Sau đó, Sở Yến không tìm Sở Khanh hỏi chuyện hộ tống bị phục kích, cũng không truy hỏi hắn vì về nhà chậm hơn các tiền bối đồng hành gần hai tiếng.

Ngày tháng thong thả trôi qua, không có chuyện tập kích xảy ra nữa, vậy nên Sở Khanh dần buông lỏng lo lắng và cảnh giác: có lẽ giống như lão ma y nói, lần trước chỉ là trùng hợp, nội đấu ma giới là việc của họ, thật sự không liên quan tới hắn.

Chuyện đọa ma lại xảy ra, lần này Sở Khanh chưa kịp tự đề cử đã nghe thống lĩnh Giang Hòa của bọn hắn hỏi: "Đi không?"

Hơi được thương mà sợ, Sở Khanh ngớ ra một lát mới hỏi lại: "Có thể không?"

Từ khi biết Giang Hòa là sư đệ của Sở Yến, hắn vô thức cho rằng chắc chắn Sở Yến đã dặn dò Giang Hòa: bảo hắn chiếu cố mình, nhiệm vụ quá nguy hiểm quá mệt không cho hắn đi vân vân.

Nhìn ra nỗi lo của hắn, Giang Hòa bật cười: "Chỉ cần ngươi không làm mình bị thương, sư huynh sẽ không nói gì."

Có kinh nghiệm lần trước, Sở Khanh lên tinh thần mười phần.

Đứng trước tiên nhân đọa ma cũng điên loạn và nóng nảy, hắn vốn không để tâm, cho đến khi đối phương mở cái miệng với mùi tanh ngọt ngấy.

Khứu giác nhạy bén hơn tiên nhân khiến hắn sững sờ, hai bên chưa bắt đầu đánh, căn bản không có ai bị thương, mùi tanh đâu ra?

"Ngươi đã uống máu người?!" Máu trong cơ thể đang sục sôi, Sở Khanh buột miệng nói.

Lời này thu hút sự chút ý của tiên nhân đọa ma, ngắm nghía vài giây, đối phương bắt đầu cười điên loạn:

"Ahahaha ngươi chính là tiểu ma vương quý báu nhất của Sở sư tôn chúng ta đúng chứ!"

"Phải, ngon lắm đấy! Ngươi có muốn uống thử không? Không đúng, ngươi cũng là ma, nhất định ngươi cũng uống qua nhỉ?"

 

Chậc, uống máu gì chứ? Vừa thúi vừa tanh, máu có thơm bằng tiên khí của sư tôn nhà hắn không?

Đè cơn sóng trong lòng lại, Sở Khanh không nói nhảm với gã, liên thủ với các tiền bối phát động tấn công.

Tiên khí cắt rách yết hầu của tiên nhân mất kiểm soát, các tiền bối thừa cơ đó còng còng do tiên khí gia cố lên tay chân gã.

Máu tươi phần cổ ào ạt chảy xuống như con suối đỏ thẫm, song tiên nhân đọa ma như không cảm nhận được đau đớn, tò mò nhìn chằm chằm Sở Khanh hỏi: "Rõ ràng ngươi là ma, tại sao dùng được tiên kiếm?"

Hắn ngó lơ câu hỏi của đối phương, nhưng nhận ra các đồng liêu của bộ Cảnh vụ cũng tò mò.

Tận mấy cặp mấy nhìn hắn chòng chọc, chờ hắn trả lời.

Sở Khanh mất tự nhiên dời tầm mắt, may mà Giang Hòa kịp thời đứng ra hòa giải: "Được rồi, về hết đi!"

Nói xong, hắn liếc quần áo nhuộm máu của Sở Khanh, quan tâm nói: "Không bị thương chứ?"

Sở Minh Trấn lắc đầu giải thích: "Không phải máu của ta."

"Vậy thì tốt, đỡ cho sư huynh lại chạy tới nhà giam một chuyến."

Hắn Không hiểu đầu đuôi, mà Giang Hòa cũng không giải thích, chỉ nói một câu làm hắn ù ù cạc cạc hơn: "Thôi, ngươi cứ chờ lấy hoa hồng nhỏ đi!"

Hoa hồng nhỏ là khích lệ bộ Cảnh vụ gửi tặng hai cảnh viên biểu hiện nổi bật mỗi quý, ngoài tuyên dương ngoài miệng và phần thưởng tiên tệ, còn có kim gài hoa hồng nhỏ cài trên đồng phục đen của cảnh đội.

Bình tĩnh nhận lấy kim gài hoa hồng nhỏ, vẻ mặt Sở Khanh thậm chí còn có hơi chê: làm việc thì làm, cài hoa gì chứ?

Nhưng vừa quay người bất ngờ nhìn thấy Sở Yến ở bên ngoài chờ hắn xong việc dẫn hắn đi ăn, ai kia lại như con nít hãnh diện cầm hoa hồng nhỏ chạy như bay tới: "Sư tôn người xem!"

