Màn trướng dày nặng được vén lên, lộ ra chân dung của pho tượng Phật vàng ròng, đó là một khuôn mặt trầm tĩnh bình lặng với nụ cười mỉm xót trời thương người. Các hòa thượng trước mặt đang bận rộn bày biện bàn thờ, trải chiếu ra đất, mấy vị cao tăng ở các chùa lân cận cũng tới, ăn bận đoan chính trang trọng, đang châu đầu ghé tai trong điện kề.
Người nghèo gom góp gia sản mua một tấm độ diệp1 vào chùa treo đơn2, bất quá chỉ là kế sinh nhai để kiếm cơm ăn, ở Kiến Khang, bức tượng đất xám vàng này đã trở thành vị thần vời vợi trong lòng từ hoàng đế đến bách tính… Tiết Hoàn cảm thấy hơi buồn cười, không nhịn được bật ra.
1 Độ diệp có thể hiểu là thẻ đi tu, bắt nguồn từ thời Bắc Ngụy, tăng ni có độ điệp có thể chứng minh thân phận xuất gia, được nhà nước bảo hộ, đồng thời còn được miễn trừ thuế đất và phu phen.
2 Các nhà sư hành khất đến chùa miếu khác tìm chỗ ngủ trọ, treo tăng bào của mình dưới đơn ghi tên thì gọi là treo đơn.
Tiểu sa di bưng mâm quyên tặng đi ngang qua trước mắt hắn, thấy người này cười đến là quái dị thì liếc hắn một cái.
Tiết Hoàn gọi cậu ta lại, móc từ tay áo ra một đĩnh bạc, giơ tay đặt vào mâm quyên tặng. Đĩnh bạc quá nặng, nện lên mâm nghe xoảng một tiếng, tiểu sa di hớn hở ra mặt, vội chắp tay hành lễ nói cảm tạ, giả vờ giả vịt hỏi: “Thí chủ cầu tiền đồ hay cầu hôn nhân?”
“Cầu gì à?” Tiết Hoàn ngẫm nghĩ rồi thuận miệng đáp: “Cầu ta sống qua ngày hôm nay đi.”
Tiểu sa di “ồ” một tiếng, càng lúc càng thấy người này kì quặc, “Phật tổ nhất định sẽ phù hộ thí chủ sống lâu trăm tuổi.” Còn vô cùng ân cần đưa cho hắn một tràng hạt bằng gỗ đào tầm thường, “Đây là tràng hạt đã được Huyền Tố pháp sư làm phép, có tác dụng trừ tà phòng ác, thí chủ hãy nhận lấy.”
Thịnh tình không thể chối từ, Tiết Hoàn nhón lấy tràng hạt, tung lên tung xuống trong tay, cười hỏi: “Chắc một ngày các cậu phải cho đến tám trăm một ngàn tràng hạt thế này ấy nhỉ?”
Tiểu sa di kiêu hãnh cực kì, “Chùa chúng tôi nhang khói vượng.”
Tiếng chũm chọe vang lên cheng cheng, khói hương trong lư đồng mù mịt, cờ màu tung bay biến chùa Thê Vân thành một chốn thế tục tưng bừng náo nhiệt, rực rỡ sắc xuân.
Dân chúng bị cấm quân xua đuổi ra ngoài sơn môn, chỉ có thể trèo lên cây xem cảnh tượng trong chùa. A Na Côi giả trang thành đồng nô, ỷ vào thế lực nhà họ Đàn nên cũng giành được một vị trí tốt ngoài chính điện chùa Thê Vân. Miệng nàng không ngừng nhai, mắt cũng không ngừng ngó, chợt nghe nhạc lành vang lên, mặt đất chấn động, A Na Côi bị đẩy cho nghiêng ngả, ngậm hạt dẻ lúng búng kêu: “Đừng đẩy, đừng đẩy!”
Trước điện đã đông như mắc cửi, bấy giờ bá quan văn võ mới khoan thai đi tới, quan lại thuộc Thái thường tự cũng trộn lẫn trong đó. A Na Côi đưa mắt liền thấy ngay Đàn Đạo Nhất trong một đám các ông già, chàng mặc áo đỏ quần trắng, cổ và tay áo thêu hoa văn đằng xà phức tạp, tay bưng cung gỗ đào tên ống sậy, ăn bận đường hoàng trang nghiêm như vậy lại càng tôn lên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú.
“Đàn lang!” Không ít người nhận ra chàng, phấn khích reo gọi.
Đàn Đạo Nhất rảo bước nhanh hơn, chớp mắt đã khuất bóng trong điện.
A Na Côi bị chen lấn đến đầu váng mắt hoa, quay sang trái là mấy tiểu sa di đầu trọc, quay sang phải là đám chấp sự na hí1 quần áo đỏ thẫm. Một chiếc mặt nạ dữ tợn chợt thò sát lại trước mắt, bốn con mắt vẽ màu đỏ vàng được ánh nắng chiếu rọi nom vừa lộng lẫy vừa quỷ quyệt. A Na Côi vụt nghiêng người ra sau, suýt bị mặt nạ đụng vào mặt.
1 Na hí là tiết mục nhảy múa rước thần đuổi tà, một nghi thức trong các dịp lễ tâm linh của Trung Hoa thời xưa.
Người kia tay lanh mắt lẹ, lập tức kéo nàng lại, ống tay áo rộng lớn khẽ phất qua người A Na Côi rồi bất động.
Xung quanh chợt lặng bặt, đám cấm vệ cầm kích tràn vào chùa, chia ra đứng hai bên đường. Ngự liễn đã tới.
Mọi người không dám thở mạnh, nhìn hoàng đế xuống ngự liễn, chậm rãi đi lên điện. Hoàng đế đương độ tráng niên, tua ngọc rủ xuống đong đưa nhè nhẹ che mặt mày, khóe miệng ngậm nụ cười điềm đạm. Không riêng gì những người khác nín thở chăm chú, đến A Na Côi cũng tạm thời quên khuấy sắc mặt tàn bạo khi y cưỡng hiếp Viên phu nhân, bị uy nghi đế vương hiển hách chấn nhiếp.
Bên tai có người thì thầm: “Lại coi trọng y rồi à?”
A Na Côi ngoái lại, thấy cái mặt nạ kia hơi cúi xuống, ánh mắt u thẳm soi vọng, có phần đáng sợ, cũng có chút thần bí.
Giọng người này rất thấp, chẳng khác nào nói bằng hơi. A Na Côi sinh lòng cảnh giác, tránh xa hắn ra chút ít.
Hắn chẳng để tâm, nhét tràng hạt gỗ đào vào ngực áo rồi len vào đám đông mất dạng.
Võ Lăng vương Nguyên Dực đến chùa Thê Vân ngay sau hoàng đế. Bị thị vệ chặn lại ở sơn môn, Nguyên Dực cởi bội kiếm, lúc một mình đi vào trong chùa, hoàng đế đang cầm ba nén nhang trong tay.
Thấy trận thế như vậy là biết ngay thánh giá cũng đã tới, Nguyên Dực vẫn ra vẻ xúc động rơi nước mắt, tiến lên liền chắp tay hành đại lễ, “Bệ hạ vạn phúc.” Đoạn đứng dậy, nhận lấy nhang trong tay hoàng đế, Nguyên Dực lấy tay áo lau nước mắt, nói: “Phu nhân sao kham nổi đại lễ của bệ hạ?”
Hoàng đế nói: “Phu nhân là mẹ đẻ của cậu, tiên đế cũng rất thương yêu bà, cái lễ này tất nhiên là đáng.”
Nguyên Dực nở nụ cười, không chút nhường nhịn, “Bệ hạ nói thế tổn thọ thần và mẹ thần quá.” Từng câu từng chữ hắn nói như cắn vàng nhay ngọc, “Phu nhân ở nơi chín suối sao có thể yên nghỉ?”
Hắn không chịu nhận, hoàng đế cũng chẳng cưỡng cầu, lui sang một bên nhường. Nguyên Dực cầm nhang, bước từng bước đến trước linh vị Viên phu nhân, vái ba vái, bất đồ khóc lớn.
Tiếng chũm chọe và tiếng các hòa thượng rầm rì tụng kinh đều dừng lại thoáng chốc, trong ngoài điện có trăm ngàn con mắt đang dõi theo, Nguyên Dực khóc vô cùng bi thiết, mấy nội thị đi tới ra sức đỡ cũng không đỡ nổi. Hoàng đế không vứt được thể diện, cố nhẫn nại một lúc, nghiến răng cười bảo: “Phu nhân nhắm mắt xuôi tay tại nhà, yên lòng ra đi, cậu khóc thế này là có oan khiên to lớn lắm sao?”
Nguyên Dực loạng choạng đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn hoàng đế chằm chằm. Hoàng đế nhắm mắt lại, tưởng Nguyên Dực định nhào lên trở mặt với y, nào ngờ Nguyên Dực chỉ cười thảm, chán nản nói: “Trước khi rời nước xa quê, thần không thể phụng dưỡng bên giường tiên đế và phu nhân, lấy làm hổ thẹn với cha mẹ, nhất thời không kìm được nước mắt, bệ hạ thứ tội.”
Hoàng đế đang giả đò nặng tình tay chân, đích thân đưa khăn tay cho Nguyên Dực, nhìn hắn lau mặt, hoàng đế hời hợt nói: “Không nỡ rời nước xa quê thì lần này nán lại thêm ít ngày đi.”
Nguyên Dực nói: “Quân địch ở Hổ Lao có thể phản công bất cứ lúc nào, thần sao dám nấn ná?”
Hoàng đế nói: “Phái Đàn Quyên điều quân về Hoạt Đài là được, trong triều cũng có tướng lĩnh năng chinh thiện chiến, cậu không cần gắng gượng.” Y chán ghét kinh khủng điệu bộ vờ vịt của Nguyên Dực hôm nay, cười một tiếng âm u, cố ý đâm chọc hắn, “Lỡ may cậu có mệnh hệ gì, phu nhân ở nơi chín suối sao có thể yên nghỉ?”
Lời này khoan tâm, bờ môi Nguyên Dực run run, “Thần muốn đi xem nơi sinh hoạt thường ngày của phu nhân khi tại thế.”
“Người đâu, dẫn Võ Lăng vương đi đi.” Hoàng đế gật đầu, mấy nội thị tiến lại theo sát Nguyên Dực một tấc không rời.
Nhạc Phật du dương văng vẳng, hoàng đế bưng trà ngồi ở trắc điện, sắc mặt dày nặng khói mù. Mấy thần tử thân tín khom lưng sụp vai thõng tay, không ai dám mở miệng.
“Võ Lăng vương ở Dự Châu mấy ngày nay cũng tiến bộ đấy nhỉ.” Hoàng đế cất lời, không phân biệt ra hỉ nộ.
“Bệ hạ…” Vương Phu trù trừ ngập ngừng.
Ánh mắt quân thần chạm nhau, đều có chút ý tứ không nói thành lời.
“Bệ hạ,” Đàn Tế phát giác có sát khí vụt lóe trên mặt Vương Phu rồi biến mất, sau lưng tức thì đổ mồ hôi lạnh, ông vội bước lên, hàm súc sâu xa nói: “Tông thất ngoại phiên, văn võ bá quan và cả đại quân Chung Ly và Hổ Lao đều đang nhìn đấy ạ.”
“Ta biết.” Hoàng đế vẫn chưa ngốc, nín nhịn cơn giận nhất thời xuống, nói với Vương Phu: “Phái thêm vài người theo dõi, đừng để xảy ra sự cố gì.”
“Vâng.” Vương Phu lĩnh mệnh rồi ra khỏi đại điện, thấy trên sân na hí đang nhảy múa cầu chúc cúng tế, có người từ đài diễn bay vút lên không, ánh lạnh bắn ra từ bóng áo tựa mây đỏ, một kiếm đâm thẳng vào lưng Nguyên Dực. Tức thì, trên sân rộ lên từng đợt la hét khiếp hãi, mọi người hoảng sợ chạy tán loạn.
“Hộ giá, hộ giá!” Vương Phu sợ lạc cả giọng, gào lên mấy tiếng, đám cấm vệ rút đao ra, chỉ trong chốc lát đã vây kín đại điện nước chảy không lọt. Đàn Đạo Nhất ném cung gỗ đào đi, phi ra ngoài điện, Nguyên Dực côi cút nằm bên đường, trước ngực đổ máu cuồn cuộn, hơi thở đã mong manh.
“Đạo Nhất,” Bàn tay lạnh băng của Nguyên Dực vật lộn bắt lấy một góc áo của Đàn Đạo Nhất, vừa cất tiếng máu đã trào ra ngoài, hắn đứt quãng nói: “Cậu… giỏi bói toán, tại sao không nói cho ta… hôm nay là ngày chết của ta?”
“Điện hạ,” Đàn Đạo Nhất nắm chặt tay Nguyên Dực, giọng không kìm được run rẩy.
Cờ màu tung bay trên đầu dệt thành một đám mây sặc sỡ, mái cong góc vểnh chập chùng vươn thẳng lên chân trời ngả lam. Nguyên Dực thẫn thờ ngước mắt, mỉm cười nói: “Vinh hoa nào từng ngơi, lở núi cạn biển khơi. May mà ta có thể chôn xương ở Kiến Khang thời khắc này.”
Đàn Đạo Nhất cúi đầu, một giọt nước mắt chợt nhỏ xuống áo đỏ.
Vài tên nội thị đã xông tới, ba chân bốn cẳng khiêng Nguyên Dực vào điện, cao giọng gọi ngự y tới tra khám.
Hoàng đế cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người. Trong chớp mắt khi đứng trước linh cữu Viên phu nhân, quả thực y đã nổi lên ý định giết người, nhưng nghĩ đến những lời đồn sát hại cha, làm nhục mẹ, tiêu diệt em đang ngấm ngầm lưu truyền trong dân gian kia, đầu y lập tức gồ lên gân xanh, nổi cơn thịnh nộ. “Người đâu!” Hoàng đế quát lên, vừa sợ hãi, vừa tức giận tóm lấy cổ áo vương Huyền Hạc, “Thích khách đi đâu rồi?”
Đối mặt với hoàng đế đang giận dữ, Vương Huyền Hạc sợ đến lắp bắp lộn xộn, “Thần, thần đã cho bao vây toàn bộ chùa Thê Vân, thích khách chắp cánh khó thoát, bệ hạ an tâm.”
“Bệ hạ,” Đàn Đạo Nhất xách quần rảo bước vào điện, “Phượng giá của hoàng hậu hãy còn ở hậu điện, coi chừng thích khách kiềm giữ điện hạ.”
Vương Huyền Hạc vội nói: “Thần đã phái thị vệ đi hậu điện canh giữ.”
Đuôi mắt Đàn Đạo nhất khẽ nhếch lên, liếc về phía hậu điện như lơ đãng, “Vừa rồi hình như thần đã thấy thích khách đi về phía kia.”
Tiết Hoàn phi nhanh dọc theo hành lang, áo và mặt nạ đã bị kéo xuống, giội dầu thắp lên, đốt thành tro bụi trong khoảnh khắc. Hắn mặc lại trang phục cấm vệ, nhảy qua bờ tường, nhẹ nhàng chạm đất bên điện hoàng hậu.
“Sao anh lại tới đây?” Hoàng hậu đang ở trong phòng, xoay người lại thì thấy Tiết Hoàn vòng từ sau điện ra, sau chốc lát mừng rỡ, thị hơi nghi hoặc. Người hiu quạnh đã lâu, vừa tựa vào vòng tay mạnh mẽ rắn rỏi của Tiết Hoàn, giọng đã mềm nhũn, ánh mắt cũng dính chặt lấy hắn, tỳ nữ thấy vậy bèn cúi đầu nhấc váy lui ra.
Tiết Hoàn đỡ eo hoàng hậu, tủm tỉm, “Không thấy điện hạ ở đằng trước nên lén qua đây xem thử.”
Hoàng hậu ỏn ẻn hừ một tiếng, “Đừng nhắc đến nữa, cứ nghĩ đến chuyện bọn hắn gióng trống khua chiêng mở pháp hội cho Viên thị ở đây là lòng ta như nuốt phải ruồi ấy…”
Tiết Hoàn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, bị hai bàn tay mềm mại của hoàng hậu trêu chọc từ trên xuống dưới, khó tránh khỏi phân tâm. Hắn nắm lấy tay hoàng hậu, cười như không cười, nói: “Bệ hạ hãy còn ở đằng trước đấy, ngài không muốn sống nữa à?”
“Hắn làm gì được ta?” Hoàng hậu khịt mũi coi thường, “Nếu không nhờ đại tướng quân, hắn có thể có được ngày hôm nay sao?”
Bên ngoài lanh canh tiếng thiết giáp va chạm, hoàng hậu thò người ra hỏi: “Chuyện gì đấy?”
Cung tỳ ngoài cửa đáp: “Võ Lăng vương bị ám sát, đại tướng quân đang đi lùng từng điện bắt thích khách ạ.”
Hoàng hậu bị quấy nhiễu xuân tình, lạnh lùng nói: “Lùng bắt thích khách lùng hẳn tới chỗ ta cơ à? Ta đang nghỉ ngơi, đừng để chúng quấy rầy.”
Vương Huyền Hạc đương nhiên nghe lời hoàng hậu răm rắp, chỉ thoáng dừng lại một chốc ngoài điện của hoàng hậu rồi dặn dò cấm quân rời đi. Tiết Hoàn thở phào một hơi, bị hoàng hậu ôm cổ ôm eo đẩy tới bên giường, đai ngọc trên hông cũng bị lôi lỏng ra. Hắn lại cười khẽ, kéo lại đai ngọc về, giữ chặt hoàng hậu đang không dằn nổi cơn nóng vội, “Hôm nay không được.”
“Còn trẻ thế mà sao đã không được rồi?” Hoàng hậu hờn dỗi, đôi mắt nhu tình mật ý nhìn chòng chọc Tiết Hoàn, “Anh có nữ nhân khác bên ngoài?”
Không dưng, Tiết Hoàn nghĩ đến Đàn gia A Tùng, khóe miệng cong lên, “Vừa ngu vừa bướng, không hiểu phong tình, sao bì kịp điện hạ?” Ngoài miệng nói lời ngon ngọt, tay lại kiên quyết đẩy hoàng hậu ra.
Hoàng hậu nhìn hắn, sắc mặt dần phai nhạt, ngồi dậy nói: “Anh đi đi.”
Tiếng cung tỳ lại vang lên ngoài cửa, giọng nói hạ xuống thật thấp mà không giấu được sợ hãi, “Bệ hạ đến ngoài điện rồi ạ.”
Cặp oán ngẫu hoàng hậu hoàng đế đã phải mấy tháng chưa gặp nhau, hoàng hậu chỉ hơi biến sắc, nhưng cậy vào uy thế của đại tướng quân, vẫn chưa thấy sợ. Đẩy Tiết Hoàn ra sau bình phong, thị sửa sang lại tóc mai, thong dong ra ngoài nghênh đón.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT