là một sợi lông rụng của Yến Yến.

Thỉnh thoảng là một miếng bánh hạnh nhân Sở Yến mua cho hắn.

Hoặc là dây buộc tóc của hắn.

Lúc bình máu bắt đầu xuất hiện ở bộ Cảnh vụ, hắn đã sụp đổ.

Nếu như để người của bộ Cảnh vụ phát hiện, hắn nên giải thích ra sao?

Nói hắn không quen biết những Chu Nho Ma này, là bọn chúng tự tiện đưa bình máu cho hắn.

Cho dù sư tôn luôn tin tưởng hắn, nhưng người phải chống lại áp lực các trưởng lão gây cho như thế nào?

Lo sẽ kéo Sở Yến vào, bây giờ ngay cả ngày nghỉ Sở Khanh cũng ít khi ở nhà, đừng nói chi là đến phòng khách quấn quýt với Sở Yến.

Trốn trong tiệm sách cũ không người, hắn lục hết thư tịch về Ma tộc, cuối cùng cũng coi như tìm thấy ghi chép có liên quan tới Chu Nho Ma.

Sức sinh sản mạnh nhưng ma lực kém, bởi vậy rất hợp thực hiện nhiệm vụ thâm nhập, bởi vì đối phương không cảm nhận được ma khí của chúng, hơn nữa vóc dáng nhỏ gầy làm cho chúng di chuyển linh hoạt nhanh nhẹn.

Nhớ tới bình máu bất ngờ xuất hiện trên bàn làm việc ở bộ Cảnh vụ của hắn sáng nay, huyệt thái dương của Sở Khanh nảy thình thịch.

Mà đối thoại của hai vị tiên nhân cấp hai mấy ngày trước vang lên ngay lúc này:

"Ngươi nói xem dạo này sao vậy? Chuyện đọa ma một năm mấy tông là chuyện bình thường, nhưng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi gần đây mà mười mấy tông liền!"

"Chắc chắc có liên quan tới nội chiến Ma giới! Cũng không biết mấy người kia nghĩ thế nào, Ma tộc tùy tiện xúi giục mấy câu đã cho rằng uống máu người là có thể vô địch thiên hạ thật sao? Ngu đến cạn lời."

Nhiệt triều quen thuộc ập tới, Sở Khanh lắc đầu, biết mình thế này là đã tiến vào kì phát tình.

Hỏng bét, hắn phải gấp rút về nhà mới được, bằng không với bộ dáng bây giờ của mình nếu như bị Chu Nho Ma chú ý cũng không biết sẽ làm gì hắn.

Hai tháng nay lần đầu về nhà sớm, mặc dù hắn cố ý tránh Sở Yến, nhưng cơ thể lại không kiềm chế được mà dính lấy sư tôn.

Dính Sở Yến suốt dọc đường từ nhà bếp tới nhà ăn, giọng Sở Yến pha chút trách móc: "Phát tình rồi mới biết về nhà?"

Sở Khanh không hé răng, chỉ chui tọt vào lòng y.

Sở Yến xưa nay luôn cực kỳ dung túng hắn trong kỳ phát tình lần này lại không dễ tính như vậy.

Hắn muốn hôn, Sở Yến không cho hôn.

Hắn muốn ôm, Sở Yến cũng không cho ôm.

Tâm trạng vốn đã trên bờ vực suy sụp, bây giờ cộng thêm cảm xúc dao động trong kì phát tình, Sở Khanh bị từ chối càng tủi thân hơn, giống như cả thế giới sắp sụp đổ.

Mắt ngấn lệ, rõ ràng muốn nhào lên cắn xé, nhưng bởi vì một câu "ngồi đó" của Sở Yến mà chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc giường, không dám nhúc nhích.

Cho dù nói chuyện với người vừa lún sâu vào kì phát tình có hơi nực cười, nhưng Sở Yến vẫn định moi từ miệng Sở Khanh: "Con không có gì muốn nói với sư tôn?"

Sở Khanh nghe vậy chỉ mờ mịt nhìn y.

