Sủng Em Vô Độ

Chương 3


3 tuần

trướctiếp

Nhan Dụ có vẻ bối rối: "Hả?"

Đôi mắt cô hơi mở to, vẻ mặt có chút đáng yêu, tạo nên sự tương phản rõ rệt với khuôn mặt lạnh lùng của cô.

Nghĩ rằng cô không nghe rõ mình hỏi gì, Minh Lộ vội vàng hỏi lại.

Hóa ra cô ấy đang hỏi về vấn đề tình cảm hiện tại của cô.

​Có phải những người này đang hỏi cô về người yêu hiện tại trước mặt người yêu cũ?

“Không phải bạn trai của tôi,” Nhan Dụ nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc xoăn dài buông sau lưng đung đưa, “Hiện tại tôi còn đang độc thân.”

Vừa nói, Nhan Dụ vừa liếc mắt quan sát vẻ mặt của Hoắc Tùy Châu. Suy, suy cho cùng việc nhắc đến tình trạng cảm xúc hiện tại của mình trước mặt người yêu cũ luôn khiến mọi người cảm thấy hơi khó chịu.

Hoắc Tùy Châu vẫn như cũ, dáng vẻ thản nhiên lười biếng, vẻ mặt không có thay đổi.

Anh không đặt câu hỏi nên anh không quan tâm câu trả lời của cô là gì.

Minh Lộ nhạy bén phát hiện ra điểm mù: "Đang độc thân? Thế còn khi cô ở Anh thì sao?  Cô đã từng quan hệ tình cảm gì với bạn trai người Anh chưa?"

Thời Ninh Ninh không khỏi thắc mắc: "Có men không?"

Tống Nghiên Thư khó hiểu nhìn Thời Ninh Ninh: "Cậu không phải là bạn thân nhất của Nhan Dụ sao? Cậu không biết khi ở Anh cô ấy có bạn trai không à?"

Hoắc Tùy Châu vô tình hay cố ý liếc nhìn Nhan Dụ.

“Tôi không biết,” Thời Ninh Ninh thực tế nói, “Dụ Dụ sẽ không chủ động nói về những chuyện như vậy. Hơn nữa, cô ấy ở Anh rất bận rộn, chúng tôi cũng hiếm khi nói chuyện.”

Nhan Dụ bây giờ đã thoải mái hơn trước rất nhiều, cô có chút dở khóc dở cười: “Hôm nay cậu định bắt mình đi nói chuyện à? Không phải là sinh nhật của Nghiên Thư sao? Hơn nữa…”

Hơn nữa, bạn trai cũ của cô còn đang ngồi cạnh cô, và việc họ cứ hỏi cô xem cô có quan hệ tình cảm hay không là không thích hợp phải không?

"Đây không phải chỉ là tò mò thôi sao? Ai bảo cô ra nước ngoài giống như một con diều bị đứt dây chứ?" Minh Lộ nhếch môi, "Anh giải thích được không?"

Hoắc Tùy Châu hơi nheo mắt lại.

"Tôi--"

Ngay khi Nhan Dụ vừa nói một lời, một tiếng cảm thán "Mẹ kiếp" đột nhiên vang lên trong phòng riêng. Bọn họ cùng nhau nhìn sang, thấy có mấy người chơi đùa đang ngơ ngác nhìn xuống đất. Đôi mắt của họ cũng dõi theo nhìn xuống sàn nhà, Minh Lộ cau mày

"Mấy người đang làm gì vậy! Tôi đã đặc biệt mua chiếc bánh này cho anh tôi đấy!!"

"Chị Lộ, chị Lộ, chị bình tĩnh, chúng tôi không cố ý!"

"Chúng tôi thực sự không nhìn thấy chiếc bánh ở đó!"

Minh Lộ quyết liệt đi tính toán với họ. Tống Nghiên Thư thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng đi theo cô ấy. Thời Ninh Ninh nhìn Nhan Dụ, lại nhìn Hoắc Tùy Châu, rồi lặng lẽ lẻn đi.

Mặc dù bầu không khí giữa Nhan Dụ và Hoắc Tùy Châu khá hòa hợp, kiểu hòa hợp mà giữa những người yêu cũ không nên có khi gặp lại, nhưng cô chỉ cảm thấy đây là sự bình yên trước cơn bão. Sẽ tốt hơn nếu Tống Nghiên Thư và em gái anh ấy ở cùng cô, nhưng nếu chỉ còn lại một mình, cô cũng nên nhanh chóng chuồn lẹ.

