1.
Sắc mặt Ôn Chiêu đột nhiên thay đổi, giận dữ lan tràn, hung tợn nói: “Câm miệng.”
Nữ chính Thẩm Thính mở to hai mắt, cố gắng gượng dậy từ trên giường. Ôn Chiêu hoảng loạn chạy tới đỡ nàng: “Thính Thính…”
Thẩm Thính giáng một cái tát lên mặt hắn, cực kì bi thương: “Ngài nói chỉ cần ta bằng lòng ở bên cạnh ngài thì ngài sẽ buông tha cho Tạ Lang, ngài buông tha chàng ấy là như vậy sao?”
Ôn Chiêu nghiêm mặt, lặng thinh không nói một lời.
Ối chà, vừa rồi còn không phải tự cho mình là nhất à, để ta chống mắt lên coi ngươi xử lý cục diện rối rắm này ra làm sao.
Ta lại thêm dầu vào lửa:
“Ài, thời tiết ở biên quan giá rét, Tạ tướng quân bọn họ đến cái áo bông cũng không có, cũng không biết có thể chịu đựng được hay không.”
Vẻ mặt Ôn Chiêu hệt như muốn gi-ế-t người: “Giang thị, ngươi ở đó nói bậy gì đó, ta thấy ngươi điên rồi!
Người đâu! Lôi nàng ta ra ngoài cho ta!”
Trên gương mặt nhợt nhạt của Thẩm Thính thoáng hiện lên vẻ tức giận, nàng cũng bực dọc hô lớn: “Ta xem ai dám động đến nàng ấy?!”
Vẻ mặt Ôn Chiêu như hận không thể băm vằm ta thành trăm vạn mảnh, hắn âm trầm u ám nói:
“Thần trí của Giang thị không tỉnh táo, áp giải nàng ta xuống, nhốt lại.”
Thị vệ bịt miệng ta lại, dùng cách thức chướng tai gai mắt như vậy mà kéo ta xuống. Ta nghẹn ngào mà kêu, trong lòng lại thầm mắng: Hoàng đế chó má, ngươi ch-ế-t cũng không được tử tế!
2
Cuốn tiểu thuyết này đúng thật là một câu chuyện máu chó ngập tràn drama, tình trạng tình cảm của nam nữ chính có thể tóm gọn thế này: ngươi chạy trốn, ta đuổi theo, cuối cùng cả hai đều không thể thoát khỏi nhau.
Ôn Chiêu, là một nam phụ đạt chuẩn, hàng ngày đóng vai một kẻ khuấy động chuyện tình cảm giữa nam nữ chính.
Hắn lấy mạng sống của nam chính ra để uy hiếp, ép nữ chính phải ở lại bên cạnh mình.
Cho dù nữ chính lúc đó đã mang thai đứa con của nam chính hắn cũng không bận tâm, thậm chí còn tuyên bố với bên ngoài rằng đứa bé trong bụng nữ chính là con của mình.
Khi đọc đến đoạn này, ta đã cảm động đến rơi nước mắt trước tinh thần "hết lòng vị tha" của Ôn Chiêu.
Chúng ta cùng hô to nào: Cảm ơn ngươi, hiệp sĩ đổ vỏ!
Tin tức Thẩm Thính có thai vừa lan ra, hoàng hậu lo lắng đến mức cả đêm không ngủ.
Bà ta sai người bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn của nữ chính, nhưng không ngờ mọi chuyện lại bại lộ.
Rõ luôn, ta chính là người chịu tội thay.
Ta bị Ôn Chiêu nhốt vào lãnh cung, hắn còn chưa kịp tìm ta tính sổ thì hoàng hậu đã mang theo một đám tùy tùng, khí thế hung hăng xông vào.
Đúng là... vợ chồng đồng lòng ha!
"Giang tần." Hoàng hậu Giang thị tát mạnh một cái, "Ngươi dám phản bội bổn cung."
Ta liền nắm lấy cổ tay bà ta, đẩy mạnh xuống đất, bà mày đây là đai đen Taekwondo đáy, làm sao để cho bà đánh được chứ?
"Giang tần, ngươi gan to lắm, dám đẩy hoàng hậu nương nương."
Một tùy tùng thấy chướng mắt, liền xông lên định ra tay, nhưng bị ta quật ngã xuống đất.
Ta liếc nhìn mấy người còn lại: "Từng người lên hay cả đám cùng lên?"
Chúng phi tần liên tục lùi lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Hoàng hậu cũng không giữ nổi vẻ đoan trang, liền mắng chửi:
"Tiện nhân, ngươi điên rồi à? Phản bội bổn cung, ngươi không sợ gia đình ngươi bên ngoài cung cũng bị liên lụy sao?"
Ta bước đến trước mặt hoàng hậu, cười nham hiểm:
"Chứng thực tội mưu hại hoàng tự, đó mới thực
sự là đẩy nhà họ Giang của ta vào chỗ vạn kiếp bất phục."
"Bổn cung sẽ không tha cho ngươi!"
Ta đáp: "Đa tạ nương nương đã nhớ đến. Nếu rảnh rỗi quá thì tốt hơn là hãy nghĩ xem làm sao để an ủi Thừa tướng đại nhân. Vài ngày nữa, chuyện Khương phủ chiếm đoạt ruộng đất tốt, cắt xén tiền cứu trợ bị điều tra ra, Khương đại nhân sẽ khổ sở lắm đấy."
Khuôn mặt Khương thị thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn: "Tiện nhân, ngươi điên thật rồi, ngươi nói linh tinh gì thế?"
Ta cười không nói, tiễn bà ta ra khỏi lãnh cung rồi mới gọi:
"Hoàng thượng xem kịch đến nghiện ở cửa rồi, sao còn chưa vào?"
Lời vừa dứt, Ôn Chiêu mặc trường bào đen, sắc mặt u ám bước vào.
Người này vừa nãy cứ đứng ở cửa nhìn trộm, trong đôi mắt đen kịt đầy sự nghi ngờ và tính toán.
Ôn Chiêu đột nhiên bóp cổ ta: "Chuyện trẫm cắt xén quân lương, phái người điều tra phủ Khương, làm sao ngươi biết được?"
"Giang thị trước giờ nhát gan sợ chuyện phiền phức, làm sao lại có thể thay đổi tính tình sau một đêm được, rốt cuộc ngươi có phải là Giang Y không?"
Mẹ kiếp, tên cẩu hoàng đế này cũng thông minh phết đấy.
Ta cảm thấy mình sắp không thở nổi, liều mạng đập tay hắn: "Ta... ta là..."
Ôn Chiêu nheo mắt: "Là cái gì?"
Ta: "Nữu đầu lâu(*) Giang Y."
(*)"钮祜禄" (Nữu Hỗ Lộc) là họ của một gia tộc quý tộc nổi tiếng trong triều đại nhà Thanh, là người nổi tiếng nhất thuộc gia tộc này là Hoàng hậu Hiếu Kính Hoàng hậu (Chân Hoàn truyện). Cái tên "钮骷髅" là một cách chơi chữ mỉa mai, thay chữ "祜" (hộ) trong "钮祜禄" thành "骷" (cốt), biến nghĩa từ một họ cao quý thành một từ mang nghĩa "骷髅" (xương khô, bộ xương), chỉ một thứ gì đó đáng sợ hoặc gớm ghiếc.
3
Ôn Chiêu buông cổ ta ra, ghét bỏ lấy khăn tay lau tay:
"Bất kể ngươi là ai, biết nhiều bí mật của trẫm như vậy, hôm nay tất phải chết."
Khoan đã! Sao lại không hành xử theo lẽ thường thế này!
Tên cẩu hoàng đế này tâm tư thâm sâu, không phải hắn nên tra tấn nghiêm khắc để ép ta nói ra kẻ đứng sau à?
Hắn phất tay, tiểu thái giám lập tức hiểu ý mang lên một bình rượu độc.
"Uống nó đi."
Ta khẽ chớp mắt, cầm lấy chén rượu nói: "Trước khi chết, có vài lời không biết nên nói hay không."
Ôn Chiêu lạnh lùng nói: "Nói."
"Làm chó liếm chó liếm liếm một hồi rồi chẳng còn gì cả."
Nói xong, ta uống hết chén rượu độc trong tay, rồi bình thản nằm trên đất chờ chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ta đứng dậy hét lên với Ôn Chiêu: "Rượu độc của ngươi quá hạn rồi à, sao vẫn chưa phát tác."
"Ai nói với ngươi đó là rượu độc?"
Hắn đột nhiên cúi xuống, bóp lấy cằm ta: "Ngươi nghĩ muốn chết dễ thế sao?"
"Đây là rượu mê của Tây Vực, mỗi khi đến đêm trăng tròn sẽ phát tác một lần, loại rượu này không có thuốc giải, trừ khi nam nữ giao hợp, nếu không ngươi sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong."
Ta: "Ồ, rượu này ngọt thật đấy, ngươi còn không?"
Hắn chỉ sang bên cạnh, trên mặt viết rõ "ngươi có bệnh à".
Ta bình thản rót một ly rượu mê, uống cạn trước mặt Ôn Chiêu.
Nhân lúc Ôn Chiêu ngẩn người, ta nắm lấy cổ hắn, bóp mở miệng hắn, nhanh chóng đổ rượu vào.
Hắn không thể động đậy, chỉ có thể bị ép nuốt vào.
Rất tốt, không còn giọt nào.
"Bệ hạ, rượu này ngọt không?"
Ta lau khóe miệng cười tươi nhìn hắn.
"Giang Y!" Hắn giận dữ nói, "Trẫm sẽ giết ngươi!"
Bên ngoài đột nhiên có một đám thị vệ mang
đao xông vào, bọn họ vây kín ta, sắc mặt Ôn Chiêu tối sầm lại đáng sợ:
"Ngươi còn biết võ? Trên người ngươi còn bao nhiêu bí mật mà trẫm không biết?"
Chỉ là sức mạnh lớn hơn một chút thôi mà, nhìn ngươi cứ như chưa từng thấy qua chuyện đời ấy...
Hắn đột nhiên cười: "Từ hôm nay trở đi, Giang thị từ tần vị lên phi vị, ban cho ngươi sống ở Cung Chung Hoa."
Ta không khỏi rùng mình, đây là chiêu trò gì đây?
Ta nhỏ giọng nói: "Hay là ngươi trực tiếp ban cho ta cái chết đi."
Ôn Chiêu cong môi cười: "Trẫm muốn thăng ngươi lên làm phi, để chơi đùa cùng ngươi cho thỏa."
Cái gì? Khinh thường tần vị à? Phi vị thấp thì không có tư cách sao?
Ôn Chiêu quay người rời đi, nhưng bị ta gọi lại.
"Bệ hạ, tặng cho ngươi thêm một câu."
Hắn quay đầu nhìn ta.
"Sau này ăn ít hẹ thôi, mồm miệng thối lắm."