Chị gái mặc đồng phục cửa hàng không bị đả kích, cô suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một ý tưởng khác: “Liệu thứ đó có quay lại giết người không? Hay là chúng ta… dán lại nó?”

Ý tưởng dán lại cũng khá hay.

Người có tóc màu xám tro suy nghĩ: “Nhưng không có gì để dán cả, hay là che bằng một tấm ga giường?”

Ninh Cáp nói: “Tôi biết chỗ có báo và keo dán, vừa nãy tôi đã thấy rồi.”

Cô xuống lầu đến quầy lễ tân, lục lọi trong góc tủ và tìm được một chồng báo cũ, sau đó cô tìm thấy keo dán trong ngăn kéo rồi mang tất cả về phòng 202 ở trên lầu.

Chị gái mặc đồng phục cửa hàng và Ninh Cáp cùng nhau bôi keo lên các mép của tờ báo.

Ninh Cáp leo lên giường, cầm tờ báo lên và nhìn kỹ bức áp phích có hình người đeo mặt nạ, “Khuôn mặt này nhìn thoáng qua thì hơi đáng sợ, nhưng nhìn kỹ lại, thật ra cũng khá hài hước.”

Chị gái mặc đồng phục cửa hàng liếc nhìn và không thể không đồng ý: “Quả thật có chút buồn cười.”

Owen cũng nói: “Người thiết kế hình dạng này khéo quá hóa vụng, đáng lẽ phải rơi vào ‘vực thẳm đáng sợ’, nhưng không những không đáng sợ mà còn trở nên buồn cười."

“Các cậu đang nói nhảm gì vậy?” Người tóc xanh liếc nhìn bức áp phích với vẻ sợ hãi, “Trong tiểu thuyết, những kẻ không tôn trọng ma quỷ thường là người chết đầu tiên đấy. Còn không mau cầu nguyện đi?”

“Bốp” một tiếng.

Ninh Cáp dán tờ báo lên bức áp phích và dùng tay nhấn chặt quanh mép. Hoàn thành rồi.

Người tóc xanh cúi đầu lẩm bẩm cầu nguyện trước tờ báo vừa dán.

Owen tò mò hỏi: “Cậu nghĩ chỉ cần cậu làm vậy thì nó sẽ không muốn giết cậu nữa à?”

Người có tóc xanh: “…”

Ninh Cáp do dự một chút, rồi mở miệng nói, “Thật ra tôi có một ý tưởng.”

Mọi người đều nhìn về phía cô.

“Tôi nghĩ chúng ta có thể đập thông các bức tường giữa các phòng.” Ninh Cáp đề nghị.

“Vòng tay nhất định chia chúng ta thành từng cặp và nhốt vào các phòng kín, rất có thể đại diện cho việc sức mạnh của hai người và thứ giết người là cân bằng. Nếu chúng ta đập thông các phòng và hỗ trợ lẫn nhau thì có thể sẽ an toàn hơn.”

Ninh Cáp nghĩ như vậy vì trong vòng tay có nói rằng sẽ xóa các phó bản có tỷ lệ tử vong quá cao, điều này cho thấy nó đang theo đuổi sự cân bằng, chứ không chỉ là giết người.

Vậy thì sức mạnh giữa người chơi và đối thủ trong nhiệm vụ có lẽ cũng tương đương.

Đập thông phòng kín, để người chơi có thể giúp đỡ nhau, rất có thể sẽ giúp người chơi chiếm ưu thế về số lượng, biến trận chiến đơn độc thành trận đánh tập thể.

Không ai lên tiếng.

Đập thông tường nghĩa là hợp tác, cũng đồng nghĩa với việc cùng chịu rủi ro.

Trong sự im lặng, Bùi Hàn, người vẫn đứng dựa vào tường quan sát, bỗng nhiên lên tiếng, lạnh lùng nói: “Thú vị đấy. Cô ấy muốn giúp các người nhưng các người lại không cảm kích.”

Bùi Hàn đã thể hiện ý kiến, Owen liền quay sang hỏi chị gái mặc đồng phục cửa hàng: “Chúng ta đập không?”

Chị gái mặc đồng phục cửa hàng gật đầu và nói với Ninh Cáp: “Chúng tôi ở phòng 204 ngay cạnh hai người, chúng tôi sẽ đập thông với hai người.”

Có họ dẫn đầu, những người khác cũng đồng ý đập tường.

Chỉ có người có tóc xanh là tỏ vẻ không muốn.

Cậu và người có tóc xám tro được phân vào cùng một phòng, cả hai đều là đàn ông trẻ tuổi và đã có kinh nghiệm trong các phó bản nên không quá muốn cùng chịu rủi ro với đám người già yếu.

Nhưng ai cũng đồng ý đập tường, ngay cả người có tóc xám tro cũng hăng hái muốn thử, người có tóc xanh đành miễn cưỡng đồng ý.

Mọi người nhấc ghế lên và bắt đầu làm việc.

Vách ngăn khá mỏng, không mất nhiều sức, họ đã đập được một lỗ lớn trên tường, đủ để một người qua.

Giờ đây từ phòng 201 đến 205, năm phòng đã thông với nhau. 

Ninh Cáp tiếp tục đưa ra ý kiến, “Khi thời gian ‘nghỉ ngơi’ bắt đầu, chúng ta nên tụ tập tất cả vào một phòng để dễ dàng chăm sóc lẫn nhau.”

Ninh Cáp thấy điều này rất khả thi.

Vừa rồi cô và Bùi Hàn trong thời gian “nghỉ ngơi” đã chui qua lỗ trên tường, từ phòng 203 lẻn sang phòng 202 kế bên, mà không bị phạt.

Đề xuất này bỏ qua lệnh chia phòng của vòng tay, còn táo bạo hơn cả việc đục lỗ trên tường.

Lần này, người có tóc xanh kiên quyết không đồng ý, cho rằng đó là hành động ngu ngốc.

Ngay cả người có tóc xám tro cũng nói: “Dù sao các phòng đã thông nhau nhưng phòng nhỏ, ở cùng một phòng hay không cũng chẳng khác là bao.”

Họ không dám chơi lớn như vậy, Ninh Cáp đành từ bỏ.

“A!!!”

Ninh Cáp: “…”

Tiếng nói trong đầu lại vang lên.

“Ta muốn lên xem họ cần gì, nhưng hóa ra đã có người chết rồi???”

Ninh Cáp im lặng lắng nghe, muốn biết nó định làm gì tiếp theo.

“Làm sao bây giờ? Họ có cần vũ khí để tự vệ không? Trong phòng chứa đồ ở góc cầu thang có một cây rìu cứu hỏa.”

“Tiếc là ở đây có năm phòng, chỉ có một cây rìu, cho ai đây nhỉ?”

“Thế này đi, ai giành được thì là của người đó ha.”

“Đánh nhau đi, đánh nhau đi, đánh nhau đi!”

Ninh Cáp: “…”

Đúng là chỉ muốn làm loạn.

Ninh Cáp quay người ra cửa xuống lầu, nhanh chóng quay lại với một cây rìu cứu hỏa lấp lánh trong tay.

Cô bước thẳng đến chỗ Bùi Hàn, đưa cây rìu cho anh.

Cây rìu có thể giao cho Bùi Hàn. Không chỉ vì anh dường như là một Alpha rất mạnh mà còn vì khi có tiếng hét từ phòng bên, anh là người đầu tiên xuyên qua tường.

Anh sẽ giúp họ, cũng sẽ giúp người khác.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cây rìu, ánh mắt sáng rực.

“Cô tìm thấy thứ này ở đâu vậy?” Owen hỏi.

“Thấy khi đi lên lầu.” Ninh Cáp trả lời qua loa.

Bùi Hàn cúi đầu nhìn cây rìu, sau đó ngước mắt nhìn Ninh Cáp rồi mới đưa tay ra nhận.

Ninh Cáp vẫn nắm chặt cán rìu, hỏi anh: “Nếu phòng nào có chuyện, anh sẽ sang giúp chứ?”

Bùi Hàn nheo mắt lại.

“Ừ.” Anh nói.

Anh cầm lấy cây rìu, thử tung hứng vài lần, như thể đó là một món đồ chơi lớn.

Cây rìu là vũ khí duy nhất ở đây, ánh mắt của người có tóc xanh liên tục liếc nhìn nó.

Owen nhận ra, nói: “Anh ta là Alpha, đặt trong tay anh ta là hợp lý nhất, cậu muốn giành với một Alpha à?”

Chữ “Alpha” dường như có sức mạnh kỳ diệu, người có tóc xanh dù không cam lòng nhưng vẫn im lặng.

Thời gian tự do sắp kết thúc, mọi người trở về phòng của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play