Khi phượng giá đến hành cung tránh nóng ở Thúy Vân phong, Mang Sơn, núi non đang độ đẹp nhất, nơi nơi xanh mướt bát ngát. Sau chuyến bôn ba xuyên đêm, tinh thần hoàng hậu phấn chấn hơn đôi chút. Chuyến đi này tuy thầm lặng nhưng y nữ bà đỡ cũng thành bầy kết đoàn. Đợi thăm mạch xong, cho mọi người lui rồi, bấy giờ hoàng hậu mới có thời gian rảnh, hỏi về tình hình gần đây của Châu Tuần Chi.
“Đêm qua tinh thần ta không tốt, đầu óc hỗn loạn, loáng thoáng nghe người kia nói quốc công muốn trở về Bột Hải?”
A Tùng đang định rời đi, bất ngờ nghe thấy câu này, bước chân dừng lại, vừa chậm rãi chỉnh xếp nhánh hoa trong bình, vừa dỏng tai nghe cuộc hội thoại khẽ khàng của hoàng hậu và cung tì trong màn sa.
Cung tì đáp: “Quốc công đã thỉnh chỉ với bệ hạ, nhưng bệ hạ không chấp thuận.”
Hoàng hậu bất mãn, “Vì chuyện đặt tên cho A Nô thôi sao? Ông ấy cũng chỉ vô ý, việc gì phải thế?”
Trong việc đặt tên cho hoàng tử, Châu Tuần Chi đã phạm vào điều kị của hoàng đế, nhưng quân thần đều có ý ém nhẹm chuyện này, mọi người đều mù mờ không rõ. Cung tì kia nghe tùy tùng Châu phủ truyền lời, cũng chỉ nửa biết nửa không, “Hình như là gần đây rất nhiều ngôn quan vô cớ sinh sự, nhai đi nhai lại mấy lời cũ rích, quốc công cũng ngại nghe vào phiền lòng, sức khỏe lại không tốt, bèn dứt khoát muốn về Bột Hải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
“Ngôn quan còn nói gì nữa?”
“Thì lại chẳng là mấy chuyện cũ đó ạ?” Cung tì nhỏ giọng, sợ hoàng hậu nghe xong lại tức giận, mập mờ suy đoán: “Lúc chiến loạn thì nhà ai chẳng xảy ra chút biến cố? Họ lại cứ phải nói là quốc công bạc tình bạc nghĩa, đạo đức khiếm khuyết…”
“Bệ hạ thì không nói gì ạ?” Cung tì nói, “Vẫn là bệ hạ anh minh, biết họ ghen ăn tức ở với nhà học Châu mà thôi.”
“Đâu chỉ ghen ăn tức ở?” Hoàng hậu nói, “Gần đây liên tiếp xảy ra biến cố, đại khái là trong triều quả thực có tiểu nhân quấy phá, Truyền lời cho quốc công, bảo ông ấy cảnh giác với người bên cạnh lên chút, đừng nóng vội về Bột Hải,” Hoàng hậu cau cặp mày mảnh, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, “Ít nhất cũng đợi đứa bé này bình an chào đời rồi hẵng đi.”
Cung tì lưu ý động tĩnh của hoàng hậu, nghe thị rên khẽ, cũng luống cuống chân tay, “Đêm qua mệt nhọc làm động thai rồi ạ?”
Lâm bồn cũng là chuyện trong tháng này, hơi thở hoàng hậu hơi loạn, nói: “Đúng là hơi đau quá thật, ngươi đi mời y quan tới xem xem.”
Cung tì vội vã ra ngoài điện sai người mời y nữ, A Tùng lại chẳng thấy khẩn trương, buông nhánh hoa ra, vén màn sa, quan sát hoàng hậu vẻ hơi hiếu kì.
Toàn bộ tâm tư của hoàng hậu đều đặt tại đứa bé này, hoàn toàn không để ý đến A Tùng. Thị nhịn đau tựa vào giường, y nữ thăm dò phần bụng rồi quan sát sắc mặt hoàng hậu, an ủi: “Vẫn chưa lâm bồn đâu ạ, điện hạ gắng nhịn một chút, chốc lát là qua thôi.”