Người hỏi đều đồng loạt rời đi, người còn lại có lẽ không muốn biết câu trả lời nên Nhan Dụ cũng không nói nữa. Cô bưng cốc nước trên bàn lên, mở nắp uống một ngụm, cảm thấy cái nóng khó tả cuối cùng cũng đã tiêu tan.

Trước ngày hôm nay, Nhan Dụ đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng gặp lại Hoắc Tùy Châu, nhưng không có cảnh tượng nào yên bình như bây giờ.

Cô nghĩ rằng Hoắc Tùy Châu sẽ ăn miếng trả miếng với cô, hoặc hoàn toàn phớt lờ cô, thay vì có thể ngồi sang một bên và nghe cô nói về việc liệu cô có còn yêu anh sau khi chia tay hay không.

Nhan Dụ nghĩ nghĩ, ngón tay gầy gò trắng nõn vô thức bóp chặt chai nước.

Bởi vì anh không còn quan tâm nữa.

Anh không ngại việc cô xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của bạn mình, không quan tâm đến trải nghiệm cảm xúc của cô sau khi chia tay và bình thản ung dung nói chuyện với cô.

Có lẽ đây cũng là sự thay đổi mà thời gian đã mang đến cho anh, anh có thể xử lý mối quan hệ của mình với cô và hòa hợp với cô một cách trưởng thành, nhưng quan trọng hơn, đó là vì anh đã bước ra ngoài từ mối quan hệ giữa hai người..

Có vẻ như anh đã hoàn toàn buông cô xuống.

Nhan Dụ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình đến nỗi không để ý rằng Hoắc Tùy Châu thỉnh thoảng liếc lại nhìn mình. Cô buộc mình phải định thần lại, vuốt tóc bên tai rồi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Tùy Châu đang vô tình liếc nhìn mình.

Hai người nhìn nhau, Hoắc Tùy Châu nhướng mày: "Em nhìn anh làm gì?"

Nhan Dụ: "..."

Rõ ràng là họ chỉ vô tình nhìn nhau, nhưng câu hỏi của Hoắc Tùy Châu lại khiến Nhan Dụ có cảm giác như mình đang bị bắt quả tang.

"Không có gì," Nhan Dụ nhìn thẳng vào mắt Hoắc Tùy Châu vì cô đơn giản đã muốn được hỏi anh, "Em chỉ có một câu hỏi muốn hỏi anh."

"Muốn hỏi gì thế?"

"Trà Ô Long có khỏe không?"

Trà Ô Long là một con mèo màu cam được Hoắc Tùy Châu nuôi, được anh nhặt khi còn học đại học.

Trà Ô Long cũng là cơ hội để Nhan Dụ hẹn hò với Hoắc Tùy Châu, ngay cả cái tên cũng do Nhan Dụ đặt. Sau khi yêu nhau, họ cùng nhau nuôi Trà Ô Long và chứng kiến ​​nó dần lớn lên từ một con mèo sữa nhỏ thành một quả cam lớn.

Sau này, sau khi tốt nghiệp đại học, Nhan Dụ muốn ra nước ngoài. Sau khi hai người chia tay, Trà Ô Long trở về Hoắc Tùy Châu, Nhan Dụ không bao giờ gặp lại nó nữa.

Nhưng cô cảm thấy nếu Trà Ô Long đi theo Hoắc Tùy Châu thì cuộc sống của nó sẽ rất dễ chịu .

“Đương nhiên,” Hoắc Tùy Châu lười biếng nói: “Ăn ngon, ngủ ngon, triệt sản nên cũng hết cơ hội thất tình. Hiện tại nó nặng mười ba cân.”

*** 13 kg theo đơn vị của Trung Quốc.

Nhan Dụ luôn cảm thấy lời nói của Hoắc Tùy Châu có chút kỳ lạ, nhưng cô nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt: "Mười ba cân?" Lông mày của Ninh Ninh nhíu lại, Nhan Dụ lo lắng hỏi: "Con mèo có béo quá không, mười ba cân đấy ? Điều này không ảnh hưởng đến sức khỏe của nó à?”