"Không cài lên?" Sở Yến cười mát ruột mái gan.

"Chờ sư tôn cài lên giúp con!" Nói rồi, Sở Khanh còn chủ động tiến lên, tiện cho Sở Yến giúp hắn cài hoa hồng nhỏ lên vạt áo.

Cảnh cục phía sau, Giang Hòa xụ mặt, quay đầu xác nhận với hậu bối: "Rõ ràng hồi nãy hắn làm như đánh chết cũng không muốn để ta cài hoa lên cho hắn mà?"

Hành động thân thiết của hai người khiến Vu Miên nhìn mê mẩn, ngốc nghếch gật đầu: "Hề hề, nhưng bọn họ ngọt quá."

Rời khỏi Cảnh cục, Sở Khanh cài đóa hoa hồng nhỏ kia vui vẻ hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi xem hội đèn được không?" Nét mặt Sở Yến dịu dàng, trưng cầu ý kiến của tiểu ma vương nhà y.

"Hội đèn?" Mặc dù không biết sư tôn không thích đám đông của hắn tại sao tự dưng lại nghĩ tới việc đi hội đèn, nhưng Sở Khanh gật đầu nói được, "Được ạ, hôm nay con nhận được tiên tệ khen thưởng đó, có thể mua cho sư tôn rất nhiều đồ ăn đồ chơi!"

Sở Khanh nói được làm được, mua cho Sở Yến hoa đăng, mua kẹo mạch nha, còn mua khoai lang nướng và bánh phục linh.

Hiếm khi ra ngoài dạo hội đèn với Sở Yến, hắn nhìn gì cũng thấy mới mẻ thú vị, thấy sạp nhỏ bên đường đang kéo tranh đường, quay đầu muốn gọi Sở Yến cùng xem nhưng phát hiện người đã đâu mất.

"Sư tôn?"

Giống như đứa trẻ lạc mất cha mẹ, Sở Khanh vừa mới sợ hãi lập tức nhìn thấy Sở Yến đang lựa trang sức eo ở một sạp ngọc bội gần đó.

Mang dây ngọc bội đeo eo y đặc biệt lựa cho tiểu ma vương nhà y về cạnh Sở Khanh, Sở Yến lại phát hiện hai mắt tiểu ma vương nhà y đo đỏ.

Gương mặt đẹp đến mức yêu diễm mang vẻ tủi thân, mở miệng liền oán trách: "Sao sư tôn lại chạy lung tung vậy!"

Đầu tiên Sở Yến phì cười, sau đó sửng sốt: nhiều năm vậy rồi, chắc không phải tiểu ma vương nhà y vẫn còn sợ y vứt bỏ mình chứ?

Đang nghĩ vậy, tiểu ma vương nhà y đã cường thế nắm bàn tay trong ống tay áo của y, nói nhỏ: "Không được lén bỏ con chạy đi."

Giống như cảnh cáo cũng như lẩm bẩm.

"Dù là lúc nào sư tôn cũng không bao giờ không cần con." Sở Yến không rút tay, chỉ nhắc nhở, "Nhiều người lắm, không ngại?"

Sở Khanh hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nhiều người lắm, sẽ lạc."

Cúi đầu nhìn bàn tay đan mười ngón của hai người, cuối cùng Sở Yến vẫn không từ chối: thôi, dù sao tay áo rộng, người khác không nhìn kĩ cũng không nhìn ra.

Trái tay trong tay, phải cầm hoa đăng, y dắt tiểu ma vương nhà y về nhà.

"Xem sư tôn mua gì cho con này." Sở Yến lấy ngọc bội ra đưa tới trước mặt Sở Khanh, "Thích không?"

Sở Khanh không am hiểu ngọc, nhưng cũng biết ngọc tím rất hiếm thấy, cộng thêm ánh sặc sỡ và chạm khắc tinh xảo, một khối ngọc bội nhỏ song chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền của Sở Yến.

"Sư tôn tặng là con thích cả." Hắn gật đầu, cẩn thận buộc ngọc bội lên đai lưng, "Đã làm sư tôn tốn kém, con sẽ trân trọng."

"Còn khách sáo với sư tôn nữa? Ta có qua có lại thôi." Sở Yến cười khẽ, chỉ bàn đồ ăn vặt đầy ắp mua cho y, "Lát nữa con phải giải quyết mấy món này giúp sư tôn."

"Một miếng ngọc bội này của sư tôn phải ngang ngàn cây kẹo mạch nha." Sở Khanh bất đắc dĩ nói.

Sở Yến không phản bác, nhưng bờ môi cong lên một độ cong xinh đẹp: "Niềm vui con mang lại cho sư tôn đâu chỉ là một ngàn cây kẹo mạch nha?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play