"Gần đây không có chuyện đặc biệt gì muốn nói với sư tôn?"

"Chuyện gì ạ?" Sở Khanh giả ngu.

Sở Yến cố gắng nói chuyện hòa nhã: "Chuyện gì cũng được, sư tôn không giận."

"Không có chuyện gì hết." Tiểu ma vương ở góc giường khẳng định chắc nịch.

"Không có chuyện gì thật? Không có gì thì con cứ ở đó tiếp đi, nhớ ra rồi nói." Sở Yến nói xong bỏ lại một mình Sở Khanh trên giường, đứng dậy tới thư trác luyện chữ.

Viết kín cả trang giấy tuyên, Sở Khanh ở chân giường mới lúng túng cất lời: "Con trộm một chiếc khăn tay của sư tôn."

"..."

"Con kêu Yến Yến ngậm thêm một chiếc khăn tay trong tủ quần áo của sư tôn." Không ngờ Sở Yến biết việc này, Sở Khanh lấy hai chiếc khăn tay trong túi ra, bẽn lẽn đề nghị, "Sư tôn có thể đừng lấy nó lại không?"

Sở Yến tức nhưng không biết nên trút ra chỗ nào nhìn chằm chằm tiểu ma vương đáng thương, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nói ra: "Sở Khanh, con có chuyện giấu sư tôn."

"..."

"Chưa nhớ rõ thì trở về phòng mình."

Sở Khanh biết lần này không nịnh nọt được Sở Yến nên không làm nũng cũng không ầm ĩ, cúi đầu khóa mình trong phòng, ngậm miệng không nhắc tới chuyện của Chu Nho Ma và bình máu.

Cho dù sự giày vò của kì phát tình đã khiến hắn sốt váng đầu, nhưng hắn nhắc đi nhắc lại bản thân phải giữ lý trí: không được nói cho sư tôn biết, không được cuốn sư tôn vào chuyện thối nát này...

Mà nhìn bóng lưng hai tháng nay không chỉ gầy đi một chút của tiểu ma vương nhà mình, đau lòng trong lòng Sở Yến cuối cùng hóa thành sự sắc bén thoáng qua trong mắt.

Gần đây ban đêm Sở Khanh căn bản không thể yên tâm ngon giấc, vậy nên lúc Chu Nho Ma vừa bước vào phòng là hắn choàng tỉnh.

Căm ghét nhìn sinh vật xấu xí trước mặt, hắn lạnh lùng nói: "Sao ngươi vào được?"

Nếu như nói lần trước là bởi vì Sở Yến không có nhà, nhưng bây giờ sư tôn hắn ngủ ngay bên ngoài, vậy mà sinh vật này lại có gan xông vào?!

Ánh trăng rọi lên mặt Chu Nho Ma, mà gã cười toét miệng lấy ra một bình máu đưa cho Sở Khanh: "Chắc hẳn vương tử điện hạ đã biết dụng ý của chúng ta, chấp nhận lòng trung thành của chúng ta, theo chúng ta về nhà chinh phục thiên hạ Ma giới đi!"

Lần này không lấy mạng Chu Nho Ma trong một đòn, Sở Khanh bóp cổ gã ấn lên tường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có tin bây giờ ta giết ngươi ngay không!"

Tính mạng bị đe dọa, nhưng Chu Nho Ma không hề sợ hãi, ngược lại còn cười nhắc nhở: "Ồn quá sẽ đánh thức sư tôn...!"

Cửa bị đẩy ra, Sở Yến áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt lạnh nhạt: "Đừng lo, ta tỉnh từ lâu rồi."

Không ngờ sẽ bị Sở Yến trông thấy như thế, người kia càng đi về phía hắn, Sở Khanh càng không kìm được bóp chặt tay.

Chu Nho Ma sắp nghẹt thở quơ quàng tứ chi, diện mạo xấu xí mà khôi hài.

Sở Yến dịu dàng vỗ cánh tay run rẩy không biết do kích động, phẫn nộ hay vì sợ hãi, ra hiệu hắn buông ra: "Sở Khanh buông tay, để sư tôn xử lý."