Hoàng hậu cố nặn một nụ cười trên gương mặt tái nhợt, “Đứa bé này tính cách có vẻ chậm chạp nhỉ.”
Y nữ cười nói: “Thế mới chứng tỏ là quý nhân chứ ạ, kiêu lắm đấy.”
Hoàng hậu ban thưởng cho y nữ, đợi cô lui đi rồi, cơn đau đớn dữ dội kia cũng trôi qua, hoàng hậu nằm yên trên giường một lúc, dặn cung tì: “Đừng chuyện gì cũng truyền lời về cung, làm mọi người sợ bóng sợ gió.” Tì nữ đáp dạ, hoàng hậu nhắm mắt trầm ngâm, khe khẽ thở dài.
“Điện hạ còn đau không ạ?” Cung tì hỏi thăm.
“Không.” Hoàng hậu lắc đầu, “Ngươi lui xuống đi.”
“Ngài đang nhớ mẹ à?” A Tùng đứng im lặng hồi lâu bên màn sa, chờ cung tì rời đi rồi, bất chợt cất tiếng.
Hoàng hậu mở mắt, lạnh nhạt liếc nàng – để nàng ở lại Lạc Dương, khó tránh nàng sẽ mượn cớ A Nô lêu lổng với hoàng đế, ở hành cung không có rủi ro bị tranh sủng, lúc này lại đang sức cùng lực kiệt, hoàng hậu cũng lười lạnh lùng lườm nguýt nàng.
Thấy hoàng hậu không quát tháo, A Tùng đi vào, đặt bình hoa vào một bên sập dài của hoàng hậu. Gió mát thổi tới từ mép giường, màn sa tung bay phất phơ.
Ánh mắt A Tùng bất giác quanh quẩn giữa mặt và bụng hoàng hậu, giống y như câu hỏi đột ngột kia, trong bộc trực lỗ mãng để lộ chút ngờ nghệch.
“Ngươi bao tuổi rồi?” Hoàng hậu hỏi như tán gẫu chuyện nhà, cũng chẳng lấy làm thân mật, “Có anh chị em gì không?”
A Tùng lắc đầu, rất lâu rồi nàng không nghĩ đến tuổi của mình, ngẩn ngơ chốc lát mới nhớ ra: “Tôi hai mươi tuổi.”
“Ta cũng không có anh chị em.” Hoàng hậu nhìn nhánh hoa đong đưa, “Kể từ khi làm hoàng hậu, ta chưa từng nằm trên cùng một cái giường với mẫu thân lần nào nữa, cũng mười mấy năm rồi.” Có vẻ như bụng lại bắt đầu đau, thị cắn môi nhắm mắt chịu đựng, không thốt một tiếng nào nữa.
“Điện hạ,” A Tùng bỗng nói, sau cái tát vì chống đối hoàng hậu đêm qua, nàng ngoan ngoãn lạ thường, “Tôi hát cho ngài nghe nhé.”
Hoàng hậu không phản đối, không biết là đã ngủ thiếp đi hay đau đớn đến không muốn mở miệng.
A Tùng tự ý ngồi xuống mép giường, lơ đễnh ngắm màn sa như sương mù, khe khẽ hát: “Em ơi em mình trao khăn tay, trao qua lại như đuôi dê vẫy. Trên ván mọi nhà có gì đấy? Một bé phỗng vàng này, một bé phỗng bạc này, cõng phỗng mình chạy bay. Chó vàng chó vàng giữ nhà thay, mai nở vườn nam ta hái đầy…”
Giấc này hoàng hậu ngủ rất sâu, hôm sau, sắc mặt hồi phục được kha khá. Hành cung mát rượi yên ả, bất tri bất bất giác, nửa tháng đã thấm thoắt trôi qua. Có điều, bụng hoàng hậu mãi vẫn chưa có động tĩnh gì, không chỉ hoàng hậu lo lắng, đến hoàng đế cũng phái người đến hỏi thăm. Y nữ bắt mạch theo lệ xong, nói: “Gần đây thể lực điện hạ khôi phục rồi, rảnh rỗi có thể ra ngoài đi lại, có lẽ sẽ có động tĩnh sớm hơn một chút, lúc sinh cũng nhanh hơn.”
Buổi chiều, hoàng hậu bèn dẫn vài cung tì và thị vệ thân tín men theo thềm đá chậm rãi đi ngắm phong cảnh trên Thúy Vân Phong. Mới đến sườn núi, hoàng hậu đã uể oải, bèn vào thạch đình ngồi nghỉ. Thấy một cái bóng xanh vọt ra từ trong rừng, người nọ vấn búi tóc đơn gọn gàng linh hoạt, áo ngắn bó eo, quần rộng giày cỏ, trang phục nửa Hồ nửa Hán, chọc đám cung tì thi nhau trề môi, cười nhạo nàng là “Dã nhân”.
Tuy hoàng hậu gọi nàng là Tiết phu nhân nhưng mọi người đều biết nàng quyến rũ hoàng đế không thành, bị hoàng hậu căm ghét, còn bị Tiết Hoàn vứt bỏ, địa vị ở hành cung kì thực còn chẳng bằng một nô tì. Có người còn không kiêng dè nói: “A Tùng, cô cứ chạy nhảy khắp núi như khỉ cả ngày thế, cẩn thận bị người Nhu Nhiên bắt đi đấy.”
“Ở đây làm gì có người Nhu Nhiên?” A Tùng hổn hển nhè nhẹ, đi tới, mặt mày đỏ da thắm thịt, trên búi tóc còn đeo vòng hoa bện từ hoa dại, đến cung tì khinh thường nàng nhất cũng không khỏi hâm mộ vẻ tự chơi tự vui của nàng. “Điện hạ, ban nãy tôi lên đỉnh núi, hình như thấy được cả Phục Ngưu Sơn đấy.” A Tùng cười nói, “Tôi còn từng cùng điện hạ đi săn ở Phục Ngưu Sơn, điện hạ có nhớ không?”
Chuyến đi Phục Ngưu Sơn, hoàng hậu cũng chẳng đối xử tử tế gì với A Tùng. Hoàng hậu nhìn khuôn mặt như chẳng hề có khúc mắc của A Tùng, khóe miệng giật giật, “Phục Ngưu Sơn cách nơi này một ngày đi đường, sao ngươi có thể trông thấy Phục Ngưu Sơn?”
Tiếng sàn sạt kéo tới cùng những làn sóng xanh biếc nối nhau trên núi, A Tùng nhớ đến tiếng tù và sừng hươu cùng rền vang và cảnh khói lửa từng trận trên Phục Ngưu Sơn khi ấy, nhất thời hơi ngứa tay, “Nơi này cũng có thể đi săn mà, điện hạ có biết cưỡi ngựa không?”
“Không biết.” Hoàng hậu nhạt giọng đáp, “Mộ Ngô vương ở ngay gần đây đấy, ngươi không đi thắp một nén hương cho Ngô vương à?”
Có cung tì phì cười, A Tùng lại chẳng lúng túng, cầm vòng hoa trong hí hoáy chỉnh sửa, nàng mỉm cười nói thật tự nhiên: “Đúng nhỉ, không chỉ có Ngô vương mà còn có Lư phu nhân nữa đấy.”
Hoàng hậu cười hờ, không đấu võ mồm với nàng mà quay sang hỏi thị vệ: “Chỗ Lư phu nhân bây giờ còn ai túc trực linh cữu không?”
Thị vệ đã sớm lục soát khắp Mang Sơn mấy lượt trước khi hoàng hậu giá lâm, “Bây giờ thì trống không rồi ạ. Đợt trước bệ hạ ra lệnh bắt mật thám Nhu Nhiên, mấy vu sư tùy tùng khả hãn Nhu Nhiên phái đến kia đều bị bắt giam, vì điện hạ tới hành cung ở nên dứt khoát đuổi chúng ra xa, xua về Nhu Nhiên rồi ạ.”
Không cần phải nói, đây cũng là mệnh lệnh của hoàng đế, hoàng hậu tuy vẫn còn dư hận nhưng chung quy cũng phần nào được an ủi, trên mặt không khỏi hé chút tươi cười, đứng lên nói: “Hồi cung thôi.”
Sau khi hồi cung, còn chưa ngồi vững, thị đã vội vàng sai người đi nghe ngóng tình hình trong cung, “Gần đây có còn ai hặc quốc công không?”
Lúc cung tì tới hồi bẩm, vẻ mặt cũng rất vui mừng, “Không ạ, Lương Khánh Chi kia quấy rối, bị bệ hạ mắng cho một trận trên điện, còn cách chức y, thế là không ai dám nói năng lung tung nữa rồi.”
Hoàng hậu thở phào – Năm đó Nam chinh may mắn đắc thắng như thế nào, hoàng đế hiểu rõ hơn bất kì ai. Giờ khắc này triều đình còn đang đánh giặc ở Giang Nam, sao y có thể dễ dàng để yên cho triều thần công kích lẫn nhau, làm lung lay lòng quân?
Cung tì này là tâm phúc của hoàng hậu, có chút kiến thức, thấy hoàng hậu đắc ý, cũng cười nói: “Bọn người kia cũng thật không biết tốt xấu. Đàn Quyên tay nắm trọng binh, vừa đại thắng Man binh ở Ung Châu, ông ta là người quốc công ra sức tiến cử cho bệ hạ ngay từ đầu, chỉ cần quốc công mở miệng…” Bị hoàng hậu lườm, nàng ta tự biết mình lỡ lời, vội ngượng ngùng ngậm miệng.
Tuy hoàng hậu thận trọng nhưng trong triều có chút gió thổi cỏ lay nào, về cơ bản hành cung đều có thể cảm nhận được. Mọi người biết án Lư phu nhân đã kết thúc, cùng với việc hoàng tử Hoàn Thiệu được lập làm thái tử, Úc Lâu Lư cũng chẳng thế nói được gì. Đàn Quyên thắng trận ở Ung Châu, Châu Tuần Chi được hoàng đế khen là “biết nhìn người”, lại lần nữa giành được thánh quyến. Mọi người đều cảm thấy khổ tận cam lai, chỉ mong hoàng hậu sinh hạ con rồng, vẻ vang hồi cung.
“Điện hạ,” A Tùng ngắm sương mù bốc lên trong núi, bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi, “Vì sao Lương Khánh Chi nói An Quốc công bạc tình bạc nghĩa, đạo đức khiếm khuyết?”
Mấy ngày nay tinh thần hoàng hậu không tệ, nhân lúc hăng hái leo thẳng lên đỉnh núi, đang ngồi trên đá tảng nghỉ ngơi. Ráng chiều cũng chiếu má thị ửng đỏ màu thanh xuân, thị lấy khăn lau mồ hôi mỏng trên trán, nói: “Người đang làm việc trong cung đều biết không nghe cái không nên nghe, không nói cái không nên nói, ngươi tưởng ngươi có mấy cái mạng?”
A Tùng chẳng mảy may sợ hãi, còn hùng hồn ngay thẳng nói: “Tôi quang minh chính đại nghe, thẳng thắn vô tư hỏi mà.”
Hoàng hậu xì khẽ một tiếng. Trong mắt thị, A Tùng bụng dạ khó lương, song quả thực không đủ thông minh, uổng cho một gương mặt xinh đẹp. Thấy nàng không biết trời cao đất rộng như vậy, hoàng hậu chỉ thấy buồn cười.
“Điện hạ?” Thấy hoàng hậu không đáp, A Tùng giục thị.
“Im miệng.” Hoàng hậu quát một câu, mọi người lập tức trừng mắt nhìn nàng, A Tùng hất nhẹ cằm, đi sang một bên ngắm cảnh núi.
Cung tì hãy còn thấy nàng không vừa mắt, xúi bẩy hoàng hậu: “Con ả này lắm mồm, sao điện hạ còn mặc ả ngang ngược?”
“Mặc nó đi.” Hoàng hậu lạnh nhạt nói, “Nó cũng chẳng ngang ngược được mấy ngày nữa.”
“Điện hạ.” Hoàng hậu vừa được các cung tì đỡ dậy thì có người hầu Châu phủ cải trang vội vàng chạy đến, khấu đầu xong bèn vấn an trước: “Ngọc thể điện hạ còn khỏe không ạ?”
Gần đây hoàng hậu thường cảm thấy bụng dưới trĩu xuống, có dấu hiệu sắp sinh, nghe vậy cười nói: “Vẫn khỏe, trở về nói với quốc công và phu nhân, chỉ trong một, hai ngày tới thôi.”
“Dạ, chúc mừng điện hạ.” Người kia vội vã chúc mừng một câu, “Quốc công sai nô đến báo với điện hạ, tháng trước Phàn thường thị nhận mật chỉ của bệ hạ, dẫn thủy quân xuôi dòng Tế Thủy xuống Nam, đồng thời mật lệnh Đàn thứ sử thiêu hủy cứ điểm thủy quân của Nguyên Hồng ở dọc bờ từ Tế Thủy đến Tứ Thủy, nào ngờ Đàn thứ sử sơ sẩy, khiến thủy quân của Phàn thường thị bị tập kích gần quận Cao Bình, không chỉ bị đốt mất rất nhiều thuyền mà còn bị lộ tin tức, Nguyên Hồng triệu tập đại quân tập trung tại Hoài Thủy, Vương Huyền Hạc cũng công nhiên nổi dậy phản loạn ở Kinh Châu.”
Hoàng hậu chấn động, tin Phàn Đăng xuống Nam, không chỉ thị không biết mà chắc hẳn Châu Tuần Chi cũng không hay biết gì, chẳng còn tâm trạng đâu mà oán trách, thị vội vàng hỏi: “Vậy bệ hạ nói thế nào?”
Hiện giờ hai quân Nam Bắc giương cung bạt kiếm, hoàng đế muốn giả vờ cũng chẳng giả vờ được, bèn dứt khoát hoặc làm hoặc nghỉ, lệnh Phàn Đăng dốc toàn lực ứng chiến. “Đàn Quyên dâng thư thỉnh tội, nói mình uống say trong tiệc mừng công, không đọc rõ thư tay của Phàn thường thị, thế nên để lỡ chiến cơ. Ông ta vừa tháng trận, bệ hạ không hỏi tội, chỉ triệu ông ta hồi kinh, ai ngờ Đàn Quyên bị thương ở chân trong lúc chiến đấu với Man binh, không thể lên đường.”
Sắc mặt hoàng hậu mỗi lúc một sầm xuống. Đàn Quyên sợ chết, không chịu vào kinh, hoàng đế sợ dồn ép quá ông ta làm phản, cũng bèn không manh động, thịnh nộ đầy bụng chỉ có thể trút vào Châu Tuần Chi “biết nhìn người”, “Phụ thân hiện giờ…”
Người kia rầu rĩ lắc đầu, “Quốc công cũng không tiện nói gì trước mặt bệ hạ, chỉ có thể tự mình thuyết phục Đàn Quyên vào kinh, may mà người nhà Đàn Quyên đều ở trong kinh làm tin, kể cũng không phải sợ. Quốc công lệnh nô đến truyền lời cho điện hạ, xin bệ hạ nhất định phải bảo trọng ngọc thể, sinh hạ tiểu hoàng tử khỏe mạnh, qua hai ngày nữa quốc công sẽ đến Mang Sơn thăm điện hạ.”
Hoàng hậu hoang mang gật đầu, bồn chồn ngồi hồi lâu, lúc chợt đứng bật dậy mới nhận ra trời đất quay cuồng, một bàn tay mềm mại nắm chặt tay thị, nói bên tai thị: “Điện hạ cẩn thận.”
Tiếng ong ong vang vọng bên tai hoàng hậu dần đi xa, thị cảm kích nhìn người bên cạnh, “A Tùng?”
“Điện hạ,” A Tùng nắm siết tay thị, hoàng hậu bị móng tay nàng đâm phải, thần trí tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn, thấy các cung tì đều kinh hoàng thất thố vây lại, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có thích khách.” Trong tiếng la hét hỗn loạn, giọng A Tùng vô cùng rõ ràng, “Hình như là nhằm vào ngài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT