Chiếc giày bốt cổ cao màu đen giẫm lên mặt bàn cũ kỹ, anh đưa tay chạm vào cánh quạt trần đầy bụi.

Cảm giác như chạm vào thứ gì đó, anh dừng lại một chút, nhìn xuống Ninh Cáp rồi lấy thứ trên cánh quạt xuống.

Quả nhiên là một xấp thẻ phòng nhỏ.

Anh đưa thẻ phòng cho Ninh Cáp, rồi nhanh nhẹn nhảy xuống.

“Thật sự giấu trên quạt trần sao?” Mái tóc màu xám ngạc nhiên nhìn Ninh Cáp, “Nơi như thế này mà cô cũng có thể tìm ra à?”

Ninh Cáp lấy ra năm tấm thẻ phòng, đặt trên quầy tiếp tân.

Hành động này dường như đã được thực hiện nhiều lần, thành thạo đến mức khiến Ninh Cáp suýt nói: “Hãy giữ thẻ phòng, chúc bạn ở thoải mái”.

Vòng tay của tất cả mọi người cùng rung lên:

[Chúc mừng nhé các bạn! Đã mở phòng thành công!]

Đếm ngược dừng lại, lưỡi đao treo trên đầu biến mất, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Cáp tự phát nhiệm vụ, tự làm, rồi tự làm tiếp tân phát thẻ phòng, im hơi lặng tiếng mà hoàn thành nhiệm vụ khởi động.

Có người thì thầm: “Cái vòng tay ‘chào thân mến’ này, có phải là nhân viên chăm sóc khách hàng của Shopee bị mê hoặc không?”

Giọng điệu của vòng tay rất nhiệt tình, nhưng trong sự nhiệt tình đó lại có chút gì đó quái dị và ác ý, khiến người ta muốn lôi nó ra khỏi vòng tay mà đánh cho một trận.

Nhiệm vụ mới lập tức xuất hiện:

[Chỉ có năm phòng thôi, không biết bạn sẽ có duyên với ai? Hãy chờ đợi một cuộc gặp gỡ lãng mạn nhé!]

Ninh Cáp lướt xuống xem, còn có thêm:

[Nhiệm vụ: Phân chia phòng.

Giới hạn: Hai phút.

Hình phạt thất bại: Ngẫu nhiên chọn một người chơi để xử tử.]

Phía dưới là biểu tượng nút bấm “Chọn số phòng”.

Ninh Cáp trầm mặc: Dù cái vòng tay này là thứ gì đi nữa thì cứ đòi xử tử người chơi như thế này có ổn không? Chẳng trách nói tỷ lệ tử vong trong phó bản cao, cứ thế này mà không cao mới là lạ.

Mọi người cùng nhấn nút chọn số phòng.

Đếm ngược từng giây, ngón tay của Ninh Cáp dừng lại trên nút.

Mọi thứ đều rất không bình thường, rõ ràng là môi trường quen thuộc, nhưng lại lộ ra sự kỳ lạ.

Khách sạn nhỏ ở nhà không có ai, nhưng cửa lại không khóa, thẻ phòng lại giấu trên cánh quạt, trong đầu lại xuất hiện những câu thoại giống như NPC nhiệm vụ.

Chẳng lẽ nơi này thật sự không phải là một thế giới thực?

Nếu thật sự không phải, vậy bản thân mình là gì?

Mặc dù Ninh Cáp trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng lý trí nói với cô, chuyện của phó bản có lẽ là thật.

Nếu là thật, vậy thì tệ rồi.

Một khi tỷ lệ tử vong của những người chơi này vượt quá năm mươi phần trăm, sau tám giờ, thế giới này sẽ không vượt qua được thử thách, và cùng với nó là cô sẽ biến mất.

Chủ nhân của chiếc vòng tay đã chết, còn lại chín người, ít nhất năm người phải sống sót, thì khách sạn nhỏ này và Ninh Cáp mới có thể tiếp tục tồn tại.

Những người khác đều đã nhấn nút chọn số phòng, vòng tay lại im lặng như gà. Nó dường như cũng coi Ninh Cáp là người chơi và vẫn đang chờ cô.

Trước hết qua được vòng này đã.

Ninh Cáp cũng nhấn nút một cái.

Vòng tay lập tức rung lên: [Nhiệm vụ phân chia phòng hoàn thành thành công! Phòng của bạn là: 203]

Vì là năm phòng đôi, nó tự động ghép đôi mười người với nhau.

Bùi Hàn nhìn vòng tay của mình, rồi nhìn vòng tay của Ninh Cáp, không có biểu cảm gì.

Ninh Cáp cũng đã thoáng thấy, người “gặp gỡ lãng mạn” với cô là Bùi Hàn, vòng tay của anh cũng hiện phòng số 203.

Vòng tay không có động tĩnh gì nữa, xem ra là để thời gian cho họ lên lầu.

Mái tóc màu xám đề nghị, “Chúng ta đã cùng nhau vượt qua phó bản này, là duyên phận, hãy giới thiệu bản thân một chút đi?”

“Đúng vậy, quen biết nhau rồi mới hợp tác được.” Mọi người đồng ý, lần lượt báo tên.

Tổng cộng có mười người, cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có, trong đó có người lần đầu tiên bị kéo vào phó bản, run rẩy lo sợ, cũng có người như mái tóc màu xám, trông như đã có kinh nghiệm.

Quá nhiều người, tên Ninh Cáp căn bản không nhớ được.

Người đầu tiên nói Bùi Hàn là Alpha, Ninh Cáp nhớ, vì anh ta khác biệt, báo một cái tên tiếng Anh, là Owen.

Người này nhìn giống lai tây, lông mày và mắt đẹp, tóc nâu hơi dài xoăn nhẹ ở phần đuôi, áo khoác cắt may kỳ lạ khoác hờ trên vai, lộ ra áo thun trắng bên trong.

Anh ta phát hiện Ninh Cáp đang nhìn mình, mỉm cười chào một cái.

Ninh Cáp mặt không biểu cảm khẽ gật đầu, rồi quay đi chỗ khác.

Một cô gái trẻ mặc đồng phục cửa hàng, trên ngực có logo thương hiệu, hỏi nhỏ: “Chúng ta bị kéo đến nơi này, làm sao để ra ngoài đây?”

“Lần đầu tiên vào phó bản à?” Owen nhiệt tình mỉm cười với cô, “Chúng ta phải tìm điểm neo của phó bản này. Tìm được điểm neo là có thể ra rồi.”

Ninh Cáp nghĩ: Hình như trong nhiệm vụ có nói đến từ “điểm neo”, chỉ là lúc đó kích thích quá lớn, chú ý vào chuyện thật giả của thế giới này nên không để ý lắm.

Cô gái cửa hàng cũng hỏi: “Điểm neo? Điểm neo là cái gì?”

“Điểm neo có thể là một đồ vật, cũng có thể là một người, một cảnh tượng, một dòng chữ, là gì cũng có thể, tóm lại rất khó tìm.” Owen giải thích, “Tìm được rồi thì dùng vòng tay quét một cái là được.”

Anh đưa tay lên vòng tay của cô gái cửa hàng, lướt đến một giao diện có biểu tượng “quét điểm neo”.

Phía dưới là biểu tượng ống kính máy ảnh.

Owen nhấn vào từ “điểm neo”, lập tức hiện ra giải thích:

[Sau khi quét điểm neo thành công là có thể rời khỏi thế giới phó bản. Chú ý: Phó bản lần này giới hạn tám giờ, chỉ có thể thử quét ba lần.]

“Cố gắng tìm nhé,” Owen nói, “Chúc bạn thành công sống sót đến khi tìm được điểm neo.”

Anh nói câu này với vẻ mặt cười tươi, giọng điệu chân thành, nhưng khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Tất cả cùng nhau lên lầu.

Hành lang trên lầu trải thảm màu tối, hoa văn trên giấy dán tường chồng chất, trong không khí có mùi ẩm mốc nhẹ, giống như một người sắp chết đang hấp hối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play