Nghĩ đến đây ánh mắt Vu Tình sáng ngời, tiếp theo lập tức từ trên giường nhảy xuống, đứng ở trước giường nhắm mắt lại hô: "Tao muốn đi vào."
Nói xong cô liền tràn đầy chờ mong mở mắt ra, lại phát hiện mình vẫn còn ở trong phòng, cô không tin, lại liên tục hô nhiều lần, vẫn không có biến hóa gì.
"Chẳng lẽ cần dùng máu, nhưng mình cũng không có bảo bối nhỏ máu nhận chủ nha." Vu Tình lẩm bẩm.
Còn không đợi cô nghĩ đến cái khác, lúc này truyền đến tiếng gõ cửa: "Mẹ, mở cửa ra."
Vu Tình nghe được thanh âm liền lập tức mở cửa phòng, nhìn Từ Tuyết Hoa đi vào cô hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mẹ, sao mẹ không ăn sáng, mẹ không đói sao?" Từ Tuyết Hoa vào phòng bắt đầu lấm lét nhìn trái phải xung quanh. Trong phòng mẹ cô bé có rất nhiều đồ ăn ngon, hôm nay không ăn sáng, không phải làăn vụng đồ ăn ngon trong phòng chứ.
Vu Tình lắc đầu, cô hiện tại nào có tâm tư ăn cơm, đột nhiên xuyên không không nói, còn trực tiếp biến thành bà già cực phẩm hơn ba mươi tuổi, thanh danh nguyên chủ ở nhà họ Từ rất kém.
Không chỉ ăn ngon lười biếng, còn rất vô lại, bên ngoài đều biết nguyên chủ thích cắt xén hai cô con dâu trong nhà, không chỉ không cho các cô ấy ăn no, còn thường xuyên đánh mắng hai cô con dâu.
Vừa nghĩ đến đây Vu Tình liền có chút đau đầu.
Mấy người trong sân ăn sáng xong liền ra ruộng làm việc, còn lại Trương Quế Hoa và Từ Hà Diệp ở trong nhà bận rộn.
Cô ta ỷ vào mình mang thai, liền ngồi ở trong sân chỉ huy Từ Hà Diệp: "Chén rửa sạch, rửa xong rồi thì quét sân, còn có quần áo cũng giặt sạch một chút cho thím."
Thân thể nho nhỏ của Từ Hà Diệp cầm cây chổi cao hơn mình, lưu loát quét sân.
Lúc Từ Tuyết Hoa đi ra liền nhìn thấy chị dâu thứ hai nhà mình khi dễ Hà Diệp, nhất thời nhìn không quen nói: "Chị dâu hai, Hà Diệp đã rửa chén quét sân, chị đi giặt quần áo, nếu chị không giặt em liền nói cho mẹ biết chị lười biếng."
Trương Quế Hoa vừa nghe nhất thời luống cuống, vẻ mặt không tình nguyện từ trên ghế ngồi xổm xuống: "Tuyết Hoa, bây giờ chị đi giặt, em đừng nói cho mẹ biết."
Từ Tuyết Hoa hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu rời đi.
Trương Quế Hoa thấy cô bé đi rồi, hướng trên mặt đất phun ra một ngụm nước bọt, con nhóc chết tiệt ra vẻ cái gì.
Vu Tình ở trong phòng tìm được một ít đồ ăn, ăn một chút, ngược lại lấp đầy bụng một tí, tiếp theo liền ra khỏi phòng đi vào trong sân.
Vừa đến sân còn chưa đứng vững bước chân, cửa liền truyền tới giọng nói sốt ruột: "Thím Vu, chú Thừa Diên xảy ra chuyện rồi."
"Thím Vu, chú Thừa Diên bị tảng đáđập trúng rồi." Một thanh niên trẻ tuổi chạy đến cửa, vào sân thở hổn hển nói.
Vu Tình trong sân sửng sốt.
Từ Tuyết Hoa nghe được thanh âm liền từ trong phòng chạy ra, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía người con trai, vội vàng hỏi: "Anh Phú Quý, cha em có chuyện gì? Hiện tại thế nào rồi?"
"Không còn thở." Từ Phú Quý thấp giọng nói, cũng không nhìn thấy thần sắc của anh ấy.
Nhận thấy trong sân an tĩnh lại, anh ấy quay đầu nhìn Vu Tình đứng ở một bên không nhúc nhích, anh ấy cảm thấy có chút đáng thương, thím nhất định là bị đả kích rồi.
"Cái gì, cha em, mẹ, cha con không còn thở."Từ Tuyết Hoa đầu tiên là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo là vẻ mặt hoảng hốt, không bao lâu nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống.
Cha cô bé đang yên đang lành sao lại không còn, Từ Tuyết Hoa không tin, anh Phú Quý nhất định là cố ý lừa gạt cô bé.
Từ Tuyết Hoa sợ hãi đi đến bên cạnh Vu Tình, đưa tay giữ chặt cánh tay cô bắt đầu nức nở: "Mẹ, cha con không còn, anh Phú Quý không phải là lừa con chứ."
Từ Phú Quý vừa nghe, lập tức xua tay: "Chuyện lớn như vậy sao anh có thể lừa gạt người khác được."