"Em không biết nó ăn được như thế nào à?" Hoắc Tùy Châu hỏi lại.

Nhan Dụ do dự, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em biết, nó vốn thích ăn uống, nhưng lúc đó nó chỉ nặng khoảng mười cân, bằng trọng lượng của một con mèo trưởng thành bình thường, hiện tại lại khác là mười ba cân đấy. .." Nhan Dụ do dự, tưởng tượng một lúc, trong đầu hiện lên một quả bóng màu cam.

"Lúc trước anh nói nó béo em cũng không có thái độ này." Hoắc Tùy Châu chế nhạo.

"Thời điểm đó là nó trong giai đoạn phát triển ."

"Việc mèo tăng cân ở tuổi trung niên là điều bình thường."

Nhìn thấy Hoắc Tùy Châu kiên quyết muốn nói thay Trà Ô Long, Nhan Dụ vừa buồn cười vừa bất lực. Bất quá Nhan Dụ suy nghĩ một chút, nếu là cô, thú cưng của cô luôn bị người yêu cũ không liên quan nhấn mạnh là quá béo, cô chắc chắn sẽ không vui, vì vậy cô gật đầu nhẹ nhàng nói: "Ừ, anh đúng."

“Em lại qua loa với anh nữa rồi.”

"Em không có làm vậy."

Nói xong, hai người đồng thời rơi vào im lặng.

Đã năm năm kể từ khi bọn họ chia tay, thế mà bọn họ đến bây giờ vẫn có thói quen trò chuyện thế này?

Khi còn học đại học, Hoắc Tùy Châu có tính tình điển hình của một thiếu gia. Anh thường chiều Nhan Dụ lên tận trời cao, nhưng thỉnh thoảng có thời điểm anh cũng lừa dối cô. Hơn nữa, anh khi ấy còn tham gia đội tranh luận của trường khi còn học đại học, mồm mép cũng rất lưu loát.

Chẳng qua là Nhan Dụ không thích tranh cãi với người khác, cho nên khi gặp phải tình huống như vậy, cô thường nghe theo lời khuyên của Hoắc Tùy Châu: “Ừ, anh nói đúng.”

Lần nào Hoắc Tùy Châu cũng phàn nàn cô qua loa nhưng anh lại dễ dàng xoa dịu.

Sau khi nhìn Hoắc Tùy Châu vài giây, Nhan Dụ quay đầu nhìn đi chỗ khác. Cô không biết Hoắc Tùy Châu có xấu hổ hay không, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Không biết Minh Lộ và những người khác xử lý chiếc bánh như thế nào, nếu không thì cô cũng có thể đi qua xem thử.

Đúng lúc Nhan Dụ đang suy nghĩ, cô nhìn thấy Minh Lộ và một nam sinh cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng riêng.

Tống Nghiên Thư đi tới nói: "Bọn họ đi mua bánh mới, hai người đừng ngồi ở đây nữa, lại đây cùng nhau chơi."

Hoắc Tùy Châu đứng dậy: " Đến đây."

Thời Ninh Ninh gọi một bài hát, vẫy tay với Nhan Dụ: “Nào Nhan Dụ, hát cùng mình đi!”

"Được."

***

Nhan Dụ vốn muốn ở đây chơi một lát, ăn tối xong sẽ rời đi, nhưng không khí trong bữa tiệc rất tốt khi cô nói muốn rời đi, Minh Lộ và một cô gái khác đã đẩy cô lại, nên cô cũng không nhắc tới nữa. Thay vào đó, cô ở lại với mọi người cho đến khi bữa tiệc kết thúc.

Nhưng  nhà Thời Ninh Ninh đột nhiên xảy ra chuyện nên gọi điện kêu cô ấy về.

Thời tiết ở Hải Thành vào mùa hè luôn nhiều mây và nắng. Trước đây ban ngày nắng nhiều, nhưng bây giờ trời bắt đầu mưa và mưa khá to.

Một nhóm người vẫn ở trong nhà, không biết bên ngoài trời bắt đầu mưa từ lúc nào.

"Thời tiết này thế nào vậy? Tại sao trời lại mưa?" Minh Lộ không khỏi phàn nàn và nói với Tống Nghiên Thư: "Anh ơi, tối nay em sẽ ở nhà anh."

"Được rồi." Tống Nghiên Thư gật đầu và hỏi Nhan Dụ, "Cậu về thế nào? Hôm nay bắt taxi có lẽ không dễ dàng gì. Tôi sẽ gọi người đưa cậu về." Tống Nghiên Thư huých vào khuỷu tay Hoắc Tùy Châu, ý tứ đã rõ ràng

Anh hẳn là sẽ không đồng ý đi

Nhan Dụ đang định từ chối, lại nghe Hoắc Tùy Châu thản nhiên nói: "Được, nếu tiện đường."

Anh đồng ý nhưng có điều kiện.

"Không cần," Nhan Dụ nhẹ nhàng mỉm cười, "Sẽ có người đến đón tôi."

Minh Lộ lập tức giơ radar lên: "Là ai?"

"Cậu không biết là đúng rồi," Nhan DỤ từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen đưa cho Minh Lộ, "Cái này là cho cậu, suýt chút nữa tôi quên mất."

"Đây là cái gì?" Minh Lộ tò mò hỏi.

Tống Nghiên Thư trêu chọc: "Tại sao ngay cả thọ tinh như tôi cũng không nhận được quà?"

“Nó được thiết kế bởi một nhà thiết kế mà tôi gặp khi ở Anh,” Nhan Dụ giải thích “Đây là một thương hiệu do cô ấy tự sáng lập. Nó không nổi tiếng ở Trung Quốc, nhưng thiết kế rất đẹp nên tôi đã mang cho cậu một cái. "

Sau khi Minh Lộ mở hộp ra nhìn, cô không thể đặt nó xuống được. Cô liếc nhìn tai của Nhan Dụ: "Bông tai của cô có phải do cùng một nhà thiết kế làm không?"

"Ừ." Nhan Dụ gật đầu.

Nhìn chiếc vòng tay rồi lại nhìn lớp men, Minh Lộ giãy giụa một lúc, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu cô còn biết mang quà cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho việc cô bỏ rơi tôi ra nước ngoài."

Tống Nghiên Thư nghi hoặc nói: "Đây chính là những gì em nên nói sao?"

Người nên nói điều này không phải là bạn trai cũ của Nhan Dụ sao?

Nhan Dụ biết rằng Tống Nghiên Thư đang ám chỉ Hoắc Tùy Châu, và cô thực sự là người cảm thấy có lỗi với Hoắc Tùy Châu về việc chia tay, vì vậy cô nhất thời cảm thấy có chút áy náy và không dám nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của Hoắc Tùy Châu.

May mắn thay, lúc này, dưới bậc thang có một chiếc Lexus màu đen dừng lại, cửa mở ra, một người đàn ông mặc vest cầm chiếc ô màu xanh đậm bước tới.

Trong bữa tiệc, Nhan Dụ hỏi Tống Nghiên Thư về thời gian kết thúc, sau đó gửi cho Trình Dụ Hằng một tin nhắn WeChat.

Một nhóm người nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, khí chất ôn hòa đi tới này, sau khi lịch sự chào hỏi, mỉm cười hỏi Nhan Dụ: "Anh đến có kịp không?"

"Rất đúng lúc." Nhan Dụ mỉm cười, sau đó quay sang những người khác và nói: "Vậy tôi đi trước nhé. Tạm biệt."

Sau khi Nhan Dụ rời đi, Minh Lộ trầm mặc một lát, trên mặt có chút nghi hoặc: “Vốn là tôi đang nghĩ đến việc chị Nhan Dụ có thể quay lại với anh Châu hay không, nhưng bây giờ em cảm thấy người đàn ông đó đi bên cạnh chị ấy cũng xứng đó chứ, nhưng người đến đón cô ấy là ai thì vẫn là một vấn đề lớn. Anh ấy là ai vậy?”

“Người thừa kế của Phong Hoa,” Tống Nghiên Thư đút hai tay vào túi quần, “Tôi chưa từng nghe Nhan Dụ nói rằng cô ấy biết Trình Dụ Hằng,” Anh ấy hỏi Hoắc Tùy Châu, “Cậu có biết không?”

Hoắc Tùy Châu chỉ nhìn về hướng xe của Trình Dụ Hằng rời đi với ánh mắt nặng nề, bàn tay nắm chặt rồi nhanh chóng buông ra

Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng.

“Chuyện của cô ấy thì có liên quan gì đến tôi?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp