Ở nơi cách tai mình không xa, không biết tiếng chuông điện thoại của ai vang lên như đòi mạng, giai điệu vừa lạ vừa quen vang lên từng hồi, cuối cùng Khúc Thiên Dao bị làm cho tức tỉnh dậy, “Điện thoại của thằng ngu nào reo! Còn không mau tắt đi!!”
Cậu thét xong mới phát hiện giọng mình hơi khàn, vừa nãy thét lớn như vậy nhưng giọng cũng không lớn bao nhiêu.
Lẽ nào đêm qua cậu uống nhiều quá nên bị đau họng rồi?
Khúc Thiên Dao nhấc cánh tay, muốn vươn ra giật lấy chiếc gối trước mặt để thủ tiêu đầu sỏ đã đánh thức cậu, nhưng cơn đau nhứt trên cơ thể khiến cậu không thể không dừng động tác.
Hôm qua cậu uống say chẳng lẽ còn chọc người ta đánh cho một trận sao!!
Trong lúc Khúc Thiên Dao đang cố gắng hồi tưởng lại chuyện đêm qua, cái tiếng chuông ồn ào kia cuối cùng cũng dừng reo, cậu giằng co vài giây giữa việc đi ngủ tiếp và xem xét tình hình hiện tại, quyết định vẫn là quay đầu nhìn xung quanh để bản thân tránh cho bị người ta đánh xong còn bị trói, vậy thì tiêu đề tin tức cậu cũng đã nghĩ xong rồi.
“Lưu lượng đang hot mất tích thần bí, nghi ngờ là do bị bắt cóc, cư dân mạng lần lượt gửi tin nhắn chúc mừng.”
Cho dù là loại nào, cậu cũng có thể lý giải được.
Nhưng cậu không hiểu, vì sao ở trong phòng của cậu lại có một người đàn ông khỏa thân đang nhìn mình, hơn nữa trông dáng vẻ của người đàn ông này còn rất tức giận.
“Khúc Thiên Dao!” Giọng của người đàn ông hơi trầm, mặc dù trong giọng nói chất chứa sự giận dữ, nhưng vẫn rất dễ nghe, “Cậu biết bản thân mình đang làm gì không!”
Khúc Thiên Dao cử động cơ thể, cả người đau đến nổi cậu phải nhe răng, cậu gần như bỏ cuộc trong một giây, nằm trên giường bộ dạng uể oải nói: “Tôi? Tôi có thể làm gì chứ, tôi còn muốn hỏi anh đang làm gì nữa đó, này là đang quay chương trình chọc phá gì hả?”
Người đàn ông nghe vậy sắc mặt tối sầm, hai tay siết chặt hai bên, trông như sắp lao tới đánh cậu bất cứ lúc nào: “Cậu không biết tối qua mình đã làm gì sao?”
“Tối qua?”
Khúc Thiên Dao khó nhọc giơ tay lên, đặt lên mắt để ngăn ánh sáng, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua.
Cậu chỉ nhớ bộ phim tiếp theo sắp bấm máy, trên mạng thảo luận rất ồn ào, để giảm bớt áp lực hình như cậu đã đi đến hộp đêm, cậu chỉ nhớ mình uống rất nhiều, chuyện xảy ra sau đó hơi mơ hồ, cậu nhớ hình như mình đã đụng phải ai đó rồi….
Lúc đó ánh sáng trong quán bar quá tối, Khúc Thiên Dao dù cố gắng thế nào cũng không thể điều chỉnh được ánh sáng trong trí nhớ.
Người đàn ông đó cậu gặp được ở quán bar sao?
Nhìn trạng thái này của tên đó, hôm qua bọn mình đã… làm rồi? Hơn nữa hình như hắn mới là bot mà.
Vậy thì tên kia vì sao lại tức giận?
Lẽ nào hắn là anti-fan của mình, phát hiện bản thân ngủ với người mình ghét nên mới tức giận như vậy?
Vậy thì đêm qua hắn đã đi rồi, chắc là không có khả năng này.
Khúc Thiên Dao nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng cậu đã đưa ra một câu trả lời mà cậu cho là khá đáng tin cậy, dè dặt hỏi: “Anh… thích làm bot hả?”
Hỏi xong, người đàn ông sắc mặt vặn vẹo, nội tâm giằng co rồi quay người nhặt quần áo mặc vào, “Cậu mặc quần áo vào trước rồi chúng ta nói chuyện.”
Khúc Thiên Dao vặn vẹo thân thể, xúc cảm của da thịt bị cọ xát với ga giường nói cho cậu biết, cậu hiện tại đang ở trong hoàn cảnh giống tên kia, đành phải giả vờ ngượng ngùng nói: “Vậy anh đi ra ngoài trước? Tôi sẽ cảm thấy ngại.”
Người nọ nghe vậy cũng không nói gì, sau khi mặc quần áo xong định rời khỏi phòng dường như đã do dự một chút, rồi quay lại đầu giường mò tìm cái điện thoại vừa mới gây ồn kia, “Trước khi chúng ta nói chuyện xong cậu tốt nhất đừng liên lạc với người khác, nếu không tôi sẽ cho cậu biết được thủ đoạn của tôi.”
Người nọ bỏ lại câu nói liền đi qua phòng bên cạnh, Khúc Thiên Dao lúc này mới đầu đầy chấm hỏi ngồi dậy, cuộn ga trải giường lại, chịu đựng cơn đau khắp người, chậm rãi nhặt quần áo lên.
Nếu lần nào cũng khó chịu như vậy, về sau có thể cậu sẽ không muốn làm nữa.
Đi một vòng ở trong phòng, cậu chỉ nhặt được một chiếc váy trên mặt đất, còn quần áo của mình thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Khúc Thiên Dao quay người muốn hỏi người nọ, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy hình như hắn đang nói chuyện điện thoại, hơn nữa bộ dáng có chút tức giận. Khúc Thiên Dao do dự rất lâu, quyết định vẫn là nhượng bộ, tình huống hiện tại của cậu không rõ, nếu chọc giận người đàn ông này dẫn đến chuyện ngoài ý muốn gì thì sẽ không hay.
Chiếc váy này trễ vai, có thể khoe xương quai xanh, vóc dáng cậu vốn gầy, khung xương cũng không to, chiếc váy rất vừa vặn với cậu, váy trễ vay tay phồng còn hoàn mỹ che đi cặp ngực bằng phẳng của cậu.
Quả nhiên dù cậu có mặc gì đi chăng nữa cũng rất đẹp.
Khúc Thiên Dao tự sướng trước gương một lúc rồi mới bước ra khỏi phòng, người đàn ông đã gọi điện thoại xong, thấy cậu ra liền bảo cậu ngồi xuống sofa, hắn thì ngồi ở bên còn lại, trầm giọng nói: “Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Khúc Thiên Dao hơi nghe không hiểu, “Tôi có cần gì đâu.” Người đàn ông vẫn không tin, cậu thiếu điều muốn trợn mắt, “Làm ơn đi, chúng ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, không phải chỉ là vì vui sướng thôi sao, chúng ta dứt khoát cắt đứt không phải được rồi à.”
Người đàn ông nghe vậy nghi ngờ nhìn Khúc Thiên Dao nói: “Vậy cậu phải uống thuốc.”
“Uống thuốc gì?”
“Thuốc tránh thai.”
“Thuốc tránh thai?” Khúc Thiên Dao bắt đầu cảm thấy người đàn ông này đầu óc có vấn đề rồi, “Tôi cũng không thể mang thai, vì sao cần uống thuốc tránh thai?”
Người đàn ông hơi giật mình, “Cậu không thể mang thai? Chuyện từ khi nào?”
“Cái gì mà chuyện từ khi nào? Từ lúc tôi chào đời đã vậy rồi!” Khúc Thiên Dao trừng mắt, thiếu điều muốn quỳ xuống, “Anh trai à, đừng nói là anh bị chứng bệnh hoang tưởng bị hại đấy nhé?”
Người đột nhiên biến thành bị bệnh hoang tưởng bị hại vẫn như cũ không buông tha, “Chuyện tối qua tôi có thể không truy cứu, nhưng thuốc cậu phải uống, nếu cậu muốn lấy đứa con trói buộc tôi, tôi khuyên cậu đừng vọng tưởng nữa.”
Khúc Thiên Dao cảm giác lúc này chính là tiêu rồi, cậu một chữ cũng nghe không hiểu.
Thấy Khúc Thiên Dao nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn thằng ngốc, người đàn ông cau mày càng chặt, nói: “Tôi hỏi cậu, có phải cậu đã sắp xếp đám phóng viên ở dưới lầu rồi không?”
Khúc Thiên Dao bị hỏi bởi câu hỏi không đầu không đuôi, nói: “Tôi? Tôi sắp xếp phóng viên gì chứ? Anh rốt cuộc…”
“Bỏ đi, tôi đã bảo người xử lý ổn thỏa rồi.” Người đàn ông day day ấn đường, bộ dáng rất mệt mỏi, “Nếu chuyện này truyền ra ngoài chỉ một chữ, tôi sẽ cho cậu biết thủ đoạn của Mẫn Hạo Phong tôi.”
Khúc Thiên Dao vốn định chuồn đi, sau khi nghe thấy tên của đối phương thì chợt nhảy dựng lên, “Anh vừa mới nói tên anh là gì?”
“Khúc Thiên Dao, bữa nay cậu bị làm sao thế.” Đối phương vừa nói, thấy Khúc Thiên Dao có vẻ nghiêm túc lắng nghe, lúc này mới lặp lại tên mình một lần nữa, “Tên của tôi là Mẫn Hạo Phong”
“Mẫn Hạo Phong?!” Khúc Thiên Dao kinh ngạc nói: “Tôi hỏi anh lần nữa, đây rốt cuộc là đang quay chương trình chọc phá gì?”