13.

Sau khi Bùi Triều Thanh rời đi ta mới quay về phòng xem thử trâm cài hồng ngọc hắn tặng. Hồng ngọc sáng bóng mượt mà được chạm khắc theo kiểu hoa mai, nhuỵ hoa vàng tươi. Tay nghề tinh xảo tưởng như có thể ngửi được hương mai ưu nhã khi đến gần.

Ta vui vẻ ngắn nó một lúc rồi mở hộp trang sức ra cẩn thận đặt nó vào xuống dưới cùng. Vừa mở ngăn kéo ra, ta liền thấy hoa mai đã khô được đặt bên trong, là đóa hoa Bùi Triều Thanh đã cài vào tóc ta lúc trước. Vội vàng rời kinh như vậy nhưng ta vẫn không quên mang nó theo.

Ta nhận ra có lẽ bản thân đang có ý khác với Bùi Triều Thanh liền gấp gáp đóng hộp lại. Nên biết thân biết phận thôi, hắn không phải là mối lương duyên của mình đâu. Ta có chút tiếc nuối.

Đến ngày xuất giá của Thẩm Kiều ta mới viết vì sao Lưu Anh lại vội muốn cưới ta vào cửa đến vậy. Hoá ra là hắn bị bệnh tim, còn bị thứ xấu xa nhập vào người nên vô số bệnh trạng bộc phát, sống không nổi vài ngày nữa.

Nếu ta gả qua đó xung hỷ thành công cũng chẳng được gì, không thành công thì người Lưu gia sẽ có trăm phương nghìn kế bắt ta “vì yêu” mà chôn cùng.

Chỉ là, những chuyện hôm nay Thẩm Kiều sẽ phải hứng chịu tất cả. Vốn nàng ta và Lâm Sương đã có thể nói với cha chuyện của Lưu Anh để cha thượng triều xin bệ hạ cho hoãn hôn sự này lại. Nhưng hai người bọn họ chỉ mong ta sớm chết đi nên thông đồng với phủ Lưu gia dạy dỗ ta một trận.

Từ nay về sau, Thẩm Kiều dù sống dù chết cũng chẳng còn liên quan gì đến ta.

Hôn lễ này được tổ chức rất náo nhiệt. Chỉ có điều Lưu Anh bệnh quá nặng rồi, xuống không nổi giường nên Thẩm Kiều chỉ đành bái đường với một con gà trống hoa.

Những chuyện này ta cũng không quan tâm, chỉ chuyên tâm làm quà đáp lễ lại cho Bùi Triều Thanh. Nghĩ đi nghĩ lại, tặng hầu bao vẫn hợp lý nhất. Hầu bao uyên ương thì quá thân mật, ta thấy hắn khá thích trúc nên muốn thêu tranh “Trúc tuyết” lên hầu bao.

Đợi ta thêu xong hầu bao rồi tặng cho Bùi Triều Thanh thì đã là nửa tháng sau cách lần gặp mặt trước. Tuy hắn không gặp ta nhưng thỉnh thoảng lại tặng vài đồ mới mẻ đến phủ. Người trong kinh thành đều biết Nhiếp chính vương vì để lấy lòng Thẩm tiểu thư mà thu thập không biết bao nhiêu thứ trân quý.

Tuy ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân hắn không phải người của mình nhưng vẫn âm thầm vui vẻ trong lòng, vui vẻ xong lại thấy áy náy. Ta nghĩ đến Lô Ánh Tuyết đang vất vả bảo vệ biên thành, vậy mà bản thân còn tơ tưởng đến người nàng yêu.

Haizz, kết hôn xong ta sẽ xin được bồi bạn với Thái hoàng thái hậu, không tiếp xúc với Bùi Triều Thanh nữa đâu. Ta cẩn thận cất những thứ Bùi Triều Thanh tặng để sau này hoà ly còn trả lại.

Hôm nay gặp nhau, hắn đưa ta đi chơi mã cầu. Trong kinh có một nơi chơi mã cầu rộng nghìn mẫu, trong sân còn có nơi để chơi các trò khác nữa nên quý tộc trong kinh rất thường lui tới.

Ta cưỡi ngựa không thạo nên Bùi Triều Thanh tìm trong chuồng ngựa chuyên dụng của mình một con ngựa cái màu trắng cho ta. Hắn mặc đồ cưỡi ngựa, tay cầm dây cương đích thân dạy ta làm sao để điều khiển ngựa, làm sao đánh cầu. Những người khác trong trường ngựa đều đã lui ra, chỉ còn lại hai bọn ta.

Ánh mặt trời thiên vị hắn, càng làm cho mặt mũi anh tuấn lúc này đẹp đến như vô thực. Ta không dám nhìn nhiều, cúi thấp đầu, suy nghĩ vẩn vơ đến tận chín tầng mây.

“Mệt rồi à?” Bùi Triều Thanh dừng lại, con ngựa cũng ngoan ngoãn không động đậy nữa.

“Mệt một chút thôi.” Ta không giải thích quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng tặng qua cho hắn rồi cáo từ.

Hắn cười cười, đích thân đỡ ta xuống ngựa.

“Vật này tặng cho vương gia, đường kim vẫn còn vụng về mong ngài không chê.”

Ta cầm hầu bao bằng hai tay đưa lên nhưng không thấy Bùi Triều Thanh nhận lấy. Ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt hắn tràn ngập ý cười: “Tay ta không sạch, sợ làm bẩn hầu bao, tiểu thư đeo lên giúp ta có được không?”

Hoá ra là vậy à, ta còn tưởng hắn không thèm để thứ này vào mắt. Ta làm theo lời hắn, cúi người đeo hầu bao lên eo Bùi Triều Thanh. Hắn cúi đầu ngắm nghía, sau đó nhìn vào mắt ta nói: “Ta rất thích.”

Trong lòng ta giật nảy lên, vội muốn kéo dài khoảng cách với hắn nên cung kính nói: “Vương gia thích là phúc phần của thần nữ.”

Nụ cười trên mặt Bùi Triều Thanh nhạt đi vài phần, hắn khẽ chớp mắt rồi đột nhiên giữ chặt tay trái của ta, xoè lòng bàn tay ra dùng ngón trỏ viết gì đó lên.

“Tên của bổn vương là Tử Kính, nàng có thể gọi ta là Bùi Tử Kính.”

Ngón trỏ nhẹ nhàng chuyển động, cảm giác ngứa ngáy lan trừ lòng bàn tay đến khuỷu tay, cả cánh tay và tứ chi. Tim ta đập như trống trận. Cảm giác chua xót trào lên từ tận đáy lòng, ta có chút không biết phải làm sao với đối phương.

“Nàng gọi một tiếng Tử Kính có được không?”

Khoé môi hắn khẽ cong, ánh mắt háo hức nhìn chằm chằm vào ta khiến ta có cảm giác như hắn đang cầu ta vậy.

Chốc sau, ta nhỏ giọng gọi: “Tử, Tử Kính ơi.”

Hắn càng nắm chặt tay ta hơn, đáp lời: “Ừm, Ấu Nương, ta đây.”

Giọng hắn vốn đã trầm trầm dễ nghe, bây giờ lại thêm chút khàn khàn, tiếng “Ấu Nương” còn hơi kéo dài ra nữa. Ta đỏ cả mặt, nhớ đến lúc trước trong giấc mơ cũng từng nghe Bùi Triều Thanh gọi ta là Ấu Nương. Lúc đó có phải hắn là thật không nhỉ?

“Vương gia, à, Tử Kính, sao ngài lại biết biệt danh của ta?”

Bùi Triều Thanh vừa định trả lời thì có một người đàn ông cao lớn chạy vội vào, hắn thấy ta thì cúi đầu hành lễ rồi chắp tay nói với Bùi Triều Thanh.

“Vương gia, tình huống có chút thay đổi.”

Bùi Triều Thanh gật đầu, nói xin lỗi với ta: “Ta sẽ quay lại ngay lập tức có được không?”

Ta đương nhiên là đồng ý rồi. Sau khi hai người họ rời đi thì có năm, sáu thị nữ đến đưa ta đi nơi khác xem ca múa. Chỉ là ta thấy người đàn ông bên cạnh Bùi Triều Thanh này dương như đã từng gặp ở Lan Thành rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play