Hoàng đế bước thật khẽ vào trong điện. Ngự y đều đã lui xuống, màn sa rủ trên giường phượng, hoàng hậu đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc như mây tôn lên khuôn mặt trắng nõn, nom như tỏa ra ánh hào quang thánh khiết.

“Bệ hạ.” Trong nháy mắt khi hoàng đế ngồi xuống, hoàng hậu mở mắt, mỉm cười gọi.

Trên mặt hoàng đế không giấu được niềm vui, y trân trọng nắm bàn tay mềm mại của hoàng hậu, thấy hoàng hậu định ngồi dậy, vội đỡ lưng cho thị – thân thể hoàng hậu yếu đuối, từng mang thai hai lần mà không giữ được, giờ khắc này mọi động tác đều cực kì cẩn thận, làm hoàng đế cũng vô thức nhỏ giọng đi rất nhiều, như sợ kinh động ai.

“Bảo ngự y về sau túc trực trong cung, ở gần cho tiện bắt mạch.” Hoàng đế dặn dò cung tì kĩ lưỡng rồi quay lại cười nói với hoàng hậu: “Sau khi biết tin, thái hậu rất mừng, bây giờ đã bắt đầu tìm nhũ mẫu rồi.”

Hoàng đế hiếm khi nào trẻ con như vậy, hoàng hậu phì cười, “Còn sớm mà…”

“Không sớm, không sớm. Đây là đích trưởng tử của ta, sau này còn phải sách phong thái tử, không thể để sơ sót được.”

Hoàng hậu bất giác vuốt ve bụng dưới, “Sao bệ hạ biết được là con trai? Biết đâu…”

“Không có biết đâu.” Hoàng đế ngắt lời thị, nói như đã biết trước, “Ta đã lệnh Huyền Tố của Thái bốc ti xem bói rồi, thai này chắc chắn là con trai.”

“Sao lời Huyền Tố nói ngài cũng tin?” Hoàng hậu hờn dỗi, “Trước đây bệ hạ ghét cay ghét đắng hòa thượng đạo sĩ, đến chùa chiền cũng bãi bỏ, bây giờ lại đi hỏi ông ta?”

Hoàng đế ngẩn ra, cũng cười, “Có lẽ đúng như người ta nói, có bệnh thì vái tứ phương,” Y chậm rãi xoa nắn tay hoàng hậu, tha thiết mà trịnh trọng nói: “Nàng nhất định phải thành toàn mong ước của ta nhé, ta đã đợi đứa bé này quá lâu rồi.”

“Vâng.” Hoàng hậu dịu dàng nhận lời. Hai vợ chồng rúc vào nhau rủ rỉ rù rì, ôn lại hạnh phúc kết tóc thuở thiếu niên. Hoàng hậu mang bầu, tinh thần không tốt, mới một lúc sắc mặt đã tái đi, hoàng đế vội đỡ thị nằm xuống. Hoàng hậu lại trở tay nắm tay hoàng đế, đôi mắt đen long lanh nhìn y, “Bệ hạ, thiếp có chuyện muốn tâu với điện hạ, xin bệ hạ thứ tội trước cho thiếp.”

Đại khái là hoàng hậu lại chuẩn bị nói lời không xuôi tai, hoàng đế nghe giọng điệu thị cũng bèn nghiêm mặt, “Không sao, nàng nói đi.”

“Giang Nam chỉ đang yên ổn tạm thời, bách tính còn chưa quy tâm, lần này man tộc Ung Châu nổi loạn, e là Nguyên thị cũng sẽ mượn cơ hội gây khó dễ, cái chết của Nguyên Tu vốn đã chọc dư luận rối ren, mà Đàn thị…” Hoàng hậu khẽ thở dài, “Nguyên Hồng muốn đón nàng ta về Kiến Khang, bệ hạ lại không chịu, ép người ta ở lại Lạc Dương. Thọ Dương công đã mất, chung quy vẫn phải tìm một phương pháp thu xếp cho nàng ta, dở ông dở thằng như bây giờ thì biết ăn nói thế nào với Nguyên Hồng?”

Hoàng hậu trăm phương ngàn kế như vậy khiến hoàng đế có phần phản cảm, y gượng cười hỏi: “Ờ, vậy phải thu xếp thế nào?”

“Nàng ta thanh xuân đẹp đẽ, chẳng lẽ phải ở góa cả đời? Chọn cho nàng ta một tuấn kiệt trẻ tuổi gia thế trong sạch để tái giá, cũng xem như bệ hạ đã đối xử tử tế với người cũ của Nguyên Tu rồi.”

Hoàng đế cười, “Sao hoàng hậu cũng thích đi làm mai rồi?”

Ánh mắt hoàng hậu bức bách: “Thiếp chỉ vì giang sơn xã tắc của bệ hạ.”

Hoàng đế cảm thấy không thoải mái, do dự một thoáng, nói: “Ta biết rồi, nhưng chọn người nào thì không thể qua loa, đợi ta từ từ…”

“Vũ Lâm lang tướng Tiết Hoàn không phải rất phù hợp sao?” Hoàng hậu chỉ điểm cho y, “Không có căn cơ, trung thành tuyệt đối với bệ hạ, cũng có thể coi là trẻ tuổi anh tuấn.”

Hoàng đế bất ngờ, cau mày, “Tiết Hoàn?”

Nụ cười của hoàng hậu có phần vi diệu, “Hình như hồi ở Kiến Khang, họ cũng có chút quá vãng… Thiếp thấy Tiết Hoàn quan tâm Đàn thị lắm.”

“Ừ, ta biết rồi.” Hoàng đế đáp lấy lệ, sắc mặt chẳng mấy dễ coi. Hoàng hậu thấy tiến triển tốt bèn dừng lại, đổi chủ đề, hai người nói chuyện phiếm vài câu, vừa hay có nội thị mời hoàng đế ra tiền triều nghị sự, hoàng đế dém chăn cho hoàng hậu rồi rảo bước rời đi.

Đến Thái Cực điện, tể thần đều đã tề tựu, thoạt tiên chúc mừng hoàng đế, sau đó nhắc đến chuyện man tộc Ung Châu nổi loạn, rất tự nhiên mọi người đều đưa mắt về phía công thần Nam chinh Phàn Đăng. Hoàng đế đang trầm ngâm thì Châu Tuần Chi cười nói: “Giết gà việc gì phải dùng đến dao mổ trâu? Sao bệ hạ không sai thứ sử Dự Châu Đàn Quyên đi bình định man tộc?”

Hoàng hậu có thai, Châu Tuần Chi đang mở mày mở mặt, gần đây lão qua lại thân thiết với đám Đàn Quyên, hễ mở miệng tiến cử là mọi người chỉ có phần hùa theo. Hoàng đế thầm suy xét một phen, trú quân ở Dự Châu hơn nửa vẫn là nhân mã của Đàn Tế khi xưa, có thù cũ với Phàn Đăng, quả thực không bằng cử Đàn Quyên, vừa là người phương Nam, vừa là anh em của Đàn Tế. Huống hồ, Đàn Quyên quy hàng chưa lâu, chỉ e sốt ruột lập công. Thế là hoàng đế cũng gật đầu, nói: “Cũng được.” Đoạn truyền chỉ, lệnh Đàn Quyên suất lĩnh nhân mã Dự Châu xuất chiến.

Phàn Đăng nói: “Man tộc thực ra không đáng lo, gần đây thần kiêng dè Úc Lâu Lư thị hơn – Lư phu nhân lạc đường ở Phục Ngưu sơn, bị thổ phỉ sát hại, chuyện này bệ hạ định nói thế nào với khả hãn Nhu Nhiên?”

Châu Tuần Chi lạnh nhạt liếc Phàn Đăng, Phàn Đăng làm như không thấy, nói tiếp: “Đang là lúc triều đình dụng binh, Mạc Bắc không thể sai lầm mảy may, vẫn xin bệ hạ nghĩ lại.”

Sắc mặt hoàng đế hơi trầm xuống, bàn tay vuốt ve tay vịn cứng rắn lạnh lẽo của ngự tọa, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nói: “Thì nói… Lư thị ốm bệnh qua đời.” bèn truyền Lễ bộ thị lang vào, hạ lệnh: “Truy phong Lư thị làm hoàng hậu, tang nghi đều lo liệu theo nghi chế hoàng hậu. Hoàng trưởng tử ba tuổi rồi, khỏe mạnh hoạt bát, rất được lòng trẫm, cũng có thể phong vương. Chọn phong hiệu xong thì tuyển phái sứ giả đi Nhu Nhiên một chuyến, báo tin vui cho khả hãn, cũng coi như an ủi ông ấy.”

Mọi người ca ngợi: “Vâng, bệ hạ thánh minh.”

Phàn Đăng nhắc nhở hoàng đế: “Cũng nên chọn một người ổn thỏa trấn thủ Vân Trung, đề phòng ngộ nhỡ.”

Vân Trung xưa nay luôn đứng mũi chịu sào mỗi khi đại quân Nhu Nhiên xuôi nam, hoàng đế rất tán thành, nói: “Ta đã biết.” rồi mệnh mọi người lui ra, lại gọi Tiết Hoàn ở lại. Cung điện rộng lớn yên lặng như tờ, hoàng đế ngồi trên ghế chủ thượng, không nói gì, chỉ tùy ý xem văn thư trên bàn. Tiết Hoàn thầm cân nhắc một hồi chuyện thủ tướng Vân Trung, không nhịn được hỏi: “Bệ hạ?”

Hoàng đế buông tấu chương xuống, đánh giá Tiết Hoàn chốc lát. Tiết Hoàn chỉ cảm thấy ánh mắt y sâu xa ý vị, nhíu mày một cái rất khó phát hiện, hắn chủ động nhắc nhở hoàng đế: “Bệ hạ, ý chỉ mà thần cầu xin bệ hạ ở hành cung Phục Ngưu sơn…”

“Chuyện đó à? Ta hãy còn nhớ.” Hoàng đế bật cười lớn, khôi phục thái độ bình thường, “Chỗ ta đang có việc này cần giao cho ngươi làm.”

Tiết Hoàn khom người: “Vâng.”

“Nghe nói khả hãn Nhu Nhiên góa vợ nhiều năm, ta muốn gả Trí Dung trưởng công chúa cho ông ta.”

Tiết Hoàn không khỏi kinh ngạc.

Hoàng đế nói: “Chờ dẹp loạn Ung Châu xong, ta tính thừa thế xông lên, bình định Giang Nam, tiêu diệt toàn bộ binh lực còn dư của Nguyên Hồng. Phàn Đăng nói không sai, mấy năm nay không thể để xảy ra sai lầm bên phía Nhu Nhiên. Công chúa Nhu Nhiên mất mạng ở Lạc Dương, ta khó có thể chối lỗi, đành phải bồi thường một vị công chúa cho khả hãn Nhu Nhiên, chỉ mong có thể tạm thời duy trì hòa bình hai nước.”

Kế hoạch của hoàng đế, đến mấy người Châu Tuần Chi và Phàn Đăng cũng không được tiết lộ cho, Tiết Hoàn biết lợi hại, nghe rất cẩn thận.

Hoàng đế nói xong, lại thở dài: “Nhưng chuyện này ta còn chưa hỏi ý thái hậu, sợ truyền ra ngoài rồi, Trí Dung sẽ càng náo loạn hơn, ngươi phải giữ miệng cho kín. Đợi tang ma Lư thị qua rồi, ta sẽ gửi quốc thư cho khả hãn Nhu Nhiên, chờ đến hôn kì, ngươi đi Mạc Bắc đưa dâu, trên đường đừng để Trí Dung xảy ra chuyện gì.”

Tiết Hoàn nói: “Vâng.”

Người này ít nói, làm việc cũng rất ổn thỏa, hoàng đế săm soi Tiết Hoàn, tâm trạng phức tạp.

Tiết Hoàn chờ chốc lát, không thấy hoàng đế nói thêm gì, đang định cáo lui thì hoàng đế lại chợt cười quái đản, nói: “Đợi việc này xong xuôi, ta tự có phần thưởng ban cho ngươi – Ta gả Đàn thị cho ngươi, thế nào? Tuổi này ngươi cũng nên sớm lấy vợ rồi mới phải.”

Tiết Hoàn chấn động, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc, “Bệ hạ, thần…”

Hoàng đế khoát tay áo, không đợi Tiết Hoàn mở miệng từ chối, “Mĩ nhân diễm tuyệt thiên hạ cơ mà,” Hoàng đế thở hắt một hơi ngột ngạt trong lòng, tuy rất không tình nguyên nhưng lời đã ra khỏi miệng, ít nhiều cũng đành lòng dứt bỏ, “Phu nhân của Nguyên Tu, dưỡng nữ của Đàn Tế, tuy là tái giá nhưng cũng không tính thiệt thòi cho ngươi.” Lời này khó tránh khỏi có phần tị nạnh, hoàng đế lại cười, “Hình như ngươi và Đàn Đạo Nhất bất hòa? Cũng chỉ mong có thể mượn cơ hội này, xí xóa ân oán trước kia của hai ngươi. Văn võ bất hòa không phải phúc của xã tắc, ngươi hiểu đạo lí này chứ?”

Tiết Hoàn hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh gật đầu, “Thần hiểu, tạ thánh ân của bệ hạ.”

“Ngươi lui ra đi.” Hoàng đế dõi mắt nhìn hắn rời đi.

Chuyện hoàng đế muốn tái giá Hoa Nùng phu nhân cho Tiết Hoàn vốn chỉ là lời bàn riêng của hai quân thần, nào ngờ trong một đêm, tin tức này đã lặng lẽ truyền từ nội cung ra tiền triều, ngày hôm sau Tiết Hoàn đến quan xá, rất nhiều người nháy mắt với hắn, đến nụ cười cũng nhuốm chút sắc thái mập mờ, còn có người tự cho là thông minh, trực tiếp cười đùa đến khen đểu Tiết Hoàn, “Tiết tướng quân, anh thật đúng là ‘cúc cung tận tụy’ với bệ hạ quá, ha ha, ha ha.”

Tiết Hoàn nhịn cơn bực bội, đáp qua quýt vài câu, muốn thoát khỏi đám đông về nhà, lại bị đồng liêu không thức thời kéo lại, “Đừng vội, đừng vội, tối nay có tiệc, An Quốc công chủ trì, để tiễn Đàn thứ sử, xem này, còn đặc biệt đưa thiếp cho anh đấy.”

Châu Tuần Chi dò đoán thánh ý, muốn làm hắn và Đàn Đạo Nhất “xí xóa ân oán trước kia”. Tiết Hoàn phủi phủi tấm thiếp tinh xảo, ngoài cười trong không cười, nói: “Có rượu? Vậy thì đương nhiên phải đi rồi.”

Trời vừa xẩm tối, mọi người đã không thể chờ đợi thêm nữa tìm đến Châu phủ. Vừa hay mấy cây lựu trong sân nhà Châu phủ đương độ nở hoa, đầu cành chói rực như lửa, Châu Tuần Chi bèn dứt khoát sai người dời bàn tiệc tới dưới cây, mọi người vừa uống rượu, vừa nghe chưởng sự trong phủ kể chuyện sinh động như thật, ca ngợi: “Kể cũng lạ, cây lựu này trồng mấy năm rồi không có động tĩnh gì, mấy ngày trước lại đột nhiên nở hoa toe toét, xem chừng năm nay có lựu để ăn rồi.” Làm mọi người tấm tắc bảo lạ, liên thanh nói: “Quả là điềm lành.”

Châu Tuần Chi cười gật đầu, quay đầu nhìn quanh, Đàn Đạo Nhất và Tiết Hoàn một đằng đông một đằng tây, chia ra ngồi không quấy rầy đến nhau. Giữa đám khách khứa, hai người này không hẹn mà cùng tỏ vẻ tâm sự nặng nề. Châu Tuần Chi thầm cười, chủ động tiến lên kéo tay Tiết Hoàn, dẫn hắn đến chỗ Đàn Quyên ngồi, nói: “Tiết tướng quân, hôm nay trong những người ngồi đây, cậu là người nên kính rượu Đàn thứ sử nhất đấy, sao cậu lại bất động?”

Tiết Hoàn biết nghe lời phải, rót rượu ra chén, nghiêm túc kính Đàn Quyên, “Chúc ngài chế ngự quân địch, đánh đâu thắng đó!”

Mọi người cùng trợ uy, uống rượu xong lại đẩy Tiết Hoàn, cố ý trêu: “Đây mới là một duyên cớ, còn một duyên cớ khác thì sao?”

Đàn Quyên hiểu rõ trong lòng, nhưng hơi lúng túng, liên tục xua tay, nói mình không kham nổi tửu lực, trốn sang một bên, mọi người bèn tóm Đàn Đạo Nhất. Đàn Đạo Nhất ở Lạc Dương ngắn ngủi mấy tháng mà trên tiệc rượu còn hòa nhập tốt hơn cả Tiết Hoàn, bị mọi người trêu ghẹo, mặt cũng không đổi sắc, còn chủ động nâng chén với Tiết Hoàn, “Tiết tướng quân.” Gương mặt trắng trẻo thanh tú của chàng được hoa lựu đỏ rực chiếu sáng, mỉm cười thân thiện với Tiết Hoàn.

“Gọi sai rồi, đổi xưng hô đi.” Mọi người cười đùa.

Đàn Đạo Nhất không nói gì, thản nhiên đợi Tiết Hoàn.

Dáng vẻ bình tĩnh của chàng quả thực khiến Tiết Hoàn như đứng ngồi không yên. Nghĩ đến mối hôn sự không thể hiểu nổi này, Tiết Hoàn nhất thời tâm phiền ý loạn, uống đại một chén, gật đầu với Đàn Đạo Nhất rồi thoát khỏi mọi người, rời khỏi Châu phủ.

“Mời.” Đàn Đạo Nhất nhìn theo bóng lưng Tiết Hoàn, khẽ nhếch miệng, trước mặt thấy có người tới mời rượu, chàng vội mỉm cười, giơ chén với đối phương.

Lại là một bữa tiệc tùng đến khuya, vào đêm người vắng, khách khứa Châu phủ đã giải tán hết, Đàn Đạo Nhất phủi hoa lựu trên vai, đỡ cái đầu hơi váng vất đứng dậy, cáo từ với Châu Tuần Chi, “Hạ quan cáo lui.”

“Say rồi.” Châu Tuần Chi cười ha hả, giữ Đàn Đạo Nhất nghỉ lại một đêm trong Châu phủ, Đàn Đạo Nhất đương nhiên không chịu, tạm biệt chủ nhân rồi được gia nô đỡ lên xe ngựa. Dọc đường về mơ mơ màng màng, chợt nghe bên ngoài tĩnh lặng, ánh đỏ chập chờn, đã đến cổng phủ Thọ Dương công, Vương Lao đang đứng ngóng bên sư tử đá, thấy thế thở phào, vội đi lên nói: “Lang quân về rồi.” Thấy Đàn Đạo Nhất díp mắt như đã thiếp đi, Vương Lao lại gần ghé vào tai chàng, thần bí bẩm: “Lúc xẩm tối Tiết tướng quân đã đến một chuyến.”

Đàn Đạo Nhất mở bừng mắt, tỉnh táo hỏi: “Đến làm gì?”

“Không biết ạ, bảo là muốn bái kiến phu nhân, nhưng nô còn chưa kịp thông truyền, anh ta đã lại đột nhiên đi mất rồi.” Vương Lao cũng không hiểu ra sao.

Đàn Đạo Nhất chợt rên nhẹ một tiếng, cúi đầu im lặng một hồi, nói với phu xe: “Đi ngõ Lạc Tân.”

Ngõ Lạc Tân có một căn nhà nhỏ vắng lặng, là của Châu Tuần Chi tặng ngầm cho Đàn Đạo Nhất, ngoại trừ Vương Lao thì không ai biết. Vương Lao nghe vậy liền hiểu ngay, “Mấy ngày tới lang quân không về ạ?”

Đàn Đạo Nhất không muốn mở miệng, chỉ uể oải khoát tay với hắn. Băng qua phố xá về đêm, tới tòa nhà ở ngõ Lạc Tân, Đàn Đạo Nhất đuổi phu xe về, cũng chẳng gọi người tới hầu hạ rửa ráy, loạng choạng đi vào trong phòng, đặt đầu lên gối là ngủ liền.

Trên mặt chợt có cảm giác mềm lạnh, chàng ghét bỏ mở mắt, thấy một bóng hình yểu điệu ngồi bên giường, đang xoay người nhúng một chiếc khăn tay vào chậu nước. Ánh nến vàng nhạt hắt lên má nàng ta óng ánh tựa trân châu.

“Lang quân tỉnh rồi ạ?” Tiếng gọi trong trẻo ngọt ngào, nàng ta quay mặt qua, mắt như sóng xuân, đôi môi đỏ thắm nhưng đang cười lung linh.

Đây là người mới tới. Đàn Đạo Nhất nhíu mày ngồi dậy, nhìn nàng ta có phần cảnh giác, “Ngươi là ai?”

Nàng ta chớp mắt, con gái mười bốn, mười lăm tuổi, trên mặt còn vương nét ngây thơ, nói năng cũng rất bạo dạn. “Em được An Quốc công mua về, tên là Như Như.”

“Cái gì?” Đàn Đạo Nhất bật thốt, sắc mặt cực kì khó coi.

“Như Như ạ.” Cô gái nhìn chàng thẹn thùng xen lẫn e sợ, “Lang quân, người ngài nóng quá, em lau người cho ngài nhé.”

Đàn Đạo Nhất hất khăn tay của nàng ta ra, cơn say không cánh mà bay, trong khoảnh khắc, cột sống toát ra mồ hôi lạnh. Gắng bình tĩnh lại, chàng quyết đoán nói: “Ngươi trở về trước đi, đợi ta hỏi lại An Quốc công đã.”

Như Như thất vọng, trong mắt mịt mờ hơi nước, “Lang quân, ngài không thích em sao?” Nàng ta từ từ xích lại trước mặt chàng, hơi bĩu môi, có phần tủi thân, có phần không phục, “An Quốc công nói hồi ở Kiến Khang, ngài và một gia kĩ phải lòng nhau, thường chung đụng như huynh muội, cơ hồ suồng sã, còn nói dung mạo em rất giống cô ta, vì sao ngài không thích em?”

Nàng ta càng nói, Đàn Đạo Nhất càng kinh hãi, ngẫm đi ngẫm lại, chàng chậm rãi thả lòng, nói như không có chuyện gì xảy ra: “An Quốc công đùa thôi, cô ta không đẹp bằng em.”

Như Như cười dài, nói: “Lang quân, em còn biết hát nữa đấy.”

Đàn Đạo Nhất “ồ” một tiếng nhạt nhẽo, “Em hát ta nghe xem.”

Như Như nắm khăn lụa, cất giọng hát réo rắt du dương, “Đẫm song sa mưa dầm như trút, hé cửa phòng trời lại ngả tây, xa rồi người họa mi này, tương tư thành bệnh đắp dày hoàng hôn. Lòng muôn nỗi tơ vò đay rối, trời đêm nay quạnh quẽ trần ai, bạn mình có mỗi hương mai, cờ vây để rỗi lại vầy đèn hoa…”

Nghe thấy lời ca quen thuộc này, Đàn Đạo Nhất đã chẳng còn chút rung động nào nữa, chàng chậm rãi tựa người về giường, chìm vào suy tư.

– Hết hồi 3 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play