Khi Bành Đa Đa bước vào quán bar Tây Phố, hắn đã muộn gần một giờ đồng hồ.

Thế nhưng hắn vẫn ung dung chỉnh lại mái tóc đỏ ngắn trên trán, rồi mới thong thả bước vào, mang theo dáng vẻ công tử phong lưu đắt giá.

Đảo mắt một vòng, hắn lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên quầy bar, tay cầm ly rượu.

Anh ta cao lớn, nhưng hơi gầy. Ngồi trên ghế cao càng làm nổi bật vóc dáng thon thả và cặp chân dài của đối phương.

Động tác uống rượu của người ấy cũng từ tốn, toát lên vẻ thanh lịch duyên dáng, khiến người khác không khỏi mê mẩn.

Có lẽ những người làm nghệ thuật đều mang một khí chất đặc biệt như vậy. Trang phục của anh ta không quá nghiêm chỉnh - chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng cài nút và quần dài rộng đeo dây xích ngang hông càng tôn lên vẻ thanh tao của đối phương, vừa mang nét văn nghệ, vừa pha chút lười nhác.

Mái tóc của anh ta vẫn giữ độ dài vừa phải, ngắn phía trên, dài phía dưới. Một bím tóc nhỏ bằng đầu ngón tay nơi gáy khiến anh trông trẻ trung sống động hơn. Kiểu tóc cá tính như vậy rất khó để người thiếu nhan sắc có thể cân được, hơn nữa cũng cần phải chăm chút kỹ lưỡng mọi lúc.

May mắn thay, anh ta trời sinh đã đẹp, còn luôn giữ gìn vẻ ngoài sạch sẽ, chỉn chu trong mọi hoàn cảnh.

Nhận ra ánh mắt của Bành Đa Đa, người đàn ông quay lại nhìn. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang ý cười nhẹ, dưới ánh đèn mờ ảo trông dịu dàng, quyến rũ đến say lòng người.

Bành Đa Đa nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp xung quanh, cùng với những ánh mắt đầy toan tính đang dõi theo người đàn ông kia.

Còn về việc họ toan tính điều gì, tất nhiên là muốn chiếm đoạt sắc đẹp của đối phương rồi.

Bành Đa Đa lại vò vò mái tóc đỏ trên đầu, cảm thấy màu tóc mà hắn cố tình nhuộm này mang đến cho mình thêm chút tự tin. Hắn liền ưỡn ngực, hiên ngang bước về phía người đàn ông ấy.

"Bành Đa Đa."

Mặt hắn xịu xuống: "Nhất Mãn, trước đây cậu có bao giờ gọi tôi bằng họ tên như vậy đâu."

Khoảng một tháng trước, người bạn này của hắn trong lúc đi phác họa ngoài trời, đã không may ngã từ trên sườn núi xuống.

Một gã độc thân cô đơn sống khép kín như vậy, đã nằm viện một tháng trời mà chẳng ai hay biết.

Khi Bành Đa Đa biết được tin, người kia đã lặng lẽ xuất viện về nhà. Nghe nói cú ngã đó còn làm ảnh hưởng đến trí óc của anh.

Tuy nhiên, Bành Đa Đa lại cảm thấy anh đang chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Trước kia để tóc dài, đeo kính gọng đen, xanh xao tiêu cực, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, dù có gương mặt đẹp trai cũng chẳng tỏa sáng được bao nhiêu.

Giờ đây, chỉ cần đứng đó thôi, khí chất quyến rũ của đối phương đã đủ làm người khác phải hoa mắt chóng mặt.

Điểm duy nhất không tốt là từ "Đa Đa" biến thành "Bành Đa Đa".

Lục Nhất Mãn mỉm cười, đôi môi đầy đặn, mọng nước của anh khi cong lên trông thật đẹp. Tuy vẫn mang vẻ nho nhã pha chút u buồn, nhưng từ khi gỡ bỏ cặp kính gọng đen kia, mỗi lần đôi mắt đào hoa của anh hơi híp lại đều khiến người ta chỉ muốn quỳ xuống rồi thốt lên: "Daddy ơi, đánh em đi!"

Dù rằng anh tự nhận mình không có sở thích đó, vẫn luôn cư xử lịch thiệp, khách sáo với tất cả mọi người.

"Gọi thế nào cũng như nhau thôi." Những ngón tay trắng trẻo thon dài cầm lấy ly rượu, chạm nhẹ vào ly của đối phương, phát ra tiếng leng keng trong trẻo. Anh ngửa cổ nhấp một ngụm rượu, làm nổi bật đường cong nơi yết hầu.

Bành Đa Đa cảm thấy ê răng khi cảm nhận được những ánh mắt như sói đói xung quanh mình, lẩm bẩm: "Làm ơn, ngừng phát tán hormone quyến rũ của cậu đi."

Hắn chợt cảm thấy gã độc thân sống khép kín trước đây còn tốt hơn.

Ít ra khi ở bên cạnh người này, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình vô hình như không khí.

"Hửm?" Lục Nhất Mãn quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đào hoa lấp lánh dưới ánh đèn.

Bành Đa Đa che mắt lại, giơ tay đẩy anh ra xa.

"Sao hôm nay lại muốn đến Tây Phố vậy? Chẳng lẽ cuối cùng cậu cũng quyết định từ bỏ mối tình đầu, sa ngã vào trần tục, phá giới tại chỗ rồi sao?"

Ánh mắt Bành Đa Đa đảo qua đảo lại những cặp nam nữ trong sàn nhảy, tặc lưỡi phát ra vài tiếng cảm thán.

Lục Nhất Mãn bị đẩy ra cũng không giận, khóe mắt anh ta vẫn mang theo nụ cười nhẹ, thoắt ẩn chút tình ý dịu dàng.

"Làm gì nghiêm trọng như cậu nói. Người trưởng thành ra ngoài tận hưởng cuộc sống về đêm một chút, không phải rất bình thường sao?"

Bành Đa Đa ngạc nhiên nhìn anh: "Nghe chẳng giống cậu chút nào. Không lẽ vì tình yêu đích thực hóa vô vọng, bị đả kích mạnh quá, quyết tâm tự mình sa đọa hả?"

Lục Nhất Mãn không nói gì, chỉ khẽ cười nhìn ly rượu trong tay.

"Tình yêu đích thực" trong miệng Bành Đa Đa quả thật là tình yêu đích thực của "Lục Nhất Mãn", nhưng không phải là tình yêu đích thực của anh: Lục Nhất Mãn.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, vào một ngày bình thường như bao ngày khác, do lỡ tay click vào một quảng cáo được đẩy lên trang đầu, một cuốn tiểu thuyết kể về hai nhân vật chính - Vu Sảng và Dư Tứ Minh - đã hiện ra trước mắt anh.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, lại là một nhân vật phụ tên "Lục Nhất Mãn", được cho là mối tình đầu của nhân vật thụ chính Dư Tứ Minh.

Cùng tên, cùng giới tính, còn có những trải nghiệm cuộc sống vô cùng tương đồng đã khơi gợi sự hứng thú của anh.

Chỉ có điều, điểm khác biệt duy nhất giữa "Lục Nhất Mãn" và anh chính là: người kia có một gia đình.

Câu chuyện xoay quanh tình yêu giữa hai nhân vật chính, người chạy trốn, kẻ đuổi theo, người kia khó lòng thoát khỏi. Anh đọc được nửa chừng, cảm thấy không bằng xem mọi người cãi nhau trong phần bình luận còn có ý nghĩa hơn.

Một phe thì mê mẩn, say đắm tình yêu của hai nhân vật chính, hết lòng hết dạ, ngày nào cũng viết review không ngơi nghỉ.

Phe còn lại thì thương xót nhân vật chính Dư Tứ Minh, cho rằng sự chiếm đoạt cưỡng bức của Vu Sảng quá mức ngột ngạt, đồng thời hy vọng mối tình đầu của Dư Tứ Minh có thể cứu cậu ra khỏi lửa bỏng dầu sôi.

Lục Nhất Mãn ngày nào cũng lén lút theo dõi bộ truyện này. Anh không đọc tiếp quyển tiểu thuyết kia, mà chỉ xem mọi người cãi nhau trong phần bình luận. Chỉ có điều so với Dư Tứ Minh ngây thơ vô hại, thật ra anh lại thích Vu Sảng khép kín và vụng về trong giao tiếp hơn.

Tình yêu của người đó như một ngọn lửa nóng bỏng, có thể thiêu rụi cả da lẫn xương của đối phương.

Trên màn hình, bóng dáng mờ ảo của anh hiện ra, rồi như khán giả may mắn được chọn, một thông báo hiện ra trước mắt anh, hỏi anh có muốn cứu giúp nhân vật thụ chính hay không.

Không phải do hacker tấn công, cũng không phải sự cố hệ thống.

Sau một lúc do dự, anh quyết định chấp nhận yêu cầu kỳ lạ này, bởi lẽ, những ngày thường nhật nhàm chán thì cũng cần những thứ kích thích để cuộc sống thêm phần lý thú.

Thế là anh đã chọn con đường mình muốn.

Từ đó, anh trở thành "Lục Nhất Mãn", là nhân vật "ánh trăng sáng" của nhân vật thụ chính Dư Tứ Minh.

Đầu ngón tay lắc nhẹ ly rượu, anh ngắm những viên đá trong suốt va chạm vào thành ly, tạo nên tia sáng lấp lánh trên bề mặt chất lỏng rượu nâu sẫm. Anh nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận được chút men say đã len lỏi.

Đã quá nửa đêm rồi.

Đôi chân dài anh chạm đất, mũi giày đẩy nhẹ ghế cao lui về phía sau. Anh cầm chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, mắt khép hờ nói: "Tôi đi đây."

Bành Đa Đa vừa mới nếm được vị rượu trong ly, thấy anh định ra về, ngạc nhiên hỏi: "Cậu không phải muốn trải nghiệm cuộc sống về đêm của người trưởng thành sao?"

Lục Nhất Mãn quay đầu lại, nửa khuôn mặt sắc nét hiện rõ dưới ánh đèn nhấp nháy, quyến rũ đến nỗi khiến lòng người rung động.

Anh cười nhẹ đáp: "Một ly rượu cũng có thể tính là trải nghiệm cuộc sống về đêm rồi mà."Bành Đa Đa giật mình, sau khi định thần lại, Lục Nhất Mãn đã lẩn mất trong đám đông.

Hắn ngơ ngác một lúc, rồi một tay vỗ mạnh lên bàn, gằn giọng: "Tên khốn kia! Cố ý để tôi phải thanh toán tiền chứ gì!"

Hắn nổi giận, nốc sạch ly rượu.

...

Bước ra khỏi quán bar, không khí bên ngoài xua tan đi sự ồn ã náo nhiệt bên trong.

Anh vắt áo khoác đen mỏng lên vai, rồi dùng một ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi. Những người đi đường liếc nhìn anh, rồi lại không thể dời mắt khỏi gương mặt lạnh lùng nhưng tinh tế ấy dưới ánh đèn ấm áp.

Anh cúi đầu, bật lửa, nhưng thuốc chưa kịp cháy, chiếc bật lửa đã bị va rơi xuống đất.

Như thể đã tính trước, anh nhả khói, giơ tay nắm lấy cánh tay người kia.

Đối phương vừa vặn đâm sầm vào ngực anh, khi ngẩng đầu lên, gương mặt trắng trẻo tuấn tú hiện lên vẻ mặt vui mừng khi nhìn thấy anh.

"Anh Nhất Mãn!"

Anh giữ lấy cánh tay người kia, giúp cậu giữ thăng bằng, vừa vặn kéo ra khoảng cách vừa đủ giữa cả hai.

"Tứ Minh..." Anh lấy điếu thuốc khỏi miệng, "Sao em lại ở đây?"

"Em... " Cậu ta cúi đầu, bờ vai gầy gò của cậu rụt lại trong làn gió đêm.

Anh mở rộng cánh tay áo khoác, choàng lên vai cậu lúc bấy giờ chỉ mặc một chiếc áo phông.

Gương mặt căng thẳng của cậu ta dần dịu lại, ánh mắt nhìn anh cũng ấm áp hơn.

Nhưng rồi cậu ta lại nghĩ đến điều gì đó, mím chặt môi, vẻ mặt yếu đuối đầy đau khổ quay đi.

"Anh Nhất Mãn...anh ở một mình phải không? Nếu tiện thì em có thể..."

Lời nói chưa kịp dứt, một chiếc xe toàn thân màu đen đã dừng lại bên đường với tiếng phanh gấp chói tai.

Tứ Minh nuốt lại những lời chưa nói hết, vẻ mặt thậm chí mang chút sợ hãi, lùi lại nép sát bên cạnh anh.

Cảnh tượng này khiến anh nhướng mày, nhưng rồi ánh mắt cũng bị đôi chân dài bước ra từ trong xe thu hút.

Đó là một người đàn ông mặc vest đen, chưa kịp nhìn rõ gương mặt đã bị khí chất u ám, trầm lắng của hắn áp chế đến nỗi khó thở.

Hắn cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo thon, chân dài, toàn thân tỏa ra vẻ uy nghiêm của kẻ thống trị.

Đến khi nhìn kỹ gương mặt hắn, đó là gương mặt sở hữu lông mày hơi cao, hốc mắt sâu hun hút, đôi mắt đuôi phượng hẹp dài lạnh lùng mang theo vẻ u ám, cùng với sống mũi cao, quai hàm sắc nét lạnh lẽo. Là một gương mặt khó có thể tiếp cận.

Lục Nhất Mãn chậm rãi di chuyển tầm mắt đến cổ hắn.

Ở đó, có một hình xăm vô cùng nổi bật, vắt ngang qua yết hầu, là một dây leo quấn quanh cổ, trên đó nở những bông hoa đỏ thẫm.

Xăm ở vị trí dễ tổn thương như vậy, chắc là do trên cổ hắn có một vết sẹo rõ ràng, không bao giờ phai nhạt.

Anh vô thức đưa tay cầm điếu thuốc lên, ngậm vào miệng, chưa châm lửa nhưng đã tỏa ra mùi thuốc lá nồng nặc.

Từng có đoạn văn mô tả về người này:

Trên người hắn tự nhiên toát ra khí chất quý tộc của con nhà gia thế, nhưng cũng có nét hoang dại của một kẻ đang vẫy vùng giữa hỗn loạn và trật tự.

Nhưng một Vu Sảng như vậy, trong mắt Lục Nhất Mãn lại rất đẹp.

Răng anh cắn chặt điếu thuốc, nước bọt và mùi thuốc lá hòa quyện vào nhau. Đối phương bước trên con đường dưới ánh đèn lạnh lẽo, tiến đến gần hai người, đôi mắt âm trầm sau khi liếc qua Dư Tứ Minh lại khóa chặt vào anh.

Không ổn rồi.

Lần đầu gặp đã bị hiểu lầm là "gian phu".Bờ vai anh bị người kia nắm chặt, đúng lúc Tứ Minh cũng đang cầm lấy cánh tay anh.

Khoảng cách thu hẹp lại khiến gương mặt người kia áp sát đến trước mặt anh, khá là gây sốc.

Rượu vừa uống lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng, anh nắm ngược lại cổ tay hắn, đầu ngón tay lạnh căm chạm vào lòng bàn tay ấm áp đến bất ngờ.

Anh mở miệng, đôi mắt lấp lánh vẻ mê man.

"Xin chào, ngài Vu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play