Sở Khanh nghe thấy, nhưng cơ thể không điều khiển được, tay phải vẫn ghim chặt Chu Nho, thậm chí vì mạnh quá mà cổ gã bị bóp ra máu.

Hết cách, Sở Yến nhanh chóng hôn trán Sở Khanh một cái, dỗ: "Nghe lời, buông tay."

Cứ như đáp lại nụ hôn của Sở Yến, bàn tay túm Chu Nho của Sở Khanh thả ra.

Chu Nho ngã ngồi trên đất, vừa định há miệng thở dốc thì phát hiện không biết từ lúc nào tay chân đã bị tiên lực của Sở Yến giam giữ, không cử động được.

Một giây trước y dịu dàng với Sở Khanh bao nhiêu, một giây sau ra lệnh lạnh lùng bấy nhiêu: "Mang xuống, kêu Giang Hòa đích thân theo dõi."

Nguyên Ý Vi vẫn luôn ở bên ngoài chờ lệnh xách Chu Nho đi nhẹ nhàng như cầm một quả táo, mới đó đã mất bóng.

Dặn dò xong, Sở Yến mới quay lại an ủi tiểu ma vương vẫn còn chìm đắm trong nỗi sợ hãi và kinh hoàng nhà mình.

Sở Khanh mấp máy đôi môi cứng đờ: "Sư tôn đã sớm biết...?"

Sở Yến gật đầu, nhặt bình máu trên đất lên, mở ra ngửi: là máu người, e còn là máu của tiên nhân...

Hành động này giống như đã kích thích Sở Khanh, hắn đột ngột bật ra phía sau, cảnh giác quát lên: "Con không uống!"

"Không uống, con không uống, sư tôn cũng không uống." Ôm tiểu ma vương nhà y, Sở Yến vừa dỗ vừa gạt, lau sạch ngón tay dính máu Chu Nho Ma, "Tạm thời mặc kệ bọn chúng, chúng ta đi ngủ."

Chỉ có ở trên chiếc giường rộng một mét, Sở Khanh gấp gáp hôn lên môi Sở Yến, muốn ngửi hơi thở quen thuộc bình ổn cảm xúc nóng nảy.

Không trách móc ma khí của Sở Khanh lượn lờ khắp phòng hoặc truy hỏi hắn giấu diếm, Sở Yến mặc tiểu ma vương nhà y muốn làm gì thì làm, mà y truyền tiên khí vào trong cơ thể đối phương từng chút như mọi ngày.

Chỉ là lần này còn thêm chút thuốc an thần.

Thế nên hôn một hồi, Sở Khanh mê man thiếp đi.

Dém chăn cho Sở Khanh xong lại dặn dò Yến Yến trông nom hắn, y động thủ lập kết giới, xoay người muốn rời đi nhưng không yên tâm, vì vậy gia cố thêm một hồi cho đến khi kết giới vững như phòng ngự của biên giới.

Rời khỏi phòng ngủ của hai người, Sở Yến sửa sang y phục, mà Nguyên Ý Vi đã chờ ở bên ngoài: "Đi thôi, người bây giờ do Giang thống lĩnh và vài sư đệ theo dõi."

Nhà giam của Tiên giới chỉ có tiên nhân cấp hai trở lên vào được, ngoại trừ Sở Yến có thể ra vào tự do, bất cứ ai cũng phải đăng kí: vào lúc nào, đi lúc nào.

Địa lao giam giữ các loại tù nhân bao gồm tiên nhân đọa ma nằm ở khu đất thấp, bởi vì quanh năm không có ánh sáng nên dày đặc mùi mốc và mùi hôi của tội ác.

Sở Yến áo quần trắng tinh ngồi xuống chiếc ghế riêng của y, trông không ăn nhập gì với cấm vệ quân mặc một cây đen và đeo mặt nạ đen.

"Mang người lên đi."

Nguyên Ý Vi theo cạnh Sở Yến nhiều năm và Giang Hòa đưa mắt nhìn nhau.

Đêm nay địa lao Tiên giới đã định là một đêm không yên bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play