Dưới Phục Ngưu Sơn có ngôi chùa Lai Thu hàng đầu Lạc Dương, chiếm diện tích mấy dặm, rộng rãi bề thế, kể từ khi hoàng đế cấm Phật đến nay vẫn để trống không dùng tới. Hoàng đế nảy ý muốn đi săn mùa xuân, Hà Nam doãn và Công bộ như bị lửa sém lông mày, thi công không ngừng nghỉ suốt mấy đêm, quét vôi đổi mới khuôn viên chùa, xua cư dân lánh khỏi khu vực lân cận, bố trí trạm canh phòng xa xa, chuẩn bị làm nơi dừng chân cho hoàng đế.

Tiết trời tháng Tư, vạn vật bừng tỉnh, dải Phục Ngưu Sơn xanh rì dồi dào, đoàn người của hoàng đế thanh thế đồ sộ, theo hầu có nữ quyến hậu cung, thuộc hạ thị vệ, nội hoạn cung tì, hơn ngàn người đặt chân tới chùa Lai Thu, tiếng người tiếng ngựa làm kinh động bầy chim trên Phục Ngưu Sơn bay tán loạn.

Sau một đêm nghỉ ngơi, hoàng đế dậy từ rất sớm, thay sang nhung phục, tràn đầy hứng khởi đi săn, nào ngờ trời giăng mưa phùn mờ mịt, Phục Ngưu Sơn chìm trong sương mù lượn lờ, mây dày chồng chất, hơi lạnh hiu hắt phả vào mặt. Hoàng đế vô cùng cụt hứng, xoay người trở vào điện, mệnh nội thị dời bàn cờ ra, nhón quân cờ trầm ngâm, hỏi: “Đàn Đạo Nhất đâu?”

Lúc ra khỏi thành, hoàng đế đã đặc biệt lệnh Đàn Đạo Nhất tùy giá. Nội thị ra ngoài nghe ngóng một phen, trở lại cười đáp: “Đàn tế tửu vì chức quan hơi thấp nên được sắp xếp ở trong nhà dân bên ngoài chùa. Nô đã sai người truyền khẩu dụ đi mời, bệ hạ đừng nóng ruột.”

Hoàng đế ừm một tiếng, mải miết suy tư chiến thuật chơi cờ, không bao lâu sau thì nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo, ngẩng đầu lên thấy Đàn Đạo Nhất đi vào điện trong nắng sớm. Phủi nhẹ vài hạt mưa trên đầu vai, chàng quỳ rạp thi lễ, “Bệ hạ.”

“Lại đây, đánh cờ với ta.”

Đàn Đạo Nhất không hiểu vì sao hoàng đế lại gọi riêng mình tới, nhưng chàng không nhiều lời, đáp một tiếng dạ rồi đi tới bàn cờ trước mặt.

“Bệ hạ, mời đi trước.” Đàn Đạo Nhất giơ tay.

Hoàng đế cũng không định khách khí, cầm quân trắng lên đặt vào một góc, hai bên bài binh bố trận xong, quân trắng như mãnh hổ xổng chuồng, thế như trẻ tre, trong khoảnh khắc đã thúc doanh nhổ trại, tấn công quân đen vỡ trận tan tác. Ban nãy hoàng đế suy xét nửa ngày, hiện giờ giương cờ đắc thắng, vô cùng đắc ý, xắn tay áo lên, nói: “Không vội, ngươi cứ từ từ.”

“Vâng, bệ hạ thứ tội.” Đàn Đạo Nhất bị bức tới đường cùng, lấy lại bình tĩnh, nhặt quân đen lên phá vòng vây. Giờ khắc này khí thế của hoàng đế như hồng thủy, không chịu tha cho ai, vắt hết óc quần thảo với chàng, mà quân đen cứ hễ bị dồn vào cửa tử là lại đột ngột đánh ra một khe sinh cơ, khiến hoàng đế cũng hơi nóng nảy. Hai người chơi cờ rất tập trung, triều thần xem mà phấp phỏng. Hồi lâu sau, Đàn Đạo Nhất khẽ thở dài một hơi, lấy tay áo lau mồ hôi mỏng trên trán, vui vẻ phục tùng, nói: “Thần thua ạ.”

“Ha ha!” Hoàng đế không nhịn được ném quân cờ đi, cả cười, để lộ vẻ đắc ý có phần trẻ con. Quần thần đương nhiên ca tụng không dứt, hoàng đế ngẫm lại chốc lát, trỏ vào Đàn Đạo Nhất cười bảo: “Kì phẩm là nhân phẩm, ngươi tuy hãm sâu trong hiểm cảnh, lại bền gan vững chí, kiên định trấn tĩnh, bền bỉ được như thế, ta cũng chưa gặp được mấy người đâu – vừa rồi trong một thoáng ngẩn ngơ, ta chợt nghĩ đến Võ An công. Quả nhiên là có phong thái của cha ngươi.”

Đàn Đạo Nhất sửng sốt, “Bệ hạ quá khen.”

“Làm ván nữa đi.”

Đàn Đạo Nhất khó xử lắc đầu, “Bệ hạ thứ tội, thần chơi không nổi nữa.”

Hoàng đế vẫn chưa thấy đã, nhìn ra sau Đàn Đạo Nhất, thấy Châu Tuần Chi cũng có mặt, quan chiến trong đám người, bèn ngoắc tay với lão, “An Quốc công, có chơi một ván không?”

Châu Tuần Chi cười đáp: “Thần đã mấy năm không chạm vào cờ, lớn tuổi rồi, đầu óc cũng hồ đồ, chỉ sợ không đi được mấy nước dưới tay bệ hạ.”

“Quốc công khiêm tốn quá rồi,” Hoàng đế không cưỡng ép lão, quay sang nói với Đàn Đạo Nhất: “An Quốc công cũng từng là cao thủ đánh cờ, khi nào rảnh rỗi ngươi có thể thỉnh giáo ông ấy.”

“Vâng.”

Đang nói chuyện thì Tiết Hoàn dẫn hai thị vệ vào điện – hắn giữ chức Vũ Lâm lang tướng, phụ trách dẹp đường và phòng vệ dọc đường đi, hai ngày nay còn tuần tra ngày đêm để tránh giặc cướp xông nhầm vào bãi săn, bận bịu không ngừng nghỉ, vừa vào điện thì bị hoàng đế gọi lại, “Tiết Hoàn, ngươi lên đi.”

Tiết Hoàn tức thì tê dại da đầu, nói: “Bệ hạ làm khó thần quá, thần là kẻ thô tục, đời này còn chưa từng sờ đến quân cờ.” Sợ hoàng đế còn lằng nhằng nữa, hắn cười nói: “Bệ hạ, bên ngoài ngớt mưa rồi.”

“Ồ?” Hoàng đế đứng dậy nhìn, sương mù trên Phục Ngưu Sơn đã tan, muôn vàn tia nắng xuyên qua tầng mây, rắc xuống mặt đất hãy còn hơi ẩm ướt. Y mừng rỡ, đẩy bàn cờ ra, nói: “Giờ này bách thú đều ra ngoài tìm thức ăn, là thời điểm đẹp nhất để săn bắn đấy.”

Quần thần đều trở về chỗ ở của mình thay trang phục, chuẩn bị lên núi. Hoàng đế chắp tay đi vài bước trong điện, nghiêng mắt nhìn bàn cờ tán loạn, trong lòng dâng lên chút băn khoăn. Giữ Châu Tuần Chi lại, hoàng đế thẳng thắn nói: “Kỳ thực ta vẫn nghe Đàn Đạo Nhất tinh thông lục nghệ, trong lòng không phục lắm, hôm nay thề phải thắng hắn một ván, nhưng thắng trận này rồi lại cảm thấy hơi bứt rứt. Khanh nói xem, có phải hắn cố ý nhường ta không?”

Châu Tuần Chi giả vờ kinh ngạc: “Sao bệ hạ lại nói như vậy?”

Hoàng đế càng nghĩ càng thấy mình thắng không vẻ vang, có phần không vui, “Nếu quả thật cố ý nhường ta thì hắn giả bộ cũng giống quá.”

Châu Tuần Chi cười thầm, nghiêm mặt nói: “Giả bộ thật thì cũng có làm sao?”

“Như thế chứng tỏ tài trí ta không bằng hắn.”

Châu Tuần Chi hàm súc sâu xa nói: “Bệ hạ, bất kể cậu ta thua giả hay thua thật thì chung quy vẫn là cậu ta thua. Bệ hạ trời sinh là quân, hắn trời sinh là thần, thắng thua đã được quyết định từ lâu rồi.”

Hoàng đế được lão khuyên giải, nghi ngờ trong lòng cũng lập tức tiêu tan. Thấy lục tục đã có thần tử thay xong quân trang đến chờ ngoài điện, hoàng đế đứng dậy, nói với Châu Tuần Chi: “Đi thôi, quốc công cũng ra ngoài giãn gân giãn cốt đi, không được nói mình già rồi nữa.”

“Thần tuân chỉ.” Châu Tuần Chi kính cẩn nói.

Buổi trưa, quân thần mấy trăm người rầm rộ đi vào Phục Ngưu Sơn, bách thú đang lười biếng rong chơi trong rừng sau cơn mưa, bất đồ, kèn lệnh vang lên không dứt, khói lửa nổi lên bốn phía, lập tức tung vó điên cuồng chạy trốn. Tiết Hoàn hông giắt kiếm, lưng đeo cung, cẩn thận từng li từng tí hộ tống bên cạnh hoàng đế, ánh mắt sắc bén thi thoảng chăm chú nhìn sâu trong rừng. Hoàng đế được hắn theo sát từng bước lại cảm thấy bó tay bó chân, bèn nói: “Đánh cờ ngươi không biết, nhưng đến bãi săn rồi thì anh hùng rốt cuộc cũng có đất dụng võ chứ? Không cần lo cho ta, ngươi đi săn một con hổ dữ hoặc báo hoang đến đây cho mọi người mở mang tầm mắt.”

Thánh giá sắp tới, trong núi này đã sớm được kiểm tra xong xuôi, lấy đâu ra thú dữ, chỉ có mấy con chồn cáo hươu nai bản tính hiền lành mà thôi. Tiết Hoàn không có hứng thú, nói: “Sau mưa đường trơn, ngựa dễ trượt chân, thần vẫn nên trông chừng thay bệ hạ thì hơn.”

“Vũ Lâm vệ đâu chỉ có mình ngươi.” Hoàng đế chỉ vào đám thị vệ đông nghịt sau lưng, thấp thoáng thấy Đàn Đạo Nhất vẫn mặc áo bào tay rộng, đi xa xa theo đuôi đội ngũ. Hoàng đế vẫy tay với Đàn Đạo Nhất, cười bảo: “Hôm nay ta nhất định phải xem tiễn pháp của ngươi, ngươi tiến lên đây, đi cạnh ta.”

Đàn Đạo Nhất phụng mệnh tiến lên, đi sau hoàng đế nửa bước, sóng vai cùng Tiết Hoàn. Hai người gật đầu chào hỏi lẫn nhau rồi cùng quay đầu đi, bình tĩnh dõi mắt ra phía trước.

Trong tiếng kèn lệnh rung trời, hoàng đế giục ngựa chạy một đường, bắt được mấy con thỏ rừng gà rừng, nhóm Tiết Hoàn và Đàn Đạo Nhất bám theo sát gót, chỉ tận chức tận trách reo hò trợ uy cho hoàng đế. Chợt thấy một con hươu lớn trưởng thành cường tráng chạy vụt qua, hoàng đế vội lắp tên kéo cung, lại bắn trượt liên tiếp, nhất thời nóng vội, cao giọng quát: “Tiết Hoàn, mau bắn nó!”

“Vâng.” Tiết Hoàn trở tay rút một mũi tên trong bao đựng tên ra, còn chưa kịp kéo dây, chợt nghe “cheng” một tiếng rất khẽ, có mũi tên sắc bén xuất hiện giữa trời, theo tiếng tên rít, con hươu lớn kia lảo đảo, sau chốc lát vẫy vùng, ngã ầm xuống đất.

Hoàng đế “Á” một tiếng, thúc giục: “Mau đi xem xem.”

Tiết Hoàn đáp vâng, nhảy xuống ngựa, đã sớm có mấy thị vệ chạy tới, khiêng hươu lớn đến trước mặt hoàng đế. Tiết Hoàn tóm sừng hươu lớn lật qua, thấy hai mũi tên xuyên qua mắt hươu đâm sâu vào xương sọ nó, nhưng không đâm thủng da đầu, hốc mắt cũng chỉ rỉ ra chút vết máu. Sau khi lột sẽ được một tấm da hươu sạch sẽ hoàn chỉnh.

“Ôi…” Hoàng đến nghiêng người ra trước, nhìn thấy rõ ràng, không khỏi thán phục: “Tiễn pháp tốt quá.”

Tiết Hoàn chậm rãi buông sừng hươu, nhìn chằm chằm mặt đất ướt át, hai mắt hơi híp lại, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Đúng ạ, tiễn pháp của Đàn tế tửu quả thực tinh diệu.”

Ban nãy mũi tên bay quá nhanh, hoàng đế không thấy rõ, còn tưởng là Tiết Hoàn bắn, nghe vậy cũng sửng sốt, nhìn sang Đàn Đạo Nhất, “Ngươi bắn?”

Đàn Đạo Nhất thản nhiên như thường, trả lại cung cho thị vệ bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh không mảy may một chút sát khí. Chàng không tranh công mà thỉnh tội trước: “Thần lỗ mãng, may mà chưa làm hỏng da hươu.”

Sau cơn kinh ngạc, hoàng đế thành tâm tán thưởng, “Ta đã sớm biết tiễn pháp ngươi tuyệt nhất thiên hạ, cuối cùng hôm nay cũng được mở mang tầm mắt, hôm nào ta còn muốn xem thử kiếm pháp của ngươi nữa.”

“Bệ hạ quá khen,” Rất nhiều ánh mắt sửng sốt nhìn về phía này, Đàn Đạo Nhất chỉ mỉm cười, “Thần không dám múa rìu qua mắt thợ nữa, kiếm pháp của thần chỉ có thể coi là tàm tạm mà thôi.”

Hoàng đế không tin, “Chỉ ‘tàm tạm’ thôi á?”

“Vâng, nói đến kiếm pháp thì thần thật lòng khâm phục một người,” Sau một trận ồn ào, trong rừng lặng ngắt như từ, quần thần im bặt nghe hoàng đế và Đàn Đạo Nhất đối thoại. Đàn Đạo Nhất úp mở không nói hết, bị hoàng đế thúc giục, chàng mới như hồi thần từ chuyện cũ, cười nói: “Khi xưa ở chùa Thiên Bảo tại Kiến Khang, Võ Lăng vương Nguyên Dực bị thích khách một kiếm đâm chết, đến giờ thần nghĩ lại còn thấy rùng mình. Nếu nói đến kiếm pháp tinh tuyệt, ngoại trừ Tiết tướng quân, thần chưa từng thấy còn ai có thể có thể sánh ngang thích khách kia nữa.”

Tiết Hoàn kéo cương ngựa, nghe vậy, chỉ nhếch khóe miệng cười như không cười.

Tiết Hoàn hành thích Nguyên Dực là theo mật lệnh của Phàn Đăng, hoàng đế biết nội tình, nhưng không muốn công khai trước mặt mọi người, nghe vậy đành ngượng ngùng cười, nói: “Tuyệt diệu đến thế cơ à? Quả nhiên dân gian ngọa hổ tàng lòng.” Y muốn đổi chủ đề, lại khen Đàn Đạo Nhân, “Tinh thông mưu lược, còn tinh thông cả võ nghệ, ngươi làm văn thần có hơi uổng tài.”

Đàn Đạo Nhất lại không cho là đúng, “Văn thần võ tướng không phải đều tận trung với bệ hạ sao?”

Hoàng đế có phần tán thưởng lòng rộng lượng của chàng, gật đầu cười rồi sai thị vệ mang thú săn về hành cung, tiếp tục săn bắn.

Chớp mắt đã đến hoàng hôn, gió rừng ào ào, mọi người đánh trống thu binh, hoàng đế thu hoạch được không ít, phấn khởi chở đầy thú săn, được bọn thị vệ bao quanh, vừa thưởng thức ráng chiều trong rừng, vừa chậm rãi ra khỏi Phục Ngưu Sơn. Mắt thấy hành cung đã trong tầm nhìn, Tiết Hoàn ghìm chặt cương ngựa, nói: “Thần xin cáo lui trước.” rồi toan dẫn thị vệ đi tuần quanh hành cung. Hoàng đế thấy trên ngựa Tiết Hoàn không có vật gì – cả một buổi trôi qua, ngoại trừ lần hắn định bắn mà bị Đàn Đạo Nhất giành mất tiên cơ kia, đến mũi tên hắn cũng chẳng sờ tới nữa. Hoàng đế trầm ngâm, nói với Tiết Hoàn: “Đừng đi vội, ngươi đi theo ta.”

Tiết Hoàn không hiểu ra sao, thả ngựa ra, theo hoàng đế vào hành cung. Hoàng đế được cung tì hầu hạ thay y phục lau mồ hôi, hắn bèn xuôi tay lẳng lặng đứng chờ bên cạnh, vạt áo bào tay hẹp còn dính vài hạt bụi cọng cỏ.

“Tất cả lui xuống đi.” Hoàng đế thay xong áo bào khô ráo, xua lui người hầu, nhìn Tiết Hoàn thở dài: “Mấy năm đó nam chinh, ngươi lập được công lao cực lớn, ta vẫn luôn ghi nhớ, chỉ là không tiện tuyên cáo với thiên hạ – trong triều có không ít cựu thần Giang Nam, tỉ như Đàn Quyên, ông ta khi xưa còn là phe cánh ủng hộ Nguyên Dực, nếu bị họ biết, e rằng sẽ sinh lòng thù ghét với ngươi, nhưng dù sao cũng không thể để ngươi chịu thiệt thòi.”

Tiết Hoàn nhìn hoàng đế, hơi kinh ngạc, chừng như vô cùng cảm động, “Bệ hạ!”

“Đứng lên đi,” Hoàng đế cản Tiết Hoàn lại định quỳ xuống, “Mấy ngày nay ta ngẫm nghĩ mãi – chuyện Nguyên Tu cũng là một đại công khác, cũng nên ban thưởng tử tế cho ngươi. Ngươi nói đi, muốn gì, ta đều sẽ cố hết sức thỏa mãn ngươi.”

“Dạ.” Tiết Hoàn cười, trầm tư suy nghĩ.

Hắn hồi lâu không cất tiếng, hoàng đế cũng không vội, tỉ mỉ quan sát hắn, lại nảy ra một ý nghĩ, “Hay là…”

“Bệ hạ,” Tiết Hoàn ngắt ngang ý nghĩ bất chợt của hoàng đế, hắn quỳ xuống bái lạy thật sâu, “Xin bệ hạ thả thần rời kinh.”

“Ngươi còn trẻ như vậy mà đã muốn ra ngoài rồi?” Hoàng đế rất bất ngờ.

“Đất man di cũng được, châu quận xa xôi cũng được, không so đo chức quan lớn nhỏ, thần không có vướng bận, bằng lòng lấy thân chính mình, dốc cạn sức mọn vì bệ hạ, chỉ mong non sông an bình, thiên hạ quy thuận.”

Hoàng đế chấn động mạnh, nhất thời nhìn Tiết Hoàn không nói gì. “Thì ra ngươi cũng có lòng trung thành như vậy.”

“Vâng,” Tiết Hoàn cười khổ, lần đầu tiên trải lòng với hoàng đế, “Thần không muốn chỉ là một thích khách, một gián điệp. Tâm trí thần đần độn, quan trường ở kinh thành rối rắm phức tạp, thần không thích ứng lắm…”

“Thì ra là vậy.” Hoàng đế gật đầu, “Hảo nam nhi chí tại tứ phương, ta nhận lời với ngươi.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

“Ngươi để ta suy nghĩ trước đã.”

Hoàng đế nói vậy có nghĩa là muốn bàn bạc với các trọng thần tâm phúc như Châu Tuần Chi. Tiết Hoàn bình tĩnh thản nhiên, sau khi dập đầu tạ ơn bèn rời khỏi